Chuyện Dài Dài Ngành Thẩm Mỹ: Nhớ Ai Như Nhớ Láng Giềng
Trương Ngọc Bảo Xuân
Vừa bước vô cửa chị Ngà than liền:
-Xời ơi sáng nay mưa mới lắc rắc thì có tai nạn liền kẹt xe muốn chết hà. Xe cà nhít cà nhít mệt muốn chết luôn!
Thanh nói liền, vừa nói vừa cười:
-Thôi mà, sáng sớm đã than, chị làm chủ tới trễ chút ai dám nói gì. Còn sống nhăn cứ than muốn chết muốn chết. Tụi em tới trễ thì bị chị "xì nẹt" . Lâu lâu chị phải bị trễ cho biết với người ta ha ha ha...
Chị Ngà háy Thanh:
-Cô nầy! sáng sớm đã xỏ xiên. Nè, nhớ bữa nay là ngày phân công phải làm gì hôn" tui nói bây giờ để chút nữa quên. Tui quên thiệt tình còn mấy người làm bộ quên đặng trốn công việc!
Thu lên tiếng, vừa nói vừa cười cười:
-Thấy chưa" Tui có nói oan có "xiên tạc" ai đâu. Xời. Sáng sớm đã xài xể! Dạ nhớ. Bữa nay phải kiểm soát tiệm, bữa nay phải kiểm vệ sinh sạch sẽ và bữa nay phải kiểm hàng họ để "ó đờ" thêm.
Tuấn nói:
-Chị Thu nầy, chị làm ơn tập nói tiếng Anh cho đúng đúng một chút, có được không" cho quen để khi nói chuyện với khách Mỹ thì nói đúng giọng, nó không xem thường "dân làm nails" chúng ta, có được không"
Thu nạt đùa:
-Hứ. Thì chữ order mình phải bỏ dấu sắc ra dấu sắc dấu huyền ra dấu huyền lên giọng xuống giọng Mỹ mới hiểu, là ó đờ, chớ nói o đơ ngang tràng như kiểu học thức mấy người có khi nó hổng hiểu nó cứ hỏi tới hỏi lui làm tui quê!
Tuấn nói:
-Không phải, tôi nói đây là, chẳng phải ó đờ ó đờ, order, chữ r sau cùng chị phải nói cho ra chữ r trong họng chứ đừng nuốt mất đi. Thế thôi.
Thu không trả lời Tuấn mà xây qua chị Ngà, nói:
-Ờ, ngoài mấy thứ thường bán, muốn thêm món gì nữa hông đặng em ó đờ hàng bằng "xeo phôn", chị.
Chị Ngà nói:
-Thêm mấy gói bông khô. Bây giờ khách vô là đòi dán bông khô không hà, ai chế ra thứ nầy là trúng mối rồi. Sao trong nghề lâu mà mình hông nghĩ ra hén!
Khải nói:
-Tại người ta có năng khiếu nhìn thời cơ và thị trường thị hiếu của khách hàng.
Tuấn nói:
-Đúng. Đôi khi người không phải trong nghề ra sáng kiến là điều đáng phục vì họ vừa thông minh vừa có thì giờ tra cứu. Chúng ta đây suốt ngày múa may làm bạn với dao với kéo với cây cọ, thời gian đâu mà nghĩ suy, thua cũng phải thôi...
Rồi như muốn đổi không khí, Tuấn hỏi:
-Nầy nầy các anh các chị các em ơi, nhìn cái "di động" của chị Thu làm tôi nhớ, nghe tôi đọc thơ nầy:
"Hôm qua tát nước đầu đình
Bỏ quên "di động" chỗ mình... mất ngay.
Ba đồng một mớ trầu cay
Không bằng tình nghĩa một cây vàng mười.
Yêu nhau cởi áo cho nhau
Hôm sau: Em đã có bầu, anh ơi!
Không ham nhà cửa, bạc tiền
Chỉ ham anh có bố quyền chức to.
Nghèo nhân nghèo nghĩa chẳng lo
Nghèo tiền nghèo bạc mới cho là nghèo.
Chồng người áo gấm xông hương
Chồng em áo rách, em thương... chồng người.
Nhớ ai như nhớ láng giềng
Chỉ mong tắt lửa tối đèn... có ...nhau....
(Sưu tầm trên Net)
...rồi Tuấn cười dòn, hỏi chung chung:
-Đấy, có vui không nào"
Sương trả lời liền:
-Hà hà hà, mắc cười thiệt. Ai làm thơ cũng bạo quá há.
Tuấn nói:
-Không có tên tác giả nên tôi không biết ai làm bài thơ, còn nhiều lắm nếu các anh chị em thích thì tôi sẽ đem vào cho mọi người cùng cười nhé.
Chị Ngà nói:
-Cười thì khỏi uống thuốc bổ. Ờ, tui cũng đọc trong báo có bài nầy cũng hay quá xá nhưng nói ra thì sợ thân chủ nghe được thì bị trái cái lỗ tai.
Kim nói:
-Vậy thì đừng nói là hay nhứt. Má em dặn khi nào tự mình nghe không thủng thì đừng bắt người khác phải nghe.
Tuấn nói:
-Úi giời! bài trong báo chí chứ có phải của mình viết ra đâu, sao khó khăn thế cô Kim" thế, mai chị Ngà đem bài báo vào đây cho Tuấn đọc nhé. Tuấn kiểm duyệt xong rồi, thấy điều có ích lợi cho nghề nghiệp của chúng ta thì Tuấn sẽ thông qua cho quí vị, được chưa nào"
Chị Ngà gật đầu:
-Ừ. Vậy đi. Rồi. Bây giờ, ai lo chuyện nấy nghe. Chiều nay có mưa, nếu ai xong khách được quyền về sớm.
Ai nấy cùng cười xòa, đồng ý. Chị chủ hôm nay bảnh quá ta.
Trương ngọc Bảo Xuân