Hôm nay,  

Chuyện Mỗi Tuần: Tình Chiến Binh

16/04/200800:00:00(Xem: 2288)

Chủ nhật mấy tuần trước tôi đến siêu thị Publix mua đồ và khi đẩy xe thực phẩm ra bãi đậu xe tôi thấy một ông gìa đứng bên chiếc xe lớn với cúp trước mở dựng lên còn bà vợ già thì ngồi trong xe nhòm ra. Ông ta cúi lom khom nhìn vào vào máy xe nhưng rồi cũng chỉ đứng ngẩn người ra đó. Tôi vừa bỏ mấy gói thực phẩm của tôi vào thùng xe sau vừa tiếp tục theo dõi xem ông già xử trí làm sao.
Lúc đó chợt có một thanh niên trẻ tay ôm một bịch đồ từ trong siêu thị đi ra ngang chỗ ông già; ông ta quay qua thanh niên này miệng nói tay chỉ chỏ vào đầu máy xe của mình chắc có ý nhờ vả gì đó nhưng chàng trai đó lặng lẽ mở cửa xe Cadillac Escalade của anh ta đậu cạnh bỏ bịch đồ vào rồi quay qua ông già nói to như mắng mỏ: "Già cả như ông không nên lái xe nữa ông hiểu không"" Nói xong anh ta lên xe đóng xầm cửa lại, rồ máy rú ga vọt đi.
Tôi thấy ông già đó rút khăn mùi xoa ra lau trán rồi quay lại nhìn vào đầu máy xe lần nữa rồi đi lại cạnh bà vợ ngồi trong xe cúi xuống nói gì tôi không hiểu nhưng tôi đoán chắc là ông ta cố trấn an bà vợ. Quan sát như vậy đã đủ, tôi đi lại phía ông ta và khi nghe tiếng chân tôi lại gần ông ta vội quay người lại ngó tôi. Tới nơi tôi hỏi:
- Hình như xe ông trục trặc hả"
Ông ta mỉm cười nhẹ gật đầu. Qua ánh mắt tôi đoán biết ông đang nghĩ "coi bộ tôi cũng chả giúp được gì". Tôi nhìn vào đầu máy xe của ông coi xem trục trặc làm sao nhưng tôi cũng chẳng hiểu gì hơn. Thấy trước đầu xe có gắn cái bảng mang phù hiệu "Vietnam Veterans" với lá cờ vàng ba xọc đỏ nhỏ ở chính giữa tự nhiên tôi có cảm tình hỏi đại:
- Ông ở Khe Sanh hay Hamburger Hill"
Mắt ông già sáng lên nói:
- Thủy Quân Lục Chiến. Tôi đã ở Chu-Lai và khu phi quân sự. Tôi đã từng tham chiến ở Triều Tiên.
Tôi nghĩ trong đầu: "Ông cũng trần ai dữ ha" và không để mất thì giờ tôi quay nhìn xung quanh bãi đậu xe của siêu thị. Khi thấy tại ngã tư gần đó có tiệm vừa sửa xe vừa bán xăng tôi bảo ông già:
- Ông chờ ở đây để tôi qua tiệm sửa xe hỏi thợ máy coi họ có giúp được không.
Tôi chạy lại tiệm bán xăng đó thấy ba người thợ đang lúi húi làm việc nhưng tôi cứ lên tiếng chào rồi chỉ qua phía bãi đậu xe nói về tình trạng xe của ông già và khẩn khoản họ qua giúp một tay. Anh thợ máy lớn tuổi nhất nhìn qua phía tôi chỉ rồi gật đầu bảo hai anh thợ kia tiếp tục làm và anh ta đi theo tôi.
Tới nơi tôi giới thiệu anh thợ với ông ta và khi anh thợ máy lúi húi coi máy xe thì ông già có lẽ đã bớt lo lắng nên tươi cười hỏi tôi:
- Ông cũng ở trong quân đội VN hả"
- Phải. Cùng tên cùng vùng với Sư Đoàn 25 Bộ Binh Hoa Kỳ.
Câu chuyện bị ngắt ngang vì tiếng máy xe nổ, tôi và ông già cùng quay lại nhìn và mặt ông già tươi hẳn lên còn bộ mặt nặng nề của bà vợ ông già cũng dịu hẳn xuống. Anh thợ tắt máy, châm nước, rồi lại đề một hai lần nữa mới tắt máy bước tới cho biết rằng vì cái ống dẫn nước bị hở nên máy bị qúa nóng anh ta đã vặn chặt lại cái "claim" nên giờ có thể tạm chạy được. Ông già giơ tay bắt cám ơn anh thợ và khi anh ta nhìn bàn tay ông già thì liền hỏi:
- "You Marine huh" Me too. Desert Storm"
Ông già cười hề hề:
- Mình cùng một gia đình.
Thế là hai anh chàng một già một trẻ quên đi cả sự có mặt của tôi xì xồ líu lô nói về TQLC của họ. Ông già móc tấm "các" ra hãnh diện khoe đó là hình thu nhỏ của huy chương "Congressional Medal of Honor Society" với tên của ông ta in trên tấm các đó. Sau cùng anh thợ quay qua tôi nói với ông già:
- Ông cũng có thêm một người bạn tốt đây nếu không mình đâu có gặp nhau.
Tôi nói với ông già rằng ba anh thợ máy này đang bận sửa một chiếc xe, may mắn thay anh thợ này lại có lòng thương người nếu không thì tôi cũng bó tay. Tôi nói với anh thợ rằng, có một thanh niên đậu xe cạnh đây ông già đã nhờ câu bình hộ nhưng đã không giúp thì thôi ông ta còn mắng ông ta là già rồi đừng lái xe nữa.
Anh thợ máy chẳng kiêng dè gì cả buông tiếng chửi thề văng tục rồi nói:
- Có một số người mình ngu muội không biết nhớ ơn chiến sĩ ra làm sao cả. Chỉ khiếu nại và thưa kiện khiến xã hội này đầy rác rến. Rất may là hồi đó tôi còn nhỏ chứ không thì tôi sẽ trở thành kẻ sát nhân nếu tôi bị làm nhục như các anh trở về từ Vietnam.
Ông già gật gù bảo:
- Đâu có sao, nước mình là nước tự do mà. Mọi người đều có quyền bầy tỏ ý tưởng của mình.
Anh thợ máy nổi nóng:
- Quyền quyền cái đít tôi! Mấy anh có biết chuyện ở căn cứ không quân Luke gần Phoenix mấy tháng trước không" Có con mẹ "stupid ass" khiếu nại là căn cứ không quân đó đã làm ồn khi mụ ấy đang "shopping" bị ông trung tá chỉ huy trưởng cho một bài học. Họ đưa lên TV để mọi người biết nên tôi cảm thấy hả vô cùng và con mẹ ngu muội nào đó không thấy hó hé nữa.
Sau đó, anh kể một lèo câu chuyện như thế này.... Một số dân chúng có nhà ngoài căn cứ không quân Luke khiếu nại sự ồn ào gây ra bởi phi đoàn phản lực F-16 nhưng họ quên rằng căn cứ không quân này có mặt ở đó trước khi mấy người dân đến xây nhà cư ngụ xung quanh.
Một bữa kia ông trung tá chỉ huy trưởng căn cứ được thuộc cấp mang đến cho tờ nhật báo đăng thư kiếu nại của một bà như thế này: "Tôi có một câu hỏi cho chỉ huy trưởng căn cứ Luke: Các ông biểu diễn cho ai coi" Có ai muốn coi không mà hồi chín giờ thứ Tư tuần rồi bốn chiếc F-16 liền cánh với nhau gầm thét sát nóc thương xá Arrowhead, lướt tới đường Bell gầm thét khoảng năm trăm thước nữa khiến người đang đi "shopping" như chúng tôi khó chịu vô cùng. Tôi không biết các ông muốn bắt chước Tom Cruise khoe trò lả lướt hay các ông sợ người ta ngủ quên nên đến đánh thức giùm" Hay phi công của ông muốn giựt le với với các em thâu ngân ở tiệm Mervyns này" Tôi thành thật cảm ơn sự phúc đáp của qúy ông".
Chỉ huy trưởng căn cứ liền viết thư phúc đáp nhờ nhật báo đó đăng lại như sau: Thư trả lời về việc ôn ào gây ra bởi F-16: Thưa bà. Hồi chín giờ thứ Tư tuần rồi, vì đó là giờ giấc thích hợp nhất cho phi đoàn chiến đấu cơ phản lực 63 của căn cứ F-16 Luke của chúng tôi bay ngang qua mộ của đại úy Jeremy Fresques. Đại úy Jeremy Fresques là một phi công của chúng tôi vừa tử trận tại Iraq trước đó hai tuần. Đúng chín giờ ngày nói trên, gia đình thân thuộc và bạn hữu tề tựu tại nghĩa địa Sunland Memorial Park, Sun City, để tiễn đưa đại úy Fresques cũng như chia sẻ sự mất mát với người vợ trẻ mất chồng, những đứa con thơ mất cha và những người bạn đã mất đi một chiến hữu. Căn cứ vào lá thư bà viết nhắc lại về chuyến bay đó đã tạo sự ồn ào khiến bà khó chịu, cũng may là bà đã không được nghe hai mươi mốt phát súng tiễn chào đại úy Fresques, bà cũng không nghe thấy tiếng kèn tiễn đưa, và bà cũng chẳng nghe thấy lời tôi nghẹn ngào khi thưa chuyện với góa phụ trẻ và cha mẹ của đại úy Fresques hay lúc tôi nhân danh tổng thống tổng tư lệnh tối cao của quân lực Hoa Kỳ trao cho con trai nhỏ của đại úy lá cờ phủ quan tài của ông. Nếu bà nghe được thì chúng tôi không biết làm sao tạ lỗi với bà. Chúng tôi rất tiếc vì tiễn đưa một chiến hữu bỏ mình vì nhiệm vụ và an ủi gia đình họ lại làm phiền bà đến thế. Tôi cũng xin thưa để bà hiều rõ tại sao những chiến đấu cơ đó đã làm phiền bà: Bốn chiến đấu cơ liền cánh bay như vậy là thủ tục của không lực chúng tôi tỏ lòng kính trọng lần cuối đối với một chiến hữu đã hy sinh cho tự do của chúng ta. Chúng tôi là phi công chiến đấu cho quốc gia và chúng tôi kính trọng trách nhiệm và thi hành bổn phận một cách nghiêm chỉnh. Trong thư bà hỏi: "Chúng tôi muốn giựt le với ai"" Chúng tôi không biết nói gì hơn là nhân danh phi đoàn phản lực 63 chuyển lời "khen ngợi" của bà đến góa phụ và cha mẹ của cố đại úy Fresques. Các phi công của chúng tôi cũng lấy làm hãnh diện nhận lời khen ngợi của bà. Nếu bà còn có khiếu nại nào khác xin bà đừng ngần ngại gì cả cứ cho chúng tôi biết để tránh làm phiền bà. Kính thư. Trung tá Scott Pleus. Chi Huy Trưởng Phi Đoàn 63 Phản Lực.


Nghe xong, ông già toác miệng cười có vẻ hả hê: "Ồ. Tuyệt. Phải gắn cho ông trung tá Pleus một huy chương để tuyên dương sự can đảm."
Anh thợ máy ngưng ngang cuộc nói chuyện bắt tay tôi và ông già để trở lại làm việc. Ông già nói: "Khoan đã" rồi ông móc ví ra hướng qua anh thợ máy:
- Tôi nợ anh bao nhiêu"
Anh thợ máy xua tay nói:
- Không! Ông không nợ đồng nào cả. Mình là bạn mà. Ông không nhớ phương châm của TQLC là: "Không bao giờ bỏ rơi bạn ở lại phía sau" à. Đừng nghĩ tới chuyện thù lao nữa.
Nói xong anh ta chào đi về để làm việc còn ông già hình như chưa muốn rời bước thì bà vợ trong xe nói với ra:
- Xong chưa ông" (Are You done honey").
Ông già cũng dịu dàng trả lời:
- Đợi một tí đi bà. (Wait a moment honey).
Tôi cười thầm trong đầu: "mấy anh Mỹ già này mùi dữ ha!" còn ông già thì nói với tôi:
- Lâu lâu được nghe câu chuyện như vậy cũng cảm thấy ấm cúng trong lòng. Hồi tôi mới ở Vietnam về đi ra ngoài không dám nhận mình là cựu chiến binh nên mấy nhóm "VN Veterans" tụi tôi nhất là mấy cha "Green Beret" nổi khùng hay có nhiều chuyện kỳ dị lắm anh không biết đâu. Tới hồi tháng giêng năm 2008 này mà mấy cha ấy còn chơi trò khác thường là lập toàn án mặt trận xử một cựu trung sĩ lực lượng đặc biệt về tội đã không bắn chết mà chỉ bắn bị thương một tên ăn trộm. Anh có tin được không" Chuyện xẩy ra như thế này...
Cựu trung sĩ James Smokey 79 tuổi, là một cựu chiến binh già nhất của chi hội cựu LLĐB Larry Thorne ở Knoxville. Ông bị chi hội đưa ra toà mặt trận (do chi hội thiết lập) về tội: "Đã không bắn chết hẳn kẻ trộm xâm nhập nhà ông hồi tháng mười một năm ngoái". Nếu bị kết án thì trung sĩ Smokey sẽ bị trừng phạt nặng nề theo quân luật và luật của hội.
Vào khoảng gần nửa đêm bữa đó đang thiu thiu ngủ thì Smokey bị đánh thức bởi tiếng động ở cửa trước; nghi là có trộm nên ông bật dậy im lặng theo dõi với một cây súng trong tay. Trung sĩ Smokey khai: "Khi tôi nghe tiếng cửa bị đẩy mạnh tôi liền quơ khẩu súng lục 22 ly bò ra coi chuyện gì đã xẩy ra. Tới cửa trước thì thấy cánh cửa đã bị tên đó giựt ra khỏi khung cửa và khi thấy tôi nó còn nói: "Ê! Lão già, dám chống lại tôi hả"" Có lẽ nó nghĩ tôi là một lão già nên coi thường mới ngang ngược như vậy. Tôi cảnh cáo nó rằng nếu không đi tôi sẽ nổ súng thì nó lại kên: "Ông dám bắn không"" Vậy là tôi giơ súng lên nhắm và bóp cò viên đạn ngay chóc giữa trán nó.
Smokey khai tiếp: Khoảng cách giữa tôi và tên đó chỉ vào khoảng năm thước Anh, viên đạn ngay chóc trán thì nó sẽ phải bị bể sọ mà chết mới phải chứ nhưng không, nó vẫn sống sót. Sau này nghĩ lại tôi rất mừng là nó đã không chết nhưng cũng ngạc nhiên là cái trán thằng đó qúa cứng chứ tại sao viên đạn lại trượt đi chứ không xuyên thẳng ra đằng sau ót. Tuy không chết nhưng sức mạnh của viên đạn cũng quật thằng đó ngay đơ xuống đất một phút rồi nó tỉnh dậy bò ra khỏi cửa và chạy ra đường và sau đó bị cảnh sát câu lưu.
Phiên toà này không để xử tên trộm mà xử trung sĩ Smokey đã sử dụng vũ khí không đúng mức để cho tên trộm sống sót, nhưng cũng cần nhân chứng. Phiền cái là tên trộm đó đã đóng tiền thế chân xin tại ngoại và chuồn đâu mất. Cảnh sát cho biết tên đó vô gia cư vô nghề nghiệp nên giờ không biết hắn ở đâu. Dù gì trung sĩ Smokey cũng phải đối diện với sự kết án nghiêm trọng bởi đồng đội vì ông là một cựu chuyên viên vũ khí của LLĐB, có một kinh nghiệm già dặn khi đã trải qua hai cuộc chiến đấu tại Triều Tiên và VN.
Phiên toà được thiết lập tại khách sạn Hampton ở Brevard, nơi mà chi hội LLĐB họp mặt mỗi tam cá nguyệt và chủ tịch chi hội Bill Long nghiêm khắc kết án rằng: "Sự sơ xẩy dùng vũ khí của cựu trung sĩ Smokey khiến tên trộm đạo đó sống sót sẽ có hậu qủa tốn kém tiền đóng thuế của dân chúng thuộc quận hạt". Vì vậy chủ tịch Long chỉ định niên trưởng Bert Bates ngồi ghế chánh án, chiến hữu Jim Hash luật sư biện hộ, và chiến hữu Charlie Ponds ngồi ghế công tố. Tất cả đều là cựu chiến binh LLĐB với nhiều kinh nghiệm về vũ khí.
Trong lời buộc tôi, công cố Ponds nhấn mạnh rằng ngoài việc làm tốn kém tiền thuế của dân chúng để phải qua hết thủ tục này thủ tục kia kéo dài cả năm cho việc xử một tên ăn trộm trung sĩ Smokey còn phạm một tội sau đây: "Nếu sử dụng một cây súng lớn hơn thì tên đó không thể còn mạng. Khi đã muốn quét sạch rác rến của xã hội tại sao trung sĩ Smokey lại không dùng súng colt 45 hay 38 ly mà lại súng chỉ có 22 ly chắc chắn là không thể hoàn tất được mục đích". Trung Sĩ Smokey đã làm mất danh dự của LLĐB.
Luật sư biện hộ Hash phản bác:
- Trung sĩ Smokey đã chọn đúng vũ khí để dùng. Nếu ông dùng colt 45 hay 38 ly hay lớn hơn thì đạn có thể xuyên phá qua tường nhà hàng xóm và biết đâu vô tình làm cho người khác đang ngủ trên giường chết oan uổng mà họ không biết. Điều đó dẫn chứng hùng hồn rằng trung sĩ Smokey đã sáng suốt khi quyết định sử dụng súng nhỏ 22 ly.
Hash đưa ra một dẫn chứng khác giải thích tại sao viên đạn lại trượt khỏi trán tên trộm:
- Trung sĩ Smokey là nạn nhân của của viên đạn qúa cũ, đã thối, không còn sức xuyên phá nữa. Ngay cả khi chiến đấu ở Triều Tiên và ở Việt Nam đơn vị của ông đã được cung cấp đạn dược từ thời đại chiến thứ hai. Như vậy trong vụ sử dụng vũ khí này trung sĩ Smokey cũng là nạn nhân của một sự việc không tiên đoán trước được.
Trung sĩ Smokey không phát biểu gì ở phiên xử mà ông phó mặc cho bồi thẩm đoàn, là tất cả hội viên hiện diện, tranh luận phải trái. Họ thảo luận hai vấn đề nên dùng vũ khí hữu hiệu cho tên trộm chết là hết chuyện để tiết kiệm ngân qũy hay sự an toàn của công cộng trên hết.
Sau một hồi thảo luận vấn đề an toàn của công cộng đã được đa số hội viên ủng hộ nên chánh án Bates tuyên bố: Miễn tố bị can Smokey. Sau đó cựu trung sĩ Smokey được hội viên ca ngợi là đã dùng súng vừa đủ cho hoàn cảnh và trong hoàn cảnh nguy ngập vẫn chứng tỏ tài thiện xạ không bao giờ sút kém của một chiến binh LLĐB đã lớn tuổi.
Riêng trung sĩ Smokey thì cho biết rằng qủa thực viên đạn qúa cũ nên không công phá nhưng cũng làm cho thằng đó đái đầy quân. "Tôi không biết chuyện gì sẽ xẩy ra nếu viên đạn xuyên qua trán nó".
Tới đây tiếng bà vợ của già từ trong xe cao giọng: "Honey"" . Ông vội bắt tay từ giã và hẹn gặp lại. Trên đường lái xe về nhà tôi chợt lẩm bẩm: "Mẹ! Không thằng nào hỏi tên thằng nào hết thì..."" Một ý nghĩa khác hiện ra trong đầu tôi: Không hiểu "anh em mình" mấy chục năm nay có đối xử với nhau được như vậy không nhỉ" Những thằng chửi nhau trong những năm qua chắc không phải tụi... mình.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.