Hôm nay,  

Truyện Dài: Về Phương Trời Cũ – Người Phương Nam

13/06/201000:00:00(Xem: 3196)

Truyện dài: Về Phương Trời Cũ – Người Phương Nam

LGT: Một trong những nhiệm màu tạo hóa ban cho loại người là tình yêu lứa đôi. Lịch sử của nhân loại từ xưa đến nay cũng như kinh nghiệm của mỗi người trong khoảnh khắc ba vạn sáu ngàn ngày trên đời, cũng luôn luôn chứng minh sức mạnh màu nhiệm của tình yêu. Nhưng dù cho có sức mạnh màu nhiệm đó, không phải tình yêu nào cũng đẹp, cũng kết trái hạnh phúc, nhất là khi tình yêu đó chỉ chập chững ở tuổi học trò... Vậy mà truyện tình "Về Phương Trời Cũ" của Người Phương Nam không những là một truyện tình có thật chớm nở ở tuổi học trò tại một trường dòng ở Sóc Trăng, mà còn là tình yêu gian nan giữa một nữ sinh xinh đẹp với một sư huynh dậy Pháp văn. Trải qua không biết bao nhiêu khó khăn giữa khói lửa của cuộc chiến tranh Việt Nam, cuối cùng tình yêu đó kết trái, hai người thành vợ thành chồng, cùng chia sẻ không biết bao nhiêu vui buồn, phúc họa trên đường đời, kể cả những gian truân trên chặng đường tỵ nạn và những bỡ ngỡ khi hội nhập đời sống mới tại Úc... Sàigòn Times xin chân thành cảm ơn tác giả Người Phương Nam, và sau đây, xin trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả phần tiếp theo của truyện tình "Về Phương Trời Cũ"...

*

(Tiếp theo...)

Frère vừa dứt lời, má sực nhớ ra vội hỏi: "À, nãy giờ quên hỏi Frère đi bằng gì về đây. Hình như đường sá còn kẹt dài dài, chưa có xe nào dám chạy lại mà. Mời Frère dùng miếng nước đi Frère."
Frère nói cám ơn, bưng ly nước lên uống một ngụm rồi đặt xuống bàn, vừa đáp lời má vừa liếc nhìn cô như đang trả lời cô:
 -Dạ, đi bằng đủ cách, có đoạn đi bằng xe, xe chạy không được nữa thì đi bộ, hết đi bộ thì tới đi đò, cuối cùng từ Cần Thơ về Sóc Trăng tôi xin đi nhờ máy bay quân sự. Và khi về đến phi trường này, tôi điện thoại cho ông trưởng ty cảnh sát là bạn của ông anh xin một chiếc xe jeep đưa về trường. Nhưng tôi nói anh tài xế cho ghé đây trước vài phút để thăm, hiện xe đang ở bên ngoài. Thôi có lẽ tôi phải xin phép cáo từ đi ngay để còn trả xe về với những công vụ khác. Biết gia đình ông bà đây mọi người đều bình an, tôi rất vui mừng.
Frère đứng lên quay sang cô từ biệt và dặn dò:
- Frère về trường Kiều nhé. Vài hôm nữa làm bài xong, em đem vào trường Frère chấm điểm cho. Ngày nào cũng được.
Cô mỉm cười dạ nhỏ thầm hiểu ý Frère. Frère muốn tạo cơ hội cho cô để vài hôm nữa cô có cớ mà vào trường. Bấy nhiêu ngày xa vắng, hôm nay tuy đã gặp lại nhưng trước mặt ba má cô như thế này, làm sao hai người có thể cạn tỏ với nhau bao niềm thương nỗi nhớ, phải tìm cơ hội để gặp nhau thôi.
Ba má cũng đứng lên đưa Frère ra cửa. Má nói:
- Frère bận đi ngay thì tôi không dám cầm. Thôi Frère về nghỉ, hôm nào rỗi rảnh mời Frère tới chơi lâu hơn và dùng cơm với chúng tôi Frère nhé.

*

Hai hôm sau, Frère nhờ một cô học trò tên Lành mang đến cho Kiều một lá thơ. Nhà Lành ở ngay trong trường, Lành là đệ tử một dòng nữ tu, con của bác thợ mộc trong trường. Hiền lành chân chất như cái tên, Lành lúc nào cũng dễ dãi tốt bụng với mọi người. Từ khi chung học với Lành cho đến nay, cô chưa thấy Lành phiền giận một ai, cũng không nghe Lành soi mói nói xấu ai bao giờ. Ngay cả chuyện giữa cô và Frère, giữa lúc thiên hạ bàn ra tán vào sôi nổi, đáng lẽ là một nữ tu, Lành phải chướng tai khó chịu hoặc có ý kiến gì phản đối nhưng Lành vẫn thản nhiên cười xí xóa, ý chừng như: “mọi chuyện là do ý Chúa, cứ để Chúa lo” như những con chiên ngoan đạo vẫn thường tự nhủ.
Lành đến nhà cô vào một bữa xế trưa lúc cô vừa ru thằng em ngủ xong cho má may vá thêu thùa. Có lẽ đã được Frère dặn trước nên khi vào nhà, sau khi chào má cô xong, Lành không vội chìa thơ ra mà lại nói:
- Kiều ơi! Frère hỏi bài làm của Kiều xong chưa ngày mai đem vào Frère sửa cho. Bài của Lành Frère đã chấm xong rồi đó. Ở nhà buồn quá nên Lành tới thăm Kiều chơi và luôn tiện có quyển sách khá hay mang đến cho Kiều đọc giải trí nè.
Vừa trao quyển sách Lành vừa nháy nháy mắt với cô như muốn ra dấu cho cô biết là còn có lá thơ bên trong. Rồi Lành thở ra thườn thượt nói tiếp:
- Không biết tới chừng nào mới yên ổn đi học lại được, nghỉ ở nhà ngồi không hoài chán quá đi thôi. Hổm rày Kiều làm gì cho qua ngày hở Kiều"
- Thì cứ loay hoay với mấy đứa em và nếu rảnh rang dư giờ thì thêu vài chiếc khăn tay để dành xài. Hôm qua thì có Trúc sang chơi, hai đứa tán dóc cả ngày cũng đỡ. Lành cũng biết tính Trúc mà, nó ngồi đâu có yên, nghỉ hổm rày nó cuồng tay cuồng chân lắm rồi, nó cũng mong đi học lại lắm. Cám ơn Lành cuốn sách này nhé. Mấy hôm nay Lành ở đâu, ở nhà với ba má hay ở bên nhà dòng"
- Mấy hôm nay coi như còn nghỉ lễ nên bà Nhứt cho đi đi về về. Hồi sáng này, Lành về thăm nhà gặp Frère, Frère nhờ Lành đến đây nhắn Kiều đó. Bài làm xong chưa, mai góp cho Frère đi. Trường chưa mở cửa lại được, vắng học sinh coi bộ Frère cũng buồn.
Lành ngồi lại trò chuyện với cô thêm giây lát rồi mới đứng dậy cáo từ. Cô đưa Lành ra cửa, Lành rỉ tai cô:
- Frère có gởi cho Kiều lá thơ trong cuốn sách đó.
Cô gật đầu vỗ vỗ vai Lành cảm kích nói:
- Cám ơn Lành lắm và xin lỗi Lành đã vì mình và Frère mà phải đi xưng tội nói láo.
Lành cười khoác tay và cũng một câu cố hữu, Lành nói:
- Không có gì đâu, Kiều đừng ngại. Cũng là ý Chúa thôi. Nếu sáng nay mình không về thăm nhà, không gặp Frère thì cũng có người khác làm giúp Frère chuyện này. Thôi mình về Kiều nhé, vài hôm nữa đi học gặp lại.
Lành đi rồi, cô quay trở vào với quyển sách trên tay tiến lại gần bàn ngồi. Quyển sách này Frère đã tặng cô trước kia mà cô đã trả lại lúc dư luận đang hồi cao điểm. Người ta thường nói cái gì của mình thì rốt cuộc rồi cũng sẽ thuộc về mình dù mình không muốn không màng quả thật chẳng sai. Quyển sách này cô đã từng từ chối nó, trốn chạy nó vậy mà giờ đây nó cũng tự động tìm về bên cô như lá rụng lại về cội, vật xưa lại hoàn về cố chủ. Cô vuốt ve bìa sách nghe lòng bồi hồi xúc động như vừa gặp lại một người bạn thân xa cách lâu ngày. Từ nay cô quyết sẽ không rời xa nó, sẽ giữ gìn yêu quý nó như một bảo vật, như một chén ngọc Trương Chi, như khối tình ai kia đã ân cần trao gởi.


Bỗng có tiếng của má từ nhà sau vọng lên:
- Ông Frère này bộ thương con lắm sao mà cứ kêu người này người nọ nhắn con vào hoài vậy" Ngày nghỉ mà góp bài cái nỗi gì.
Cô giựt mình nhưng cố làm tỉnh lừng khừng đáp:
- Dạ thì chắc cũng như mấy bà Soeurs thương con hồi nhỏ vậy mà. Con đi tới đâu người ta thương tới đó, má không chịu sao"
Má lại nói:
- Chịu chớ sao lại không, con được người ta thương má mừng lắm chớ. Nhưng mấy bà thương thì không sao, mà mấy ông thương thì phải xét lại. Con bây giờ đã lớn mà ông Frère này cũng còn trẻ, vào ra thăm viếng hoài không khéo thiên hạ sẽ dị nghị. Hồi trước, ngoài giờ học con chỉ lúc thúc ở nhà với má, nhưng mấy lúc sau này, mỗi lần nghỉ lễ là con đều kiếm chuyện để vào trường. Con nói con đi chơi nhưng má biết con đâu có ham vui đâu mà chơi. Con là con gái phải biết giữ gìn ý tứ, đừng để mang tai mang tiếng mà hư hại cuộc đời, chẳng ai dám rước thì khổ đó.
Cô nghe như có luồng điện chạy quanh mình. Người mẹ nào cũng có giác quan thứ sáu để tìm hiểu dò xét con mình, nhứt là đứa con gái ở vào lứa tuổi tròn trăng đầy mộng mị, tâm hồn như một khu rừng huyền bí, như một chiếc hộp sắt đã được khóa kín cẩn thận khó mà biết được nó đã cất giấu những gì bên trong. Tuy má chưa xác định quả quyết là Frère và cô có tình ý với nhau nhưng theo cách khuyên răn rào đón của má thì má đã có ý nghi ngờ. Có lẽ má đã cảm thấy một điều gì đó khác thường bất ổn đằng sau cái tình thầy trò gượng gạo miễn cưỡng kia.
Cô không dám nói gì thêm nữa, lẳng lặng mở phong thơ ra đọc. Trong thơ Frère kể lại chuyện ăn Tết ở quê nhà, nỗi tương tư lo lắng cho cô trong những ngày xuân chiến chinh xa cách và bao nỗi gian truân khó nhọc trên đường khi tìm trở lại thăm cô. Cuối thơ, Frère dặn dò cô phải cố gắng mai này vào cho Frère gặp. Cô đọc đi đọc lại đôi ba lần rồi xếp lá thơ lại thừ người ta suy nghĩ. Cái chuyện nộp bài quả thật không phải là chuyện bắt buộc cần thiết, đợi ngày đi học lại nộp chung với bạn bè mới hợp lý hơn. Vậy ngày mai này cô phải nói làm sao với má để có thể ra khỏi nhà. Má đã nghi ngờ thì với lý do gì chắc má cũng không tin.
Chợt có tiếng khóc ré lên của thằng em vừa thức giấc khiến cô phải ngưng ngay bao ý nghĩ. Cô chạy vội vào đưa qua đưa lại chiếc võng và hát ru: “Ầu ơ…Thương nhau mấy núi cũng trèo. Mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua”.
Tình yêu quả có sức mạnh vạn năng xui con người làm nên tất cả, kể cả sự chết huống hồ chi mấy núi mà không trèo, mấy sông mà chẳng lội, mấy đèo mà chẳng qua. Dư luận hai người đã bất chấp, hiểm nguy gian khó Frère chẳng quản ngại, đã vượt đường trường về với cô thì cái chuyện thuyết phục má là cái chuyện quá dễ dàng, cô phải cố gắng để mai này hai người có thể thăm nhau. Lời hát ru như một tiếng lòng từ trong tiềm thức vừa bật ra khỏi miệng cô mới giựt mình len lén nhìn về phía má. Má đang cắm cúi thêu, đường kim mũi chỉ nhịp nhàng, có lẽ má không để ý đến câu hát ru em của cô. Má bảo:
- Con bồng em lên cho nó tiểu cái đi rồi dỗ nó ngủ lại giùm má. Má thêu rán cho xong cái áo gối này. Con đâu có bận gì phải không, bài của con chắc đã làm xong chỉ chờ mai đem đi nộp thôi chớ gì"
Nghe má nói cô cảm thấy như được mở cờ trong bụng, khấp khởi mừng thầm. Cô thầm cảm ơn má vô cùng. Má nói thế có nghĩa là đã “phê chuẩn” cho cô, có nghĩa là ngày mai cô có thể đi vào trường mà không cần phải xin phép má nữa, coi như là cái lý do mà Frère đưa ra là cái lý do chánh đáng rồi vậy. Cô không hiểu vì sao má lại dễ dãi như vậy khi đã ngờ vực tình cảm giữa hai người. Cô không biết má nghĩ thế nào nhưng “Trong vũ trụ có lắm kỳ quan nhưng kỳ quan tuyệt xảo nhứt vẫn là trái tim mẹ”. Không có người mẹ nào muốn thấy con mình buồn rầu thất vọng cả, cô chỉ biết có thế.

*

Cơn biến loạn đã qua đi nhưng còn để lại thành phố bao dấu tích điêu tàn. Vết đạn thù loang lổ khắp nơi nơi. Hàng phượng vĩ ven sông cũng cháy đen những lá với cành trông thảm thương xơ xác. Dòng sông như ngừng chảy âu sầu vì chưa thấy lại những bóng dáng những con đò hàng năm cũ. Hồi sáng này Kiều đã dậy thật sớm, đi chợ xong cô còn làm phụ với má chút việc nhà, cô cứ dần dà chuyển chệ hết việc này đến việc nọ làm như không nôn nóng chi cái chuyện vào trường. Đến mười giờ hơn cô mới ra khỏi cửa. Giờ này có lẽ Frère đang mỏi mắt ngóng trông cô. Cô nhanh chân rảo bước qua cầu, chiếc cầu đã bao phen gãy đổ vì những bàn tay phá hoại nhưng trong trận đột chiến này may mắn vẫn còn đây để đưa cô đến với bạn lòng. Cầu không phải là cầu Ô Thước, sông cũng chẳng phải là sông Ngân thì cuộc hội ngộ giữa hai người hôm nay chắc hẳn không bi thảm như cuộc hội ngộ để rồi ly tan của cô nàng dệt gấm và anh chàng giữ trâu trên cõi thiên đình. Chuyện hai người phàm tục yêu nhau chắc không gai mắt phiền hà chi tới Ngọc Hòang nên Ngài không hơi sức đâu mà giận dữ cấm ngăn. Hoặc vã Ngọc Hoàng đang bận vui vầy yến tiệc với Hằng Nga nơi cung quảng nên chuyện trần thế tạm lơ là. Vậy thì cô và Frère hãy nhân cơ hội này mà lộng hành làm tới một chút, hay nói theo binh thư chiến lược là “thừa thắng xông lên”. Nếu có cơ hội thì cứ gặp cứ thăm chớ tội vạ gì phải đợi đến ngày thất tịch mỗi năm một lần như đôi nhân tình nhà trời đáng thương tội nghiệp kia. Khi yêu nhau, gặp gỡ hẹn hò là lẽ sống, là thức ăn nước uống cần thiết để nuôi dưỡng vun tưới một cuộc tình. Những giây phút bên nhau là những giây phút quý báu tuyệt vời, là vàng son nhung gấm của đôi người đang yêu.  (Còn tiếp...)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.