Hôm nay,  

Bé Viết Văn Việt

26/03/200700:00:00(Xem: 2377)

 BÀI DỰ THI SỐ 291

EM ĐI HỌC TRƯỜNG VIỆT NGỮ

Minh Hiển

   Một bữa kia, lúc mẹ đang bận nấu cơm chiều thì điện thoại reo. Tay mẹ đang dơ lắm vì mẹ đang xắt một cục thịt bự. Mẹ ngó em, nói:

“Nghe dùm mẹ điện thoại đi con”

Em nhấc điện thoại lên. Bên kia có một giọng nói ồm ồm mà em không hiểu gì cả. Em hét to bằng tiếng Mỹ, rồi em nghe được.

“Bác đây. Có mẹ ở nhà không"”

Em cố gắng trả lời bằng tiếng Việt.

“Yes. Nó đang bận. Nó làm bếp. Nó…”

Mẹ giựt phắt ống nghe trên tay em và nói chuyện điện thoại. Một hồi lâu, mẹ hết nói, buông máy, nhìn em, cắn môi, lắc đầu:

“Con thiệt là…ngu.”

Hồi đó em chẳng hiểu chữ “ngu” là gì. Tưởng được khen, em toét miệng cười. Mẹ lại la:

“Vui lắm sao mà còn cười!”

Thì được khen, vui, em cười. Cũng không cho cười. Mẹ có đùa với em không vậy" Mẹ vẫn hay đùa với em mà. Em nhớ bà hay nói: Hai chị em này…là nói em với mẹ, em lại chọc mẹ:

“Chị ơi, chị…”

Mọi khi mẹ cười dữ lắm. Bữa nay cũng không cười. Em cũng hơi giận mẹ nên nhăn mặt khỉ, không thèm chơi với mẹ nữa.

 Buổi tối, lúc ăn cơm, mẹ nói với ba:

“Anh phải thu xếp cho con nó đi học tiếng Việt. Nó cứ nói tầm bậy tầm bạ, người ta không hiểu cho là mình không dạy con.”

Rồi mẹ kể chuyện em trả lời điện thoại cho ba nghe.  Em càng không hiểu, rõ ràng mẹ cũng nói chữ “nó” mà sao em nói thì không được. Cho tới lúc vào học trường tiếng Việt được ba năm, em mới hiểu được phần nào tiếng Việt. Em được các cô các thầy ở trường tiếng Việt của Trung Tâm Văn Hóa Việt Nam dạy cách ăn nói lễ phép, phải biết dạ thưa với người lớn tuổi ra sao…Bây giờ thì em trả lời điện thoại cho mẹ, cho ba, cho ông bà được rồi và ai cũng khen là em ngoan qua, lễ phép quá.

Em nhớ hôm làm bài luận văn đầu tiên bê bết lỗi chính tả. Đem về cho mẹ coi, mẹ lại thở ra:

“Học tiếng Việt như vậy, tới lúc nào mới nói cho đúng.”

Nhưng tới bài luận thứ năm thì mẹ cười tươi ơi là tươi:

“Ha bài này chỉ còn sai hai lỗi chính tả thôi, giỏi rồi!”

Bây giờ thì khỏi buồn em nữa đi. Em học mau lắm. Học dễ thôi vì cô giáo nói rằng, tiếng Việt có sẵn trong máu của người Việt rồi. Em cũng là người Việt Nam thôi. Em đã đi hát, đi múa võ các buổi lễ của cộng đồng. Em dự thi viết chính tả, các buổi thi tiếng Việt của giải Khuyến Học, thi “Đố Vui Để Học”, lúc nào em cũng đem giải nhất giải nhì về. Em biết, ba mẹ đã hãnh diện về em lắm.

(Em viết bài này để tặng Ba Má và các Thầy Cô ở Trung Tâm Văn Hóa Việt Nam).

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.