Hôm nay,  

Vui Buồn Làng Thẩm Mỹ: Học Làm Tóc, Học Tiếng Anh...

4/19/200800:00:00(View: 8928)

Sương mới qua Mỹ vài năm thôi. Khi mới qua, vừa xong giấy tờ, chỗ ăn chỗ ở cũng xong xuôi, Sương ghi danh học nghề thẩm mỹ.

Ra trường đi làm chui một lúc trong thời gian đợi ngày thi. Thi đậu nàng xin vô tiệm này làm cho tới bây giờ thành ra không có dịp học thêm tiếng Anh.

Tiếng Anh hạn chế của Sương được trau dồi thêm khi nói chuyện với khách. Mới đầu còn khớp Sương cứ ậm ừ cho qua, về sau bị chị Ngà và các anh chị em trong tiệm la mãi "hổng chịu nói thì làm sao giỏi được" cái gì cũng mượn thông dịch thông dịch, tới chừng nào mới nói chuyện được với ngừơi ta" khi ai cũng bận hết thì nương dựa vô ai" người nào mới qua cũng bắt đầu như vậy mà."

Bị la hoài Sương mới phải mở miệng.

Đa số khách của Sương lại là ngừơi Mễ, tiếng Anh cũng xoàng xoàng, cộng thêm ra dấu bằng tay cũng đủ hiểu ý của nhau, muốn hớt tóc ngắn hay dài, nhuộm màu tóc đậm hay lợt, làm móng tay bột hay tip, hẹn ngày trở lại thì dở tấm lịch ra chỉ, vân vân... nhưng cứ nói tiếng "bồi" hoài không khá nổi cho nên Sương cứ ấm ức về trình độ Anh văn của mình.

Nhiều ngừơi bà con gặp Sương thừơng hay hỏi:

"Còn trẻ quá sao hổng chịu đi học thêm""

Ngừơi ta đâu có bíêt, nói thì dễ mà làm thì mới biết đá vàng! Sương muốn đi học thêm lắm mà giờ giấc làm việc quá bất thường và mệt mõi, còn thì giờ đâu mà lết tới trường".

Sương nghe người ta nói:

"Đời sống chỉ có một, nếu biết tận dụng thì một cũng đủ."

Nhưng tận dụng bằng cách nào đây"

Nhắc lại chuyện nói tiếng Anh lúc trứơc nhiều khi còn bắt thấy cười.

Lần đó, đi bác sĩ, cô y tá nói nói chỉ chỉ cái cân, Sương mau mắn hỏi: "You want me to leo lên" Y tá ngớ ra và Sương bật cười.

Có lần, hai mẹ con ngừơi khách Mỹ vô tiệm, ai cũng bận túi bụi, khách đang làm khách ngồi đợi, chỉ có Sương là chưa có ai nên chị Ngà biểu, "Thôi, Sương lãnh luôn hai ngừơi khách nầy đi". 

Sương bậm môi lảnh liền.

Người con in là bị bịnh tâm thần cho nên chuyện gì người mẹ cũng nói hớt hớt cho đứa con luôn.

Người mẹ nói một tràng dài, Sương hiểu là bà muốn hớt tóc cho con ngắn ngắn ngang lỗ tai, không ngờ ngừơi con hất bàn tay của mẹ đang chỉ chỉ trên đầu mình, xây qua nói một hơi với Sương, Sương vừa cố nghe vừa gật gật đầu rồi bật miệng ra cũng nói một hơi bằng tiếng Việt "biết rồi biết rồi cô muốn tóc dài ngang vai mí trứơc chải qua một bên..."

Rồi ngưng ngang khi nhận ra mình đang nói tiếng Việt tỉnh bơ với người khách Mỹ. Cả hai mẹ con cùng bật cừơi hắc hắc, Sương hổng nín được cũng bật cừơi ra tiếng luôn. Nhờ vậy mà không khí nặng nề từ nãy giờ được tiếng cừơi cảm thông làm cho nhẹ nhỏm và vui vẻ.

Về sau, Sương hiểu thêm là, vì con bị bịnh trí óc chậm phát triển, ngừơi mẹ phải ở nhà săn sóc con. Ngừơi con đã trên hai mươi nhưng trí óc non nớt của tuổi sáu bảy gì đó, tuổi đủ để "kiếm chuyện" khi múôn mẹ chìu cho nên nhiều khi bà rất khổ sở. Có khi tới tiệm rồi, lên ghế ngồi rồi, quàng khăn rồi, mới cắt một lớp tóc thì y hất tay Sương ra không cho tiếp tục, cây kéo thíêu điều muốn văng ra khỏi ngón tay, xém chút thì vô mặt Sương.

Sương hết hồn, ngừơi mẹ la rầy, cô con òa ra khóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, còn lấy tay quẹt ngang trây trét tùm lum trên mặt, rồi ngồi bệt xuống sàn. Dỗ không được, hai mẹ con cùng khóc hết, thấy tội nghiệp gì đâu.

Nghĩ cũng lạ, trí óc như vậy sao cô bé có ý biết diện" tháng nào cũng tới hớt tóc và có khi đòi kiểu mới.

Về sau khi hai mẹ con cô vô tiệm thì ai cũng tránh, chỉ có Sương là kiên nhẫn nhận và chìu cô khách này thôi.

Từ ngày đó mẹ con bà khách trở thành hai người khách "ruột" của Sương khi mới vô nghề.

Như thế ấy, lâu ngày Sương quen với cái thế con nít của y mà tìm cách xử sự. Sương thừơng có bịch kẹo dành để dỗ ngọt con nít, cho viên kẹo là nín khóc, lột kẹo bỏ vô miệng, mũi còn hít hít, Sương tiêp tục hớt tóc, vừa hớt vừa dỗ.

Có lần, dỗ gì dỗ cô ta cũng dở chứng, đứng lên xô bà mẹ lùi ra sau ba bốn bước xém chút là té rồi. Chắc kiểu này thừơng xảy ra nên bà có thế gượng lại được.

Sương học cách nói chuyện với con nít Mỹ và Mễ cũng nhờ cô khách chậm phát triển này.

Đã nói hiểu rằng:

"Đời sống chỉ có một, nếu biết tận dụng thì một cũng đủ."

Nhưng tận dụng bằng cách nào đây" Tính tới tính lui tính xuôi tính ngược, sau cùng cũng phải chờ vài năm, đứa em kế học xong rồi ra đời kiếm sống giúp cha mẹ thì mới tới phiên Sương vô trường.

Nhưng mà, làm thế nào thì làm, để tranh thủ thời gian, bây giờ Sương cũng phải chịu khó ra thư viện mượn sách về, cả rừng chữ, học thêm tiếng Anh, được chữ nào hay chữ ấy để mở mang tâm trí và có thể nói tiếng Anh đúng chữ nghĩa hơn.

Trương Ngọc Bảo Xuân

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Để làm lễ kỷ niệm, xí nghiệp TimeRide đã nghĩ ra cách tổ chức cuộc lễ phải rất đặc biệt là chương trình hoạt náo ba chìu, với 600 tòa nhà và 2000 chiếc xe của Bá linh 1989, tức xe Trabant, được tái tạo.
So với mức lương của người dân VN hiện nay thì 1.2 triệu đôla một năm trả cho huấn luyện viên đội tuyển quốc gia VN gốc Nam Hàn Park Hang Seo là rất cao dù so với nhiều nước trên thế giới thì không có gì là cao, nhưng điều lạ là tin này trong nước chưa biết thì Thái Lan, Nam Hàn đã biết
Thưa quí độc giả, nói về Ngọc Xá Lợi và những điều linh thiêng huyền diệu ắt hẳn sẽ có người tin và người không tin, bởi vì nó thuộc về lãnh vực tâm linh huyền bí với những hiện tượng xảy ra ngoài kiến thức mà khoa học hiện tại đã chưa thể chứng minh.
Trưởng Lão Hòa Thượng Thích Trí Quang, bậc cao tăng thạc đức của Phật Giáo Việt Nam thời hiện đại, một trong những nhà lãnh đạo khai sáng Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất vào đầu năm 1964, cũng là nhà phiên dịch và trước tác về Kinh, Luật, Luận và nhiều thể tài Phật Giáo, đã viên tịch tại Chùa Từ Đàm, thành phố Huế, vào lúc 9 giờ 45 phút tối ngày 8 tháng 11 năm 2019 (nhằm ngày 12 tháng 10 năm Kỷ Hợi), thọ thế 97 năm, theo Thông Báo của Hòa Thượng Thích Hải Ấn, Trú Trì Chùa Từ Đàm, Huế, cho biết vào sáng Thứ Sáu, ngày 8 tháng 11 năm 2019.
Hôm Thứ Sáu ngày 8 tháng 11/2019, mình hành hương ngôi chùa nhiều kỷ lục thế giới: Todai-ji tức Đông Đại Tự, xây từ thế kỷ thứ 8 theo lệnh Nhật Hoàng để cầu nguyện đất nước bình an.
Cụ Phan Khôi sinh năm 1887, khi viết về Ông Bình Vôi (1956) và Ông Năm Chuột (1958), cụ đã ở tuổi 71 trước khi qua đời ở tuổi 72 (1959). Chúng tôi là kẻ hậu sinh viết bài này nhân kỷ niệm 60 năm giỗ cụ : Kỷ Hợi 1959—Kỷ Hợi 2019.
ASEAN 35: Trung Cộng thất bại, Hiệp định RCEP của TC bị xếp luôn. Dù TT Trump không có mặt, các nước vẫn chống TC, CSVN chống mạnh hơn.
BEIJING - Tin ngày 7 tháng 11: chính quyền Trung Cộng chưa đồng ý chuyến đi Brazil của chủ tịch Xi quá cảnh Hoa Kỳ để gặp TT Trump.
ROME - Biến đổi khí hậu cần được giảng dạy từ trường học trước, theo loan báo của bộ trưởng giáo dục Italy.
HONG KONG - Báo chí Hong Kong đưa tin: sức tăng GDP của thành phố Shenzhen, có tiếng là thủ đô chế xuất của Hoa Nam, cũng là bản doanh của Huawei, giảm mạnh vì áp lực của chiến tranh thương mại kéo dài.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.