Đi Tìm Một Cánh Chim Xanh: sáng tác âm nhạc trong thời đại liên mạng
Trangđài Glassey-Trầnguyễn
Buổi nhạc "Đi tìm một cánh chim xanh."
Chiều nhạc thính phòng tại thư viện <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />
Thành phố thùy dương
Thư viện
Nhật Bản - Hoa Kỳ: tuy xa mà gần
Trong thời đại liên mạng của thiên niên kỷ thứ ba, khoảng cách địa lý đã được rút ngắn qua nhiều hình thức. Robert và Masayo, kẻ ở Mỹ, người ở Á, nhưng lại có thể kết hợp sáng tác âm nhạc với nhau một cách thoải mái. Vì sự đa dạng của chương trình, sau mỗi bài hát, Masayo đều phải lên dây để đúng tông với bài hát kế tiếp. Trong lúc cô lên dây, thì Robert kiêm vai trò MC để giới thiệu về công việc sáng tác của họ.
-Thật là tuyệt vời khi tôi có thể nói chuyện và thấy cô Masaya trực tiếp qua Webcam khi chúng tôi gọi nhau qua Skype. Miễn phí, và vô cùng thuận tiện! Lúc nào cô ấy viết nhạc xong, thì lại gọi tôi, và tôi mở máy fax.
Tuy họ chỉ gặp nhau một năm hai lần để kết hợp trình diễn và thu âm cho các tác phẩm mới của mình, nhưng họ thường xuyên liên lạc với nhau qua email và skype. Nhờ đó, hai nhạc sĩ này đã làm việc liên lỉ và thâu được hai CD, và đang trong quá trình thực hiện CD thứ ba. Sự hài hòa của hai phong thái rất khác biệt của hai nhạc sĩ cũng tạo nên sự thú vị cho người đến dự. Robert thì rất 'bụi,' trong khi Masayo thì rất 'Nhật." Robert càng bình dân và hóm hỉnh bao nhiêu, thì Masayo càng kín đáo và giữ lễ bấy nhiêu. Có lúc, Robert khôi hài, nói là anh phải đảm trách bá nghệ. Anh nói:
-Masayo chỉ lo có mỗi việc chơi đàn Koto. Còn tôi, tôi khuân vác máy móc, tôi khiêng đàn Koto cho cô, tôi gồ hệ thống âm thanh Cái gì cũng tôi, còn cô ấy chỉ lo mỗi việc chơi đàn Koto.
Một cô gái trong khán giả đã nhanh nhẩu, "Sao anh may mắn thế!" Masayo cười thẹn, một nụ cười có nhiều tia sáng ấm và mềm. Tôi nhớ thưở nhỏ, khi đọc tiểu thuyết Nhật Bản "Đèn không hắt bóng" (Vô Ảnh Đăng) của tác giả Duynichi Watanabe, tôi có một ấn tượng bất định về đời sống nội tâm của người Nhật. Tôi chợt nghĩ, tiếng đàn và tâm hồn của Masayo cũng phảng phất một cái gì đó rất thiền lặng, rất mênh mang, rất Phù Tang.
Tuy gần mà xa
Cô Masayo lần này đến Hoa Kỳ hơi vất vả. Chuyến bay của cô đã bị trì hoãn ở Nhật và lộ trình của cô cũng bị thay đổi. Những bất trắc như thế này vẫn thường xảy ra trong những chuyến bay liên lục địa. Cô Masayo đã mất hơn 60 tiếng đồng hồ để đi từ nơi cô sinh sống ở Nhật đến
Chiều nay, Masayo đã cho lòng tôi được lắc lư trong những rặng rừng xanh ngát của Nhật, được đong đưa trên những dãy núi mờ ở một nơi không cố định trên quả đất, được thả lòng bên dòng thời gian khi xuôi khi ngược, được về lại với chính mình trong một âm hưởng Đông phương, được làm đứa bé gọi may mắn về với mình qua bài kết thúc "Kichi, kichi, lái lái." Tựa đề bài hát này, phần đầu là tiếng Nhật, phần sau là tiếng Hoa, có nghĩa là, "May mắn ơi, hãy đến đây." Nhạc khúc đến với cô khi Masayo đang đi xe đạp, và gợi cho cô ý tưởng tìm một từ ngữ gì đó kêu kêu để đưa vào dòng nhạc. Và cô nghĩ, à, may mắn, nghe cũng hay! Cô gọi cho Robert, và tập cho anh hát với cô. Nhưng người bạn nhạc sĩ của cô đã than thở với cử tọa rằng cô hát một nhịp, nhưng vỗ tay một nhịp khác, và anh chịu, không theo được. Masayo cũng tập cho khán giả hát câu này khi kết thúc buổi hòa nhạc, và cô cũng vỗ tay và hát với hai nhịp khác nhau, để cho khán giả vừa thán phục vừa bối rối.
Tôi không kịp bối rối, bởi Masayo đã cho tôi đi vào một không gian rất đẹp và rất thơ, một không gian của Koto rất 'thế kỷ 21.' Và trong không gian đó, tôi không có cơ hội và không có quyền để bối rối.
Cám ơn Masayo, cám ơn đàn Koto, cám ơn Robert, cám ơn cánh chim xanh...
Xin mời quý độc giả gặp gỡ với hai nghệ sĩ đáng yêu này tại masayoandrobert.com.
Làng Thùy Dương 25 tháng Ba, 2009.