Hôm nay,  

Những Chuyện Con Con (1)

30/03/200800:00:00(Xem: 4792)

Buổi tối nọ, ngừơi chị bạn dì của tôi biểu tui “ xè tay ra nhỏ” rồi mắt trước mắt sau lén lén nhét gì đó xếp nhỏ xíu vô bàn tay rụt rè của tui. Xè tay ra phải thủ sẵn để có thể nắm lại liền vì bà chị này tánh rắn mắc lắm, tay xè ra mà bụng nghĩ thầm “hổng biết bà này muốn bỏ con gì... vô tay mình đây”.... Nhét xong bà mai bước đi thiệt lẹ, chắc sợ mình trả lại hay sao" còn nói vói “của hoàng tộc gởi đó”
Về nhà vô luôn buồng tắm tui hồi hộp mở ra coi liền. Đó là lá thơ do anh chàng hàng xóm tên Hoàng họ Vĩnh, chàng “hoàng tộc”, nhà ngoài dảy phố đường Bến Chương Dương gởi.
Bây giờ thì nói cho vui vậy chớ lúc đó nào có biết họ nào là dòng vương tộc đâu"
Vài năm về trước nhờ có dịp quen với ông hoàng tộc B.L. cho tui một mớ hình ảnh và tài liệu về các họ của dòng vua, tui mới biết rõ, họ chánh họ thứ... còn lúc đó chỉ biết khoái trong bụng vì được con trai gởi thơ mà thôi.
Lá thơ màu xanh thiên thanh dài đúng hai trang của chàng gởi là tự giới thiệu tên, nhà ở dãy phố ngoài mặt tiền, muốn làm quen và muốn "hai đứa" mình thơ từ qua lại, có thể nào tui làm bạn với H. hông... " Đại ý là vậy vậy đó...
Trời ơi, tui dấu lá thơ trong tập, hễ có dịp là lén lén hí hí ra đọc, đọc đi đọc lại, đọc thiếu điều muốn thuộc lòng. Đọc thơ bạn trai dễ thuộc biết bao, cần gì nhét "lá thuộc bài " vô.
Phải chi bài vở mà thuộc được như vậy thì có lẽ mình đã học lên tới ... giảng sư !

Tuổi vừa mới biết buồn, có khi vui buồn vô căn cớ, chị Hai tui nói là tuổi mộng mơ. Phải rồi, bả cũng đang trải qua mờ vì tui thấy nhiều lúc bả đọc xong bài thơ hay gì đó, bả ngồi hít mũi rột rột rồi mơ màng nhìn ra cửa sổ.
Tui phải ra tiệm chọn lựa cho được giấy màu hồng cho mơ, viết bằng mực tím cho mộng để trả lời thơ chàng.
Tui nắn nót ráng viết chữ cho đẹp, như rồng bay phượng múa!".
Tui trả lời là “cũng được (sao mà cũng được hén""" mình đã trả lời thơ tức nhiên là được rồi, sao mà nói là "cũng được" (". Thiệt tình. Chín hấu mại hơi!) Nhưng tui có dặn Hoàng phải hết sức cẩn thận nếu Ba tui biết được là tui chết!""! và nhứt là phải coi chừng đừng để dì Bảy của tui biết. (Hổng hiểu sao lúc đó cả đám tụi tui sợ dì quá sợ hung thần" có lẽ vì dì hay rảo rảo dòm ngó đứa nào dám đứng nói chuyện với thằng nào... rồi đi méc cha mẹ nó!!!)

Sau vài thơ qua lại được biết Hoàng đang học trường Tây, liếc thấy chàng đi học bằng xe Vespa, màu trắng rất đẹp, ngon chưa" Chưa dám hỏi tuổi chàng. Chắc phải lớn hơn tui nhiều mới được lái xe Vespa chớ.Tự nhiên từ đó về sau ráng tránh, nhưng hể có chuyện  bắt buộc phải đi ngang nhà "chàng" tui hết còn tung tăng vừa đi vừa chạy vừa ăn hàng mà hai chân làm như muốn quíu lại, tim hồi hộp đập thùng thùng, hết dám ngó tới ngó lui.
Có lần bắt buộc phải đi ngang nhà chàng, gặp Ba của Hoàng, từ trong nhà đi ra, hết hồn hết vía, giựt mình, ông ngó tui, tui lí nhí trong họng "dạ con chào bác" ông mỉm cười gật đầu.
Tui te te một nước.
Ông bận bộ đồ bà ba trắng, tư cách rất phong nhã, ung dung. Thiệt đúng là “hoàng tộc” Chắc vì gia thế là vậy nên Hoàng cũng có một tư cách rất đáng nễ.
Gần như mỗi ngày hai đứa đều thơ từ qua lại. Mỗi lá thơ là một sung sứơng ngầm, một niềm vui quen thuộc.
Tình bạn như thế đó, chỉ là thơ từ qua lại do trung gian của bà chị họ.
Tết năm ấy, H. mời tui ngày mùng hai đi xi nê. Chọn ngày mùng hai vì mùng một cử, không được ra khỏi nhà.
Đó cũng là lần đầu tiên được bạn con "chai" mời đi chơi đàng hoàng.
Sợ thấy bà nội! Rồi hổng biết làm sao mà đi vì đi thì phải trốn hay dấu cha dấu mẹ.
Nhớ lại hồi xưa ở xứ mình, thiệt là khổ về chuyện nầy. Cái phong tục "nam nữ thọ thọ bất thân" tuy có nhiều phần đúng để bảo vệ tiết hạnh người con gái nhưng cũng đã làm trở ngại biết bao nhiêu trường hợp bạn bè trong sạch rồi từ bị cấm đóan, con cái phản đối dối cha dấu mẹ và xảy ra bao nhiêu chuyện buồn phiền dang dở.

Từ buổi tối nhận lá thơ đầu tiên cho tới Tết cứ hồi hộp, trong nhà ba má hay chị tui, ai ngó tui tui cũng giựt mình, tim đập thình thình, tưởng sự bí mật của mình đã bật mí.
Mà chuyện bí mật đó cũng đâu dám nói cho bạn tui biết.

Ngày hẹn tới. Hổng biết bận đồ gì đi chơi" Bận áo dài trắng" Trời. Tết ai bận áo trắng. Cử. Kiêng. Bận cái áo dài rằn ri" Áo nầy dòm coi... xí xọn quá.
Sau cùng, phải xỏ cái xí xọn vô vì chỉ có cái đó mà thôi. Đã nói nhà nghèo mờ. Rồi dòm ra ngoài trời nắng chang chang, nắng cháy da, đành phải đem cái nón lá theo. Diện xong đội cái nón lên đi ra cửa. Cũng hổng nhớ là dối cha dối mẹ nói là đi đâu hay đi với ai nữa.
Hoàng đã đón sẵn ngoài đầu đường.
Tui có dặn trước hai đứa không được đi chung cho tới khi đi bộ qua khỏi cầu Ông Lãnh.
Vậy đó, đứa trước đứa sau, thập thò lấp ló như hai gián điệp.
Xuống khỏi dốc cầu rồi là Hoàng đón xe tắc xi, chở tới rạp hát. Bây giờ không thể nào nhớ nổi rạp nào. Có phải rạp Đại Nam trên đường Trần Hưng Đạo" hay rạp Rex" Năm đó có rạp Rex chưa cà" In là chưa. Vậy thì, mình đã đi rạp Đại Nam.
Nhưng nhớ rõ ràng cuốn phim. Đó là phim "Gia đình Robinson lạc trên hoang đảo" của Mỹ.
Về sau nầy trên Tivi chiếu phim cũ, có chiếu lại phim đó làm cho tui buồn muốn khóc. Nhớ quá trời nhớ...

Khi vô rạp tui vẫn còn đi sau Hoàng. Chàng ga lăng, tay cầm cái nón lá của tui, chen vô hàng ghế lấy chỗ ngồi.
Trong rạp đèn còn sáng trưng, mắc cở thấy mồ. Nơm nớp sợ gặp ngừơi quen. Nghe đâu đó có tiếng chào tiếng cười của đám bạn  Hoàng.


Aaa, thì ra nguyên nhóm bạn Hoàng đang ngồi cùng một hàng ghế. Có mấy cô ăn mặc văn minh, tất cả đều diện jupe “xơ rê", áo đầm, có thấy ai bận áo dài đội nón lá cù lần như tui đâu.
Họ cười nói tự nhiên. Họ nói tiếng Việt xen tiếng Pháp rót rót. Dân học trường đầm trường Tây mờ. Mấy ngừơi con trai nhìn tui rồi nói gì đó với Hoàng bằng tiếng Pháp tiếng được tiếng mất... “mi nhon” và gì đó...
Ai cũng ngó mình, tự nhiên tui thấy ngượng ngùng. Bối rối. Mất tự nhiên. Không giống ai...
Tui ngồi rút trong ghế, lọng cọng với cái nón lá hổng biết để đâu, Trời Phật ơi đi coi phim với bạn trai mà rinh cái nón lá chi vầy nè... Hoàng rất tế nhị, cầm cái nón lá để đâu đó... tui thở phào nhẹ nhỏm.
Cuốn phim màu rất vui và hay. Nói về gia đình ông Robinson bị bão chìm tàu trôi dạt lên một hoang đảo. Họ phải tìm sự sống và dựng lên chỗ ở bằng cây rừng và dây leo. Căn nhà hoang dả nhưng chắc chắn và có nhiều từng trên cây mới hay chớ...
Có suối có hoa có cây trái... Họ đưa lên màn ảnh cái đẹp hoang dại và thơ mộng của hải đảo bên cạnh những nguy hiểm, những trở ngại và sự tranh đấu để duy trì sự sống rất anh dũng.
Thật đúng là tiêu chuẩn sống và đặc điểm hùng mạnh của người Mỹ.
Cả rạp cùng vổ tay, la hét... đúng là một phim thích hợp với không khí Tết.
Trong rạp có máy lạnh mà tui thì khi xuất mồ hôi khi run run, cảm giác lạ lùng quá tuy mọi người xung quanh vui vẻ lắm, cười ồ theo những cảnh vui trên màn ảnh. Còn tui thì ngồi đó như con mèo mắc mưa.
Chỉ một lần đi chơi đó thôi. Sau một hai lá thơ nữa khi Hòang tỏ tình, muốn tui làm bạn gái ruột của Hoàng, tui hiểu. Hiểu và sợ. Có nghĩa là làm bồ của Hoàng.
Sao được. Thiệt tình mà nói tui không mấy gì hạp với Hoàng. Anh có một vẻ gì xa cách với tui quá. Anh giàu, sang, mà lại trắng trẻo đẹp trai theo kiểu công tử bột, còn tui, mới 14, 15 gì đó thôi hà. Và đen hơn anh nhiều. Và cù lần nữa. Và sợ Ba tui không thể tưởng tượng.
Khi có thơ của con trai thì khoái lắm chớ, mà vô “chuyện thiệt, chuyện tình yêu” thì quíu. Nhớ tui có trả lời thơ ấy, nói là thôi mình làm bạn thì hay hơn, tui mới quen anh mờ, cần phải tìm hiểu nhau.... (sao tự nhiên tui biết giữ mình, sợ con trai sở khanh này nọ, có lẽ nhờ Ba má dặn chằng chằng bên tai, sợ làm bồ rồi nắm tay nắm chân, con trai mà chiếm được mình rồi thì nó không bao giờ cưới...)

Tui đọc trong cuốn sách (in là cuốn Rừng Thiêng) dịch từ tiếng Anh qua, có một đoạn nói về cô con gái tới tuổi có chồng, ai đó dạy rằng: ban đêm truớc khi đi ngủ hảy lấy một nắm muối mà ngậm trong miệng. Nếu cô nằm chiêm bao thấy chàng nào đem tới cho cô ly nuớc, người đó sẽ là chồng cô.
Tui làm thử. Tối đó tui cũng lấy nắm muối bỏ vô họng rồi chun vô mùng. Hết nói nổi, tui cứ lồm cồm bò ra uống cả ly nước, chun trở vô mùng một hơi rồi lồm cồm bò ra đi "trút nước trong lòng tui ra" rồi uống ực ực cả ly nước. Chun vô mùng. Rồi thức dậy lồm cồm bò ra đi "trút nước trong lòng tui ra" rồi ực ực một ly nước đầy rồi bò trở vô mùng. Rồi thức dậy uống nuớc và thay vì trút nước tui đã chắt nước, cạn queo mà có chiêm bao mộng mị gì đâu" có thấy chàng nào đem tới cho mình ly nước đâu" (nhứt là H. đã không hiện ra cứu bồ)
Qua bữa sau khô khốc khé cái cổ họng muốn chết luôn. Cái kiểu dạy của cuốn sách dịch nầy thiệt báo hại.
Sáng đó tui xực liền một gói xôi nếp than, thêm bịch chè đậu xanh bột báng nước dừa cho cái bao tử được cân bằng mặn ngọt!
Kể cho nhỏ Hoa nghe nó cười quá trời nói tui ngu.
- Sao hổng theo cách của tao kìa.
Tui hỏi cách của mầy là cách gì" Nó bày:
- Mầy phải tập bùa yêu. Mỗi đêm mầy phải ngửa mặt lên trời ngó ngay vô mặt trăng sáng. Phải ngó đúng ba chục ngày, vừa ngó vừa kêu tên của chàng. Như vậy sau ba chục ngày người mầy thương chắc chắn sẽ theo mầy liền.
Tui hỏi nó:
- Bộ mầy tính làm cho tao lé luôn sao" Vậy chớ trăng ở đâu mà có tới ba chục ngày cho mầy ngó" Mấy ngày hổng có trăng làm sao mầy ngó" Nó nói:
- Sao mầy ngu quá. Ngó tưởng tượng. Vậy ta mới nói là... là... là... bùa yêu.
Tui cười ngất:
- Thôi mầy ơi, mầy ngu chớ ai ngu. Ba má tao nói đừng có bao giờ bầy đặt tin vô ba thứ: bói, bùa, ngải. Mầy đừng dụ tao. Tao thấy rõ ràng mầy xạo mầy ơi. Nếu mầy luyện được cái bùa yêu đó, sao Hiệp hổng theo mầy"
Nghe tui nói tới đó nhỏ Hoa xụ mặt xuống liền. Tui thấy nó buồn tui biết là mình nói bậy, tui quê liền. Tui xin lỗi nó liền.

Hồi còn nhỏ tui có mộng làm ca sĩ, kịch sĩ, nghệ sĩ. Tuổi còn nhỏ quá, chưa hiểu gì về chuyện tình yêu. Hoàng tới chưa đúng lúc.
Tui thấy Hoàng lớn hơn nhiều và có vẻ Tây quá. Rồi tự nhiên một bữa nổi chứng tui viết thơ trả lời thẳng, chỉ muốn làm bạn, không muốn làm bồ, chịu thì chịu hông chịu thì thôi. Dứt khoát.
Thì thôi. Không thơ từ gì nữa. Có lẽ tui chạm tự ái của Hoàng.
Thỉnh thoảng đụng mặt nhau, quê quê đi luôn.
Cả chục năm sau, nghe nói Hoàng trở thành một bác sĩ.
Thiệt tình mà nói, tui cũng tiếc lắm!!!

Tháng nầy ở Cali bắt đầu nóng rồi.
Ngồi nhớ chuyện xưa, thấy mát mẻ tâm hồn.
Những chuyện hồi đó, có nhiều chuyện mình dấu diếm, chuyện tình cảm tự nhiên giữa trai gái, tại sao lại dấu" bây giờ nhiều chuyện xảy ra còn dàng trời kìa, như con gái yêu con gái , con trai yêu con trai, tự nhiên cứơi nhau, còn không ai dám thị phi nữa kìa.
Ôi, những chuyện con con ngày xưa... 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bốn người được báo cáo đã bị giết chết hôm Thứ Năm sau một vụ cảnh sát rượt đuổi qua nhiều quận đã kết thúc trong trận đấu súng trên đường Miramar Parkway theo sau một tên cướp có vũ khí tại Coral Gables, tiểu bang Florida.
Mỗi năm lên tuổi già đi, tưởng đâu đã được an nhàn, nào ngờ đảng Cộng sản Việt Nam vẫn phải tối mắt đấu tranh để tồn tại vì các chứng nan y: Suy thoái tư tưởng; Đạo đức xuống cấp; Tham nhũng; và, Lợi ích nhóm trong trong cán bộ,đảng viên.
Bản thông báo của cảnh sát đưa ra hôm Thứ Năm ngày 5 tháng 12/2019, cho biết cô bé mất tích tên Lara Nguyen, 12 tuổi, cư dân thị trấn Menda. Lần cuối cô bé được nhìn thấy là tại nhà cô bé này ở đường Coppice Street, khoảng 8 giờ sáng hôm Thứ Tư ngày 4 tháng 12/2019.
Sài Gòn: Trong 11 tháng kiều hối đạt 4,3 tỷ USD, dự kiến cả năm 2019 dự kiến 5,3 tỷ USD, tăng trên 9% so với năm 2018. Kiều hối về đã giúp sản xuất kinh doanh, giải quyết khó khăn đời sống người thân, giải quyết việc làm, tạo điều kiện cho kinh tế Tp SG phát triển.
Do dự đoán thời tiết sẽ có 40-50% cơ hội mưa rào vào Thứ Bảy tới, 7 tháng 12 - ngày sự kiện ‘Winter in the Grove’, Thành phố sẽ dời sự kiện này đến ngày thứ Năm tuần sau, vào ngày 12 tháng 12, và chương trình sẽ bắt đầu lúc 5:00 giờ chiều đến 8:00 giờ tối
Tại nhà hàng Diamond 3, Westminster, Nam California, Tối thứ Sáu, ngày 29 tháng 11 năm 2019, Hội Đồng Hương Quảng Nam – Đà Nẵng (QNĐN) đã tổ chức buổi tiệc tri ân các mạnh thường quân và các ân nhân đã ïđóng góp cho chương trình cứu trợ Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa Quảng Nam Đà Nẵng.
Hôm biểu tình 17/11, lãnh tụ trẻ Joshua Wong hô lớn khẩu hiệu "Hồng-kông là Bá-linh mới !" trước đông đảo dân Hồng-kông tụ tập tại Công trường Edimbourg trong khu phố doanh thương.
Chính phủ Trump đang thắt chặt các đòi hỏi làm việc đối với một số người nhận phiếu thực phẩm, một sự thay đổi dự kiến sẽ loại bỏ các lợi ích của Chương Trình Hỗ Trợ Dinh Dưỡng Bổ Sung (SNAP) cho 688.000 người lớn.
Tổng Thống Donald Trump hôm Thứ Tư đã đột ngột bãi bỏ cuộc họp báo đã được lên lịch trình để kết thúc chuyến đi đầy tranh cãi tới Anh cho cuộc họp năm thứ 70 của Tổ Chức Hiệp Ước Bắc Đại Tây Dương gọi tắt là NATO.
Có 422.9 triệu khẩu súng đang lưu hành, khoảng 1.2 khẩu cho một người Mỹ, và 8.1 tỉ dây đạn được bán vào năm ngoái, chứng tỏ súng là phổ biến tại Mỹ, theo National Shooting Sports Foundation cho biết.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.