Thời sự nước Úc: Trai Bao cho các bà - Hoàng Đ.Thư
Từ thập niên 1970 cho đến nay phụ nữ Tây Phương liên tục tranh đấu không ngừng nghỉ để thực sự được bình đẳng, bình quyền với nam giới trong mọi lãnh vực xã hội, chính trị, kinh tế, tài chính. Cho đến ngày hôm nay, tuy đã có nhiều tiến triển trên các lãnh vực này, và so với phụ nữ ở hầu hết các nơi khác trên thế giới, thì phụ nữ Tây Phương đã tương đối được bình đẳng với nam nhân hơn, mặc dù các nhà tranh đấu nữ quyền vẫn đưa ra vô số bằng chứng cho thấy sự bình đẳng này không thực sự có chiều sâu, với thí dụ điển hình là số nữ chính trị gia vẫn còn ít hơn nam chính khách, và trong giới doanh nhân thì số phụ nữ nắm giữ chức vụ cao trong các đại công ty vẫn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Và khi nói đến lãnh vực tình dục thì quan điểm của xã hội Tây phương, đặc biệt là ở Úc, cũng vẫn chưa được bình đẳng đối với nữ giới. Tuy nhiên, gần đây đã có nhiều dấu hiệu cho thấy ở Úc, quý bà cũng bắt đầu san bằng khoảng cách trong lãnh vực này, đặc biệt là trong thị hiếu viếng thanh lâu để “mua hoa”. Sau đây xin mời quý độc giả theo dõi phần cuối bản lược dịch thiên phóng sự tựa đề “No Money, No Honey" của nữ ký giả Mary Ann Toy được đăng tải trên nhật báo The Age.
*
Nàng cần có thêm nhiều chàng ở Melbourne cũng như nhiều chàng lớn tuổi hơn, trong khoảng 30-40. Nàng cho biết: “Cái trào lưu "beo cái” (cougar- thiếu phụ tìm kiếm trai tơ để cặp bồ hoặc qua đêm) khiến cho nhiều phụ nữ trở nên nhạy cảm và nói “Tôi không muốn bị thấy đi chung với một anh chàng trẻ hơn tôi rất nhiều”. Vì vậy, chúng tôi cần thêm các chàng trai bao đứng tuổi”.
Như thế thì loại phụ nữ nào lại đi trả tiền cho thú vui xác thịt" Eva cho biết đa số thân chủ của nàng ở trong lứa tuổi từ ngoài 30 đến hơn 40, tuy nhiên cũng có một số lớn tuổi hơn thế nhiều. Đại đa số là những người xinh đẹp, dễ nhìn, có nghề nghiệp chuyên môn và rất tự tin. Thế nhưng, khi nghĩ đến chuyện thuê mướn trai bao thì họ lại nhũn như con chi chi, sợ sệt, lo âu đủ điều. Vì thế, phần lớn thời giờ của Julie và Eva được dùng để trấn an họ và trả lời vô số những thắc mắc của họ.
Nàng quy trách nhiệm của sự kiện này vào xã hội bởi vì ngay cả hiện nay những người phụ nữ nào rất cởi mở về tính dục của họ cũng như về nhu cầu tình dục của họ “vẫn bị dán cho một cái nhãn và bị phán xét, chê bai”. Eva nói: “Chúng tôi giúp phụ nữ cảm thấy thoải mái về những sự chọn lựa của họ, trao cho họ sự tự tin rằng nếu đây là chuyện mà họ muốn làm thì họ có quyền làm như thế”.
Điều mà Eva thích thú nhất về thương nghiệp này của nàng là có rất nhiều thân chủ vốn từng lo âu trằn trọc suy nghĩ về chuyện ấy để rồi sau khi xong việc điện thoại đến nàng và cho biết đấy là một kinh nghiệm tràn đầy ngạc nhiên thích thú. Nàng nói: “Điều mà tôi được nghe nhiều nhất từ thân chủ là “Thật là thích thú vô cùng”. Thế nhưng, họ không dám kể lại cho bạn bè họ nghe. Chúng tôi vẫn còn phải núp trong bóng tối. Tôi nghĩ rằng phụ nữ muốn làm chuyện ấy, nhưng họ cũng giống tôi, có thể phải suy đi nghĩ lại sáu bảy tháng trời thì họ mới làm”.
Eva và Julie đều sống ở Sydney và đang nghĩ đến chuyện “bước ra ánh sáng” và họ chắc chắn rằng nếu họ làm thế thì nhu cầu cho thương nghiệp của họ sẽ tăng vọt. Nhưng họ lo ngại về những ảnh hưởng chuyện “bước ra ánh sáng” của họ có thể mang đến cho con cái họ, bởi vì cả hai đều là mẹ đơn chiếc và thêm vào đó, khi họ công khai hóa chuyện của họ thì họ có thể bị mất việc làm chuyên nghiệp của họ. Eva nói: “Mặc dù chuyện mà chúng tôi đang cố gắng làm quả thật là một khái niệm lý thú, nhưng thật tình thì tôi rất quan tâm đến thực tế- hoàn cảnh của xã hội hiện nay- là nếu tôi “bước ra ánh sáng” thì sẽ có nhiều sự phán xét, chê trách, lên án và có thể sẽ có nhiều ảnh hưởng xấu. Một phần của tôi thực sự rất muốn “bước ra ánh sáng” bởi vì tôi thích cái ý tưởng đó và tôi muốn thấy thêm nhiều phụ nữ có hành động và tự chọn lựa cho chính họ.. để có những thứ tự do tương tự như đàn ông đang có”.
Ông Robbie Swan, một người kỳ cựu trong lãnh vực vận động cho kỹ nghệ tình dục, cho biết hiện nay không có những thanh lâu dành riêng cho phụ nữ và không có bao nhiêu anh đĩ đực thuần túy nhắm vào khách hàng nữ giới bởi vì “phụ nữ không cần tung tiền mua thú vui xác thịt. Nếu họ muốn làm tình họ có thể dễ dàng làm chuyện ấy mà không tốn một xu bất cứ lúc nào họ muốn”.
Ông cũng tự hỏi không biết kỹ nghệ trai bao thuần túy nhắm vào phụ nữ có bao giờ sẽ trở nên bình thường hay không. Ông cho biết thông thường thì phụ nữ không ưa thú vui xác thịt mà không có tí ti tình cảm hoặc tí ti trìu mến nào trong khi đàn ông thì lúc nào cũng có thể làm tình mà không cần yêu thương gì hết. Đấy là sự khác biệt, về sinh học, và mạng internet không hề thay đổi sự khác biệt này.
Và có vẻ đó là một sự mâu thuẫn rõ rệt. Ai cũng hiểu được vì sao đàn ông tung tiền mua thú vui xác thịt, nhưng còn phụ nữ thì sao" Và vì sao khi một phụ nữ tung tiền mua xác thịt thì lại bị tì vết, bị dè bĩu nhiều hơn một người đàn ông"
Nữ văn sĩ Melinda Tankard Reist nói rằng khi phụ nữ trả tiền cho đàn ông để được làm tình thì hành động này không có ảnh hưởng xã hội tương tự như khi đàn ông tung tiền mua vui trên thân xác đàn bà bởi vì trong lịch sử không hề có chuyện phụ nữ nô lệ hóa nam nhân và kỹ nghệ kích dâm vẫn còn được thúc đẩy, điều khiển bởi nhu cầu tình dục của đàn ông. Bà nói: “Không có một hình ảnh nào trong xã hội vốn tạo nên cấu trúc rằng đàn ông là những kẻ dâm loàn thích sự hành hạ, sỉ nhục của chính họ cả”.