Truyện dài: Về Phương Trời Cũ – Người Phương Nam
LGT: Một trong những nhiệm màu tạo hóa ban cho loại người là tình yêu lứa đôi. Lịch sử của nhân loại từ xưa đến nay cũng như kinh nghiệm của mỗi người trong khoảnh khắc ba vạn sáu ngàn ngày trên đời, cũng luôn luôn chứng minh sức mạnh màu nhiệm của tình yêu. Nhưng dù cho có sức mạnh màu nhiệm đó, không phải tình yêu nào cũng đẹp, cũng kết trái hạnh phúc, nhất là khi tình yêu đó chỉ chập chững ở tuổi học trò... Vậy mà truyện tình "Về Phương Trời Cũ" của Người Phương Nam không những là một truyện tình có thật chớm nở ở tuổi học trò tại một trường dòng ở Sóc Trăng, mà còn là tình yêu gian nan giữa một nữ sinh xinh đẹp với một sư huynh dậy Pháp văn. Trải qua không biết bao nhiêu khó khăn giữa khói lửa của cuộc chiến tranh Việt Nam, cuối cùng tình yêu đó kết trái, hai người thành vợ thành chồng, cùng chia sẻ không biết bao nhiêu vui buồn, phúc họa trên đường đời, kể cả những gian truân trên chặng đường tỵ nạn và những bỡ ngỡ khi hội nhập đời sống mới tại Úc... Sàigòn Times xin chân thành cảm ơn tác giả Người Phương Nam, và sau đây, xin trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả phần tiếp theo của truyện tình "Về Phương Trời Cũ"...
*
(Tiếp theo...)
Frère vừa dứt lời, má sực nhớ ra vội hỏi: "À, nãy giờ quên hỏi Frère đi bằng gì về đây. Hình như đường sá còn kẹt dài dài, chưa có xe nào dám chạy lại mà. Mời Frère dùng miếng nước đi Frère."
Frère nói cám ơn, bưng ly nước lên uống một ngụm rồi đặt xuống bàn, vừa đáp lời má vừa liếc nhìn cô như đang trả lời cô:
-Dạ, đi bằng đủ cách, có đoạn đi bằng xe, xe chạy không được nữa thì đi bộ, hết đi bộ thì tới đi đò, cuối cùng từ Cần Thơ về Sóc Trăng tôi xin đi nhờ máy bay quân sự. Và khi về đến phi trường này, tôi điện thoại cho ông trưởng ty cảnh sát là bạn của ông anh xin một chiếc xe jeep đưa về trường. Nhưng tôi nói anh tài xế cho ghé đây trước vài phút để thăm, hiện xe đang ở bên ngoài. Thôi có lẽ tôi phải xin phép cáo từ đi ngay để còn trả xe về với những công vụ khác. Biết gia đình ông bà đây mọi người đều bình an, tôi rất vui mừng.
Frère đứng lên quay sang cô từ biệt và dặn dò:
- Frère về trường Kiều nhé. Vài hôm nữa làm bài xong, em đem vào trường Frère chấm điểm cho. Ngày nào cũng được.
Cô mỉm cười dạ nhỏ thầm hiểu ý Frère. Frère muốn tạo cơ hội cho cô để vài hôm nữa cô có cớ mà vào trường. Bấy nhiêu ngày xa vắng, hôm nay tuy đã gặp lại nhưng trước mặt ba má cô như thế này, làm sao hai người có thể cạn tỏ với nhau bao niềm thương nỗi nhớ, phải tìm cơ hội để gặp nhau thôi.
Ba má cũng đứng lên đưa Frère ra cửa. Má nói:
- Frère bận đi ngay thì tôi không dám cầm. Thôi Frère về nghỉ, hôm nào rỗi rảnh mời Frère tới chơi lâu hơn và dùng cơm với chúng tôi Frère nhé.
*
Hai hôm sau, Frère nhờ một cô học trò tên Lành mang đến cho Kiều một lá thơ. Nhà Lành ở ngay trong trường, Lành là đệ tử một dòng nữ tu, con của bác thợ mộc trong trường. Hiền lành chân chất như cái tên, Lành lúc nào cũng dễ dãi tốt bụng với mọi người. Từ khi chung học với Lành cho đến nay, cô chưa thấy Lành phiền giận một ai, cũng không nghe Lành soi mói nói xấu ai bao giờ. Ngay cả chuyện giữa cô và Frère, giữa lúc thiên hạ bàn ra tán vào sôi nổi, đáng lẽ là một nữ tu, Lành phải chướng tai khó chịu hoặc có ý kiến gì phản đối nhưng Lành vẫn thản nhiên cười xí xóa, ý chừng như: “mọi chuyện là do ý Chúa, cứ để Chúa lo” như những con chiên ngoan đạo vẫn thường tự nhủ.
Lành đến nhà cô vào một bữa xế trưa lúc cô vừa ru thằng em ngủ xong cho má may vá thêu thùa. Có lẽ đã được Frère dặn trước nên khi vào nhà, sau khi chào má cô xong, Lành không vội chìa thơ ra mà lại nói:
- Kiều ơi! Frère hỏi bài làm của Kiều xong chưa ngày mai đem vào Frère sửa cho. Bài của Lành Frère đã chấm xong rồi đó. Ở nhà buồn quá nên Lành tới thăm Kiều chơi và luôn tiện có quyển sách khá hay mang đến cho Kiều đọc giải trí nè.
Vừa trao quyển sách Lành vừa nháy nháy mắt với cô như muốn ra dấu cho cô biết là còn có lá thơ bên trong. Rồi Lành thở ra thườn thượt nói tiếp:
- Không biết tới chừng nào mới yên ổn đi học lại được, nghỉ ở nhà ngồi không hoài chán quá đi thôi. Hổm rày Kiều làm gì cho qua ngày hở Kiều"
- Thì cứ loay hoay với mấy đứa em và nếu rảnh rang dư giờ thì thêu vài chiếc khăn tay để dành xài. Hôm qua thì có Trúc sang chơi, hai đứa tán dóc cả ngày cũng đỡ. Lành cũng biết tính Trúc mà, nó ngồi đâu có yên, nghỉ hổm rày nó cuồng tay cuồng chân lắm rồi, nó cũng mong đi học lại lắm. Cám ơn Lành cuốn sách này nhé. Mấy hôm nay Lành ở đâu, ở nhà với ba má hay ở bên nhà dòng"
- Mấy hôm nay coi như còn nghỉ lễ nên bà Nhứt cho đi đi về về. Hồi sáng này, Lành về thăm nhà gặp Frère, Frère nhờ Lành đến đây nhắn Kiều đó. Bài làm xong chưa, mai góp cho Frère đi. Trường chưa mở cửa lại được, vắng học sinh coi bộ Frère cũng buồn.
Lành ngồi lại trò chuyện với cô thêm giây lát rồi mới đứng dậy cáo từ. Cô đưa Lành ra cửa, Lành rỉ tai cô:
- Frère có gởi cho Kiều lá thơ trong cuốn sách đó.
Cô gật đầu vỗ vỗ vai Lành cảm kích nói:
- Cám ơn Lành lắm và xin lỗi Lành đã vì mình và Frère mà phải đi xưng tội nói láo.
Lành cười khoác tay và cũng một câu cố hữu, Lành nói:
- Không có gì đâu, Kiều đừng ngại. Cũng là ý Chúa thôi. Nếu sáng nay mình không về thăm nhà, không gặp Frère thì cũng có người khác làm giúp Frère chuyện này. Thôi mình về Kiều nhé, vài hôm nữa đi học gặp lại.
Lành đi rồi, cô quay trở vào với quyển sách trên tay tiến lại gần bàn ngồi. Quyển sách này Frère đã tặng cô trước kia mà cô đã trả lại lúc dư luận đang hồi cao điểm. Người ta thường nói cái gì của mình thì rốt cuộc rồi cũng sẽ thuộc về mình dù mình không muốn không màng quả thật chẳng sai. Quyển sách này cô đã từng từ chối nó, trốn chạy nó vậy mà giờ đây nó cũng tự động tìm về bên cô như lá rụng lại về cội, vật xưa lại hoàn về cố chủ. Cô vuốt ve bìa sách nghe lòng bồi hồi xúc động như vừa gặp lại một người bạn thân xa cách lâu ngày. Từ nay cô quyết sẽ không rời xa nó, sẽ giữ gìn yêu quý nó như một bảo vật, như một chén ngọc Trương Chi, như khối tình ai kia đã ân cần trao gởi.
*
Cơn biến loạn đã qua đi nhưng còn để lại thành phố bao dấu tích điêu tàn. Vết đạn thù loang lổ khắp nơi nơi. Hàng phượng vĩ ven sông cũng cháy đen những lá với cành trông thảm thương xơ xác. Dòng sông như ngừng chảy âu sầu vì chưa thấy lại những bóng dáng những con đò hàng năm cũ. Hồi sáng này Kiều đã dậy thật sớm, đi chợ xong cô còn làm phụ với má chút việc nhà, cô cứ dần dà chuyển chệ hết việc này đến việc nọ làm như không nôn nóng chi cái chuyện vào trường. Đến mười giờ hơn cô mới ra khỏi cửa. Giờ này có lẽ Frère đang mỏi mắt ngóng trông cô. Cô nhanh chân rảo bước qua cầu, chiếc cầu đã bao phen gãy đổ vì những bàn tay phá hoại nhưng trong trận đột chiến này may mắn vẫn còn đây để đưa cô đến với bạn lòng. Cầu không phải là cầu Ô Thước, sông cũng chẳng phải là sông Ngân thì cuộc hội ngộ giữa hai người hôm nay chắc hẳn không bi thảm như cuộc hội ngộ để rồi ly tan của cô nàng dệt gấm và anh chàng giữ trâu trên cõi thiên đình. Chuyện hai người phàm tục yêu nhau chắc không gai mắt phiền hà chi tới Ngọc Hòang nên Ngài không hơi sức đâu mà giận dữ cấm ngăn. Hoặc vã Ngọc Hoàng đang bận vui vầy yến tiệc với Hằng Nga nơi cung quảng nên chuyện trần thế tạm lơ là. Vậy thì cô và Frère hãy nhân cơ hội này mà lộng hành làm tới một chút, hay nói theo binh thư chiến lược là “thừa thắng xông lên”. Nếu có cơ hội thì cứ gặp cứ thăm chớ tội vạ gì phải đợi đến ngày thất tịch mỗi năm một lần như đôi nhân tình nhà trời đáng thương tội nghiệp kia. Khi yêu nhau, gặp gỡ hẹn hò là lẽ sống, là thức ăn nước uống cần thiết để nuôi dưỡng vun tưới một cuộc tình. Những giây phút bên nhau là những giây phút quý báu tuyệt vời, là vàng son nhung gấm của đôi người đang yêu. (Còn tiếp...)