Chuyện Dài Dài Thẩm Mỹ: Mình Về Như Người Dưng...
Trương Ngọc Bảo Xuân
Cả tuần lễ đầu năm, mưa hết ba ngày, những ngày còn lại âm u khi ấm khi lạnh, như theo đợt sóng lên xuống của thủy triều, thời tiết giống như giận lẫy mọi người hay sao ta"
Trong tiệm tuần này hơi chậm, ai nấy cũng có phần uể oải. Chị Ngà nói:
-Chỉ còn tháng ngoài nữa là tết ta rồi, có ai lên chương trình gì hông đây"
Thanh buột miệng nói trước:
-Ờ, thằng em tui có chuyện vui, vợ nó sắp qua.
Thu cười phá lên, vừa cười vừa hỏi:
-Héc héc héc... Ủa, vậy à, mau há, mới nghe nói mới làm đám cưới... héc héc héc… hèn chi cô Thanh vui vẻ cho nên hôm nay bận cái áo màu xe cứu hỏa nổi dễ sợ ta ơi i i ...
Thanh hôm nay dễ dãi, cười cười, nói:
-Cũng còn chậm hơn người ta đó, bị kẹt cái vụ sức khỏe, có gì trục trặc trong lá phổi, sau đó thì mọi sự cũng qua. Bà Thu à, bữa nay bộ bà ngậm gai trong họng sao mà cười nghe nhọn hoắc dợ"
Nghe Thanh nói ai cũng phì cười. Láng nói:
-Em ghi danh đi hành hương 10 kiểng chùa, như mọi năm.
Kim nói:
-Ba má em tính về tại vì dượng em vừa mới mất nhưng mà lúc này má em cũng yếu quá, máy bay phải lượn qua hai cái đại dương cho nên sợ má không chịu nổi cho nên ba em nói thôi, hổng về đâu. Nghe nói là hỏa thiêu rồi.
Chị Ngà nói:
-Vậy à. Chị cũng không muốn về nữa vì lần rồi về, tất cả mọi thứ mọi chuyện đều đã thay đổi khác hết rồi, vật đổi sao dời người cũng quên ta! mình về như người dưng!. Tới nhà bà con, cũng bớt phần thân thiện vì những người lớn chết gần hết rồi, tốp nhỏ lớn lên, mình đâu có gần gũi cho nên có nhớ mặt mũi gì đâu" gặp nhau hơi ngỡ ngàng, có chỗ thì tình cảm cũng như người lạ hoắc lạ huơ, với lại, đi chơi thì tốn kém phát sốt! Bây giờ, họ xài sang gấp mấy mình bên nây nữa. Thôi!
Sương nói:
-Nhà em thì mọi người tụ lại cúng cuối năm cúng đầu năm luôn và mấy người chị lúc này cũng thất nghiệp nên có lẽ sẽ về đủ mặt
Chị Ngà thở dài, nói:
-Nghe Sương nói chị em về đủ mặt thì vui, nhưng biết rõ lý do vì sao đủ mặt thì có hơi... lo lo, phải hông Sương"
Sương gật đầu:
-Dạ, chị Ngà nói đúng quá. Chị nói câu này y chang Má em. Cũng may là mấy anh rể còn việc làm. Cũng có một anh chỉ còn làm bán thời gian thôi nhưng nhờ chị em rất là vén khéo, xài theo kiểu hà tiện từng chút nên cũng xoay sở tạm được.
Thanh đổi đề tài, hỏi:
-Tui có thắc mắc, hổng biết tại làm sao mà tui thấy đa số thợ trong tiệm này, người nào cũng làm việc một cách rất ư là ngược ngạo!
Tuấn mở tròn mắt, xây qua hỏi:
-Là thế nào" làm gì mà bảo là rất ngược ngạo, người đẹp vườn chanh"
Thanh chưa ra miệng, Thu hỏi liền:
-Tại sao kêu người ta là người đẹp vườn chanh" tại sao hổng nói là người đẹp vườn hoa" cho thơm tho, vườn chanh nghe sao chua lè chua lét. Ý gì đây"
Mấy cô trong tiệm cùng hùa nhau tấn công Tuấn:
-Phải phải phải phải giải thích cho ra nghe "ông cha"
Tuấn cự nự:
-Ối giời! tôi chưa làm chồng sao gọi bằng cha thế"
Thanh nói:
-Thì tụi tui đoán chừng, lâu lâu Tuấn đòi đi tu, thường khi thì chê con gái. Nếu Tuấn cứ chê phái nữ hoài, cứ chờ đó, chờ cho tới cây khô nở hoa, ngày nào đó đi tu luôn thì sẽ trở thành ông cha còn nếu ngày nào đó gặp được người trong mộng nếu không"giết được người trong mộng" thì cưới về làm vợ sinh con ra thì cũng trở thành ông cha, là cha con nít, nói vậy có gì trật mà Tuấn cự"
Tuấn lắc đầu chịu thua, rồi nói:
-Ừm mà nầy, lúc nãy người đẹp vuờn Bách Thảo nói gì "việc làm ngược ngạo" ấy, là sao"
Thanh vừa nói vừa đưa tay chỉ cô Kim đang phết thuốc nhuộm tóc cô khách:
-Đó, nhìn coi, tui có nói ngoa. Bà Kim xài tay mặt, tô thuốc thì bên tay trái, mỗi lần lấy thuốc thì tay mặt tréo qua tay trái, chẳng phải ngược thì là gì" chẳng phải giống như con gà bị người ta quắp hai cánh lại, bị quặp hai cái giò tréo cẳng ngỗng hay sao"
Chị Ngà cười cười:
-A. tui thấy rồi. Tui là tui nhớ hồi đi thi lấy văn bằng thẩm mỹ, hai thí sinh ở hai bên tui, cứ tréo cánh tay lúc lấy thuốc, tui thấy gai mắt làm sao o o, mà đâu dám nhắc gì
Thu nói:
-Chị hổng nói là phải chứ nếu chị mở miệng nhắc người ta thì chị bị giám khảo trừ điểm, bị cảnh cáo liền. Ừa, mà ông Tuấn chưa trả lời vụ người đẹp vườn chanh.
Mấy cô kia cùng ừ ừ nói đi nói đi...
Tuấn cười khúc khích như con gái, chọc:
-Hí hí hí...
hoa chanh hoa bưởi hoa nhài,
hoa nào hoa nấy thơm hoài các cô ơi i i i... hí hí hí... đầu năm lấy hên, chỉ phun châu nhả ngọc, chỉ dùng những mỹ từ, các cô được ví như từ trong vườn chanh bước ra có nghĩa là người thiếu nữ mang theo mùi hoa chanh dịu dàng ngây ngất như hoa trinh nữ, không phải là được người ta ví mình như tiên hay sao mà gây"
Thu nạt:
-Thôi! cha! bài này xài rồi, xưa rồi, tưởng gì, ghẹo con gái kiểu này hổng ham đâu, xưa như trái đất rồi, thời ông cố nội tui đã ghẹo con gái bằng cách này rồi cha.
Thanh nói:
-Rồi tại sao từ vườn chanh đổi qua vườn Bách Thảo" may phước hắn không đổi thành vườn Bách Thú thì có chiện lớn! cha nầy nói chuyện khó hiểu quá trời! ý đồ đen tối!
Khải vừa cười khì khì vừa nói bả lả:
-Các cô à, tới giờ nầy mà các chị các cô không hiểu tánh bông đùa của tên Tuấn thì thì thì, nhờ tờ Việt Báo đăng rao vặt từ nó đi cho rồi.
Chị Ngà nói:
-Từ sao được mà từ, nhờ Tuấn cho nên tui mới cười từ nãy tới giờ đây. Cục vàng đó nghe.
Trong tiệm, cười rộ lên, chọc Tuấn là cục vàng của chị Ngà đó nghe, rể ngọt tương lai đó nghe. Tới giờ đó trong tiệm mới rộn ràng tiếng cười, không khí bớt nặng nề hơi nước mưa, từ uể oải trở thành vui vẻ năng động dẫn tới chiều tối luôn./.
Trương Ngọc Bảo Xuân
Trương Ngọc Bảo Xuân
Cả tuần lễ đầu năm, mưa hết ba ngày, những ngày còn lại âm u khi ấm khi lạnh, như theo đợt sóng lên xuống của thủy triều, thời tiết giống như giận lẫy mọi người hay sao ta"
Trong tiệm tuần này hơi chậm, ai nấy cũng có phần uể oải. Chị Ngà nói:
-Chỉ còn tháng ngoài nữa là tết ta rồi, có ai lên chương trình gì hông đây"
Thanh buột miệng nói trước:
-Ờ, thằng em tui có chuyện vui, vợ nó sắp qua.
Thu cười phá lên, vừa cười vừa hỏi:
-Héc héc héc... Ủa, vậy à, mau há, mới nghe nói mới làm đám cưới... héc héc héc… hèn chi cô Thanh vui vẻ cho nên hôm nay bận cái áo màu xe cứu hỏa nổi dễ sợ ta ơi i i ...
Thanh hôm nay dễ dãi, cười cười, nói:
-Cũng còn chậm hơn người ta đó, bị kẹt cái vụ sức khỏe, có gì trục trặc trong lá phổi, sau đó thì mọi sự cũng qua. Bà Thu à, bữa nay bộ bà ngậm gai trong họng sao mà cười nghe nhọn hoắc dợ"
Nghe Thanh nói ai cũng phì cười. Láng nói:
-Em ghi danh đi hành hương 10 kiểng chùa, như mọi năm.
Kim nói:
-Ba má em tính về tại vì dượng em vừa mới mất nhưng mà lúc này má em cũng yếu quá, máy bay phải lượn qua hai cái đại dương cho nên sợ má không chịu nổi cho nên ba em nói thôi, hổng về đâu. Nghe nói là hỏa thiêu rồi.
Chị Ngà nói:
-Vậy à. Chị cũng không muốn về nữa vì lần rồi về, tất cả mọi thứ mọi chuyện đều đã thay đổi khác hết rồi, vật đổi sao dời người cũng quên ta! mình về như người dưng!. Tới nhà bà con, cũng bớt phần thân thiện vì những người lớn chết gần hết rồi, tốp nhỏ lớn lên, mình đâu có gần gũi cho nên có nhớ mặt mũi gì đâu" gặp nhau hơi ngỡ ngàng, có chỗ thì tình cảm cũng như người lạ hoắc lạ huơ, với lại, đi chơi thì tốn kém phát sốt! Bây giờ, họ xài sang gấp mấy mình bên nây nữa. Thôi!
Sương nói:
-Nhà em thì mọi người tụ lại cúng cuối năm cúng đầu năm luôn và mấy người chị lúc này cũng thất nghiệp nên có lẽ sẽ về đủ mặt
Chị Ngà thở dài, nói:
-Nghe Sương nói chị em về đủ mặt thì vui, nhưng biết rõ lý do vì sao đủ mặt thì có hơi... lo lo, phải hông Sương"
Sương gật đầu:
-Dạ, chị Ngà nói đúng quá. Chị nói câu này y chang Má em. Cũng may là mấy anh rể còn việc làm. Cũng có một anh chỉ còn làm bán thời gian thôi nhưng nhờ chị em rất là vén khéo, xài theo kiểu hà tiện từng chút nên cũng xoay sở tạm được.
Thanh đổi đề tài, hỏi:
-Tui có thắc mắc, hổng biết tại làm sao mà tui thấy đa số thợ trong tiệm này, người nào cũng làm việc một cách rất ư là ngược ngạo!
Tuấn mở tròn mắt, xây qua hỏi:
-Là thế nào" làm gì mà bảo là rất ngược ngạo, người đẹp vườn chanh"
Thanh chưa ra miệng, Thu hỏi liền:
-Tại sao kêu người ta là người đẹp vườn chanh" tại sao hổng nói là người đẹp vườn hoa" cho thơm tho, vườn chanh nghe sao chua lè chua lét. Ý gì đây"
Mấy cô trong tiệm cùng hùa nhau tấn công Tuấn:
-Phải phải phải phải giải thích cho ra nghe "ông cha"
Tuấn cự nự:
-Ối giời! tôi chưa làm chồng sao gọi bằng cha thế"
Thanh nói:
-Thì tụi tui đoán chừng, lâu lâu Tuấn đòi đi tu, thường khi thì chê con gái. Nếu Tuấn cứ chê phái nữ hoài, cứ chờ đó, chờ cho tới cây khô nở hoa, ngày nào đó đi tu luôn thì sẽ trở thành ông cha còn nếu ngày nào đó gặp được người trong mộng nếu không"giết được người trong mộng" thì cưới về làm vợ sinh con ra thì cũng trở thành ông cha, là cha con nít, nói vậy có gì trật mà Tuấn cự"
Tuấn lắc đầu chịu thua, rồi nói:
-Ừm mà nầy, lúc nãy người đẹp vuờn Bách Thảo nói gì "việc làm ngược ngạo" ấy, là sao"
Thanh vừa nói vừa đưa tay chỉ cô Kim đang phết thuốc nhuộm tóc cô khách:
-Đó, nhìn coi, tui có nói ngoa. Bà Kim xài tay mặt, tô thuốc thì bên tay trái, mỗi lần lấy thuốc thì tay mặt tréo qua tay trái, chẳng phải ngược thì là gì" chẳng phải giống như con gà bị người ta quắp hai cánh lại, bị quặp hai cái giò tréo cẳng ngỗng hay sao"
Chị Ngà cười cười:
-A. tui thấy rồi. Tui là tui nhớ hồi đi thi lấy văn bằng thẩm mỹ, hai thí sinh ở hai bên tui, cứ tréo cánh tay lúc lấy thuốc, tui thấy gai mắt làm sao o o, mà đâu dám nhắc gì
Thu nói:
-Chị hổng nói là phải chứ nếu chị mở miệng nhắc người ta thì chị bị giám khảo trừ điểm, bị cảnh cáo liền. Ừa, mà ông Tuấn chưa trả lời vụ người đẹp vườn chanh.
Mấy cô kia cùng ừ ừ nói đi nói đi...
Tuấn cười khúc khích như con gái, chọc:
-Hí hí hí...
hoa chanh hoa bưởi hoa nhài,
hoa nào hoa nấy thơm hoài các cô ơi i i i... hí hí hí... đầu năm lấy hên, chỉ phun châu nhả ngọc, chỉ dùng những mỹ từ, các cô được ví như từ trong vườn chanh bước ra có nghĩa là người thiếu nữ mang theo mùi hoa chanh dịu dàng ngây ngất như hoa trinh nữ, không phải là được người ta ví mình như tiên hay sao mà gây"
Thu nạt:
-Thôi! cha! bài này xài rồi, xưa rồi, tưởng gì, ghẹo con gái kiểu này hổng ham đâu, xưa như trái đất rồi, thời ông cố nội tui đã ghẹo con gái bằng cách này rồi cha.
Thanh nói:
-Rồi tại sao từ vườn chanh đổi qua vườn Bách Thảo" may phước hắn không đổi thành vườn Bách Thú thì có chiện lớn! cha nầy nói chuyện khó hiểu quá trời! ý đồ đen tối!
Khải vừa cười khì khì vừa nói bả lả:
-Các cô à, tới giờ nầy mà các chị các cô không hiểu tánh bông đùa của tên Tuấn thì thì thì, nhờ tờ Việt Báo đăng rao vặt từ nó đi cho rồi.
Chị Ngà nói:
-Từ sao được mà từ, nhờ Tuấn cho nên tui mới cười từ nãy tới giờ đây. Cục vàng đó nghe.
Trong tiệm, cười rộ lên, chọc Tuấn là cục vàng của chị Ngà đó nghe, rể ngọt tương lai đó nghe. Tới giờ đó trong tiệm mới rộn ràng tiếng cười, không khí bớt nặng nề hơi nước mưa, từ uể oải trở thành vui vẻ năng động dẫn tới chiều tối luôn./.
Trương Ngọc Bảo Xuân
Gửi ý kiến của bạn