Hôm nay,  

Hồi Ký: Thép Đen

29/09/200800:00:00(Xem: 2173)

 - Đặng Chí Bình<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

 

LGT: Lịch sử nửa thế kỷ ngăn chặn làn sóng cộng sản bành trướng ở Miền Bắc, xâm lăng ở Miền Nam, đã tạo nên nhiều anh hùng, trong đó có không biết bao nhiêu anh hùng âm thầm, cô đơn, một mình một bóng, phải vật lộn giữa vòng vây đầy thù hận của kẻ thù, mà vẫn một lòng một dạ giữ tròn khí tiết cùng tấm lòng thuỷ chung đối với tổ quốc, dân tộc, đồng đội...  Đặng Chí Bình, bút hiệu của một điệp viên VNCH được lệnh thâm nhập Miền Bắc, móc nối các tổ chức kháng chiến chống cộng, chẳng may lọt vào tay kẻ thù, và phải trải qua gần 20 năm trong lao tù cộng sản, là một trong những người anh hùng âm thầm, cô đơn trên con đường đấu tranh chống cộng sản đầy máu và nước mắt nhưng vô cùng cao thượng và chan hoà lòng nhân ái, của dân tộc Việt Nam. Giống như tất cả những ai có lòng yêu nước, đã sống trong lao tù của cộng sản, đều âm thầm tự trao cho mình sứ mạng, tiếp tục chiến đấu chống lại cái tàn nhẫn bất nhân của chủ nghĩa cộng sản đến hơi thở cuối cùng, điệp viên Đặng Chí Bình, sau khi ra hải ngoại, đã tiếp tục miệt mài suốt 20 năm để hoàn thành thiên hồi ký Thép Đen dầy ngót 2000 trang, gói ghém tất cả những bi kịch phi nhân đầy rùng rợn trong chế độ lao tù cộng sản mà tác giả đã trải qua; đồng thời thắp sáng chân lý: Ngay cả trong những nơi tận cùng của tăm tối, phi nhân, đói khát, đầy thù hận nhất do chế độ cộng sản tạo dựng, tình yêu thương người, lòng hướng thiện, khát khao cái đẹp, tôn thờ chân lý vẫn luôn luôn hiện hữu và được ấp ủ, trong lòng người dân Việt. Nhận xét về thiên hồi ký Thép Đen, thi sĩ Nguyễn Chí Thiện đã xúc động nhận xét: "Chúng ta đã được đọc khá nhiều hồi ký của những người cựu tù trong chế độ lao tù Cộng Sản. Mỗi cuốn hồi ký là một mặt của vấn đề, nhưng theo tôi, "Thép Đen" là cuốn hồi ký trung thực nhất về những điều mà người tù mấy chục năm Đặng Chí Bình đã phải trải qua. Những sự việc được tả chân, những tâm tư được diễn tả chân thực mà mỗi người cựu tù khi đọc đều thấy có mình trong đó." Nhân dịp tác giả Đặng Chí Bình đến Úc, Sàigòn Times hân hạnh được ông chấp thuận cho phép đăng tải thiên hồi ký Thép Đen vô cùng hào hùng, sống động và đầy lôi cuốn của ông. SGT xin chân thành cảm ơn tấm lòng ưu ái đặc biệt của tác giả, và sau đây, xin trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả phần tiếp theo của thiên hồi ký Thép Đen.

 

*

 

Tôi hiểu ruột và dạ dầy của tôi đang vật vã kêu xin, van nài tôi, mau cho chúng được hưởng chút ân tình đặc biệt của trời, mà từ lâu lắm rồi, chúng khao khát, mòn mỏi mong chờ. Mãi một lúc sâu, tôi mới chịu chấp nhận lời khẩn cầu của chúng, mới chịu nuốt những dòng nước miếng đã đầy ắp miệng tôi từ nãy. Đột nhiên, hai hàm răng tôi mở ra, rồi thong thả cắn vào miếng thịt. Lại từ từ há ra, rồi lại tiếp tục dập mạnh vào. Ba, bốn lần như vậy, như một nghệ nhân đang điều khiển trống, trong một ban nhạc, chân đang nhận bass: pạch... pạch... pạch... Tôi không còn nghe thấy tiếng vật vã của ruột và dạ dầy nữa, nhưng lại còn có một tiếng khác rất lạ. Tiếng róc rách của một giòng suối trong vắt đang chảy từ cuống họng xuống dạ dầy, mà tôi lại tưởng là những giọt nước nhểu của mái tranh đầu hè trong những trận mưa.

Một lúc lâu lắm tôi mới ngồi dậy được. Liếc nhìn anh chàng Vân cũng đang nằm ngửa hơ hơ trong khi miệng anh vẫn nhai nhóp nhép. Kệ anh, tôi quay lại tiếp tục thưởng thức dần những thứ vưu vật cuả trời, lúc này đã hoàn toàn thuộc quyền của tôi.

Chỉ mới 40 phút sau, tất cả đã sạch trơn, dù tôi đã cố ý dềnh dàng kéo dài lúc hưởng thụ. Thế mà xem ý ruột, gan và dạ dầy của tôi vẫn sẵn sàng lịch sự xin nhận nữa. Tôi thầm nhủ lòng và cũng như nói nhẹ với chúng, xin vui lòng đợi đến ngày mai. Lúc này tuy mới 8 giờ tối, trong buồng đã nhiều người đi nằm. Có lẽ ai cũng vậy, sau một bữa ăn không bình thường, anh nào cũng muốn nằm cho tâm tư, bồng bềnh nổi trôi với cuộc đời.

Theo "truyền thống" của trại tù hàng năm, đêm nay và đêm mai (mồng một Tết) không có kẻng cấm. Ai muốn đi cầu, đi tiểu, đều không phải báo cáo cán bộ như mọi khi. Nghĩa là tự do, thức hay ngủ cả đêm, đó là quyền của anh. Mọi người cũng đã được thông báo ngay từ buổi chiều: Đặc biệt đêm nay, đêm Trừ Tịch, 9 giờ cán bộ sẽ mở cửa phát bánh chưng và nhà bếp sẽ cho mỗi buồng một thùng nước sôi để tù pha trà đón Giao Thừa!

Tiếng khèn đêm trừ tịch và nỗi sầu Tết Mậu Thân

 

Nằm một lúc, tôi chợt nhớ đến Boone. Mấy ngày trước có lúc tôi chuyện trò với anh Lân, có lúc với anh Thú hoặc Đinh Sơn. Tôi đã cảm thấy trong nội bộ của toán biệt kích này có những điều khúc mắc. Hầu như ai cũng tránh né không muốn nhắc lại sự việc đã qua của toán họ.

Tôi biết hiện nay ở trại này, toán của họ có 5 người. Riêng Phạm Công Thành được ở dưới toán nhà bếp. Ngay trong buồng này có 4 người là Nguyễn Văn Bắc, Đinh Văn Sơn, Nguyễn Văn Thú và Nguyễn Huy Lân. Qua cái nhìn của tôi, trong một số ngày qua, anh Thú tương đối chân thành và cởi mở. Anh vẫn kiên định, duy trì lập trường chống cộng, nên dễ tâm sự hơn.

Ngoài ra còn Lê Văn Kinh người nhái nữa. Vụ án ở sông Gianh tôi đã loáng thoáng nghe từ trước. Lại câu chuyện còn bỏ dở của Vân nữa. Tôi đã có ý định lợi dụng trong dịp Tết này sẽ tìm biết những điều quan trọng về mấy vụ này. Nghĩ thế, tôi bò bật dậy trèo lên chỗ anh Thú.

Còn đang chuyện trò với anh Thú thì bỗng có ánh đèn bão lấp loáng ngoài sân. Rồi có tiếng lạch cạch chìa khoá mở cửa buồng. Buồng lại ồn ào náo nhiệt. Nguyễn Thạc, toán trưởng toán nhà bếp gọi Nguyễn Huy Lân và Đinh Khắc Sản ra nhận bánh chưng cho toán 2 và 3. Bên ngoài cửa, tên Tân trật tự cầm chiếc đèn bão, đang đứng bên cạnh tên Cẩn, cán bộ trực trại. Một thùng nước sôi còn khói nghi ngút được đặt ngay giữa nhà.

Sau khi cửa đã đóng, nhiều người tíu tít đem ca, gô, cốc, lon, chạy đi chạy lại lấy nước pha trà. Thật là nhộn nhịp tưng bừng, cứ vui như ngày... Tết! Mùi bánh, mùi lá còn nóng hổi, nồng nồng, ngan ngát của nàng Xuân, ai ngửi thấy mắt cũng sáng lên long lanh. Có 6 món để tượng trưng cho ngày Tết của dân tộc, chúng tôi đã có đến 3, lại là 3 món quan trọng nhất, chính yếu nhất thì hỏi rằng ai mà không vui sao được" Này nhé, "Thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ. Nêu cao, tràng pháo, bánh trưng xanh". Còn 3 cái món pháo nổ, nêu cao với câu đối thì có nhằm nhỏ gì với chúng tôi trong tình thế này. Chưa hết, còn nữa, sau khi gọi tên từng người để phát bánh chưng xong, anh Lân còn đứng ra giữa nhà cao giọng:

- Toàn buồng yên lặng, chú ý. Một tin giật gân mới nhận được...

Đâu đó đều im bặt. Mọi người đều hướng về anh Lân đợi chờ. Nguyễn Huy Lân nói sôi nổi:

- Một ân huệ của ban giám thị, toán nhà bếp đã nâng cao tinh thần phục vụ trại viên. Đặc biệt sáng ngày mai, trại sẽ có... cháo lòng.

Tiếng hò, tiếng vỗ tay, tiếng đập sàn, tưởng đến rung rinh cả căn buồng. Ôi, sao lại có nhiều cái vui thế này" Kiếp con người như lúc này thật đáng sống biết bao!

Đã hơn 10 giờ khuya. Mọi người ăn nhiều hơn, uống nhiều hơn, nên cũng phải ra vào nhà cầu nhiều lần hơn. Không hiểu tại sao, khi mở cửa vào nhà cầu, tôi tưởng như nghẹt thở, mắt cay xè, không mở ra được. Anh nào cũng bịt mũi, nín thở đi tiểu vội vàng rồi chạy ra. Thì ra cái mùi như "acid" đó là do hành nén. Thật cũng lạ kỳ, ăn nhiều hành nén, nước giải lại có mùi ghê gớm như thế. Nhưng lòng của con người còn lạ kỳ hơn nữa. Vừa mới xốn xang, hồn bay bổng ngất ngay, vui như cưỡi ngựa, thế mà về chỗ nằm, đắp chăn một lúc, tâm tư đã tơ vò nặng trĩu... Cuộc đời, gia đình, đất nước nổi trôi, tấm thân tù tội, ngổn ngang lớp lớp đã dần dần len vào cuốn chặt lấy hồn tôi.

Đêm càng về khuya, càng vắng lặng. Thỉnh thoảng một vài tiếng hú, rống dội lên dài lê thê của những con vượn, xen lẫn tiếng rúc của cú rừng ăn đêm, từ trong rừng sâu vọng về, càng khắc khoải não nề cho người tù nằm nghe.

Gió rừng đêm nay cũng thật lớn. Gió luồn qua những kẽ hở của vách nứa, gió lách qua những tấm phên tre của mái nhà, đẩy những cái lạnh cuối đông vào trong buồng. Tiếng khàn khàn, đùng đục, vi vu của những lỗ kèo, lỗ đòn tay nứa, trên mái nhà với tiếng xào xạc, ray rứt của lá rừng. Nằm càng nghe, lòng càng co thắt.

Đột nhiên, một âm thanh lạ hoắc, te te, rè rè như tiếng nai con gọi mẹ, xa xôi lơ lửng lẫn vào trong gió. Một tiếng nữa, trong hơn, ro ro... róc rách như tiếng nước mưa chảy ở chái hồi. Lại một tiếng nữa, cất lên gầm ghì, tỉ tê, ẽo ợt như tiếng mèo gào đêm trên mái nhà. Hồn tôi lập lờ, chơi vơi cuốn lượn theo những âm thanh lạ lùng như thực như mơ, bập bềnh trong sương khói. Chợt, Vân nằm bên cạnh đập mạnh vào người tôi:

- Buồn quá anh Bình ơi! Dậy nghe mấy người dân tộc thổi khèn...

Như choàng tỉnh một cơn mộng ngày, tôi tung chăn ngồi bật dậy. Trong bóng tối, sáng lờ mờ, phía góc sàn dưới, gần nhà cầu, một đám người dân tộc, đến gần hai chục người ngồi quây quần bên nhau, yên lặng đăm chiêu. Có bốn năm người đang tấu lên những khúc nhạc buồn dân tộc, gọi hồn quê hương trong rừng thẳm. Thì ra những âm thanh lạ mà tôi cứ tưởng trong mơ, lại là có thật ở ngay trong buồng. Từ những năm tháng cũ của tuổi ấu thơ, tả về những tiếng khèn man dại của người dân tộc thiểu số Mường, Thổ, Mèo, Mán, thái... trong rừng già hẻo lánh, nơi biên cương Sơn La, Mộc Châu, Lào Cai, Hà Giang, Bắc Cạn, đầy lam sơn chướng khí, huyền bí của vùng Việt Bắc. Bây giờ tiếng khèn ấy đang nỉ non tấu lên ngay ở đây, trong buồng này giữa đêm Trừ Tịch.

Lòng tò mò đã giục tôi tiến lại gần đám người dân tộc. Thấy tôi đến, Lầu Phá Tra và Sín Dẩu đang ngồi ngay đầu sàn, đã dịch ra một chỗ cho tôi ngồi. Nhìn sang sàn bền, Vân cũng đang lúi húi tìm chỗ ngồi với mấy người dân tộc khác. Trong bóng mờ của khói trà, khói thuốc lào, những ánh mắt, những khuôn mặt, quen thuộc, ẩn hiện thấp thoáng: Lý A Chén, Lồ Cao Dìn, Lồ Cao Chính, Quanh Mơi, Lù Chằn Páng... Ngoài ra còn có cả nhóm Hùng, Nông Quốc Hải. Nhìn kỹ, tôi hơi ngạc nhiên, lại có cả Thạch Rươn biệt kích, gốc Miên, nhà ở trà Vinh; A Peng, Vàng A Páo biệt kích, người Lào. Người thì ngồi cúi gằm như để hồn tìm về một thế giới riêng tư, người thì cặp mắt lờ đờ nhìn vào bóng tôi đăm đăm như gởi gấm tâm tư về nơi núi ngàn.

Họ im lặng buông lơi tâm tư để mặc cho tiếng khèn ve vuốt, nắn xoay hồn họ. tôi cũng chăm chú nhìn vào những chiếc khèn, mà 4, 5 người đang hất lên, hạ xuống theo hơi thở nén lúc đầy, lúc vơi cho âm thanh trầm bổng lúc dài, lúc ngắn.

Những chiếc khèn, nhiều kiểu khác nhau, đều ghép bằng những ống nứa con con, cắt ra từ những cành nứa nhỏ. Mỗi ống ngắn thì 10 phân, dài thì 15 phân. Họ khéo léo ghép với nhau thành nhiều kiểu: Kiểu khèn một ống, 3 ống, có cái đến 6, 7 ống, trông như những cái lỗ của tổ con tò vò. Hồn tôi cũng bị chìm sâu, cuốn hút vào tiếng khèn man dại. Nhiều lúc 3, 4 tiếng khèn cùng rú lên như những hồn oan, lạc lõng trong đêm rừng; có lúc nghe như những lời gào thét, rên xiết não nề của những kiếp người tủi cực, mò mẫm trong tăm tối.

Tôi ngồi âm thầm, cúi mặt hàng giờ. Hẳn lúc này cũng đã Giao Thừa. Tiếng một con chó rừng hú dài từ trong rừng sâu, như xoáy vào đêm khuya, đệm vào những tiếng khèn ai oán. Ruột tôi như co lại, vặn vò, ép nặn cho rỉ dần ra từng giọt, cái sầu thiên thu cuả nhân thế. Một nỗi buồn lai láng, mênh mông ập vào, làm tâm hồn tôi rã rượi. Tôi không thể ngồi đây được nữa, tôi phải về thôi. Nhìn sang Vân thì anh cũng đã đi về chỗ nằm từ lúc nào.

Về tới sàn, tôi nằm lịm đi, để mặc thân xác chìm nghỉm vào nỗi sầu tràng giang của đời. Những tiếng khèn vẫn tỉ tê, rả rích dẫn tôi dần vào giấc ngủ nặng nề, nhiều ngắc ngoải.

Những tiếng lịch kịch ngay bên cạnh làm tôi choàng tỉnh dậy. Trời đã sáng rõ. Hôm nay không có kẻng báo thức. Tôi ngạc nhiên, thấy nhiều người đổ xô ra những cửa sổ phía trước nhà để nhìn ra sân. Qua một kẽ chấn song, tôi nhìn ra thấy tên Cẩn trực trại, tay cầm chùm chìa khoá đang đứng trên hè hội trường một mình. Tôi đang lạ lùng sao y chưa đi mở cửa, điểm số các buồng, thì y đã quay hướng về 3 buồng, cao giọng dõng dạc từng tiếng:

- Các trại viên ở trong buồng im lặng, chú ý! Các anh hãy phấn khởi nghe tin đột xuất vui mừng cho cả nước. Theo đài phát thanh của chính phủ cách mạng lâm thời Miền Nam, đúng không giờ đêm vừa qua (31/01/1968), quân và dân toàn Miền Nam, từ Bến Hải đến Cà Mâu, đã đồng loạt nổi dậy, tấn công Mỹ Nguỵ ở khắp các thành phố và thị xã. Chúng ta đã làm chủ được nhiều tỉnh, nhiều thành phố. Ngay tại Sàigòn, nơi hang ổ cuối cùng của nguỵ quân, nguỵ quyền, quân và dân ta đang tiêu diệt những ổ đề kháng lẻ tẻ cuối cùng của chúng.

Tên Cẩn vừa dứt lời, trong các buồng, bắt đầu có những tiếng vỗ tay lác đác, rời rạc. Sau dần dần, tiếng vỗ tay um lên như bắp rang, tưởng như căn nhà cũng bị rung rinh lên. Ngay trong buồng 2, anh này ngơ ngác nhìn anh kia vỗ tay, rồi cũng vỗ theo. Tôi bàng hoàng, trong lòng đang đau như cắt, nhưng thấy mọi người vỗ tay, cả Vân nữa cũng bắt đầu vỗ hai tay vào nhau đôm đốp, nên tôi cũng phải vỗ như mọi người. Hầu như ai cũng tự hiểu rằng, dù trong lòng anh ra sao không cần biết, nhưng trước sự việc này, nếu anh không vỗ tay như mọi người, thì hậu họa không thể tránh khỏi, vì đây là vấn đề tư tưởng.

Cũng những tiếng vỗ tay ấy, của những con người ấy, vào lúc đêm hôm trước làm bừng bừng mối hân hoan, niềm hạnh phúc của con người khi tết đến, nhưng lúc này, chúng như trăm ngàn cái kim, cắm sâu vào trái tim tôi và chắc chắn cũng vào nhiều trái tim khác trong căn buồng này. Vỗ tay mà mắt ai cũng trắng dã ra. Người nào cũng phờ phạc, rũ rượi như những chiếc lá vàng khô trong mưa gió. Tin như sét đánh, làm tôi bủn rủn, rụng rời.

Chẳng hiểu những người lãnh đạo, có trách nhiệm ở Miền Nam có hiểu được những mưu mô, nham hiểm của cộng sản hay không" Hay các ngài đang bận rộn tổ chức những bữa tiệc linh đình, những buổi dạ vũ quay cuồng, phè phỡn đón Xuân, lơ là tay súng để rồi khóc than cho thân phận gia đình, ôm hận, không một đời mà ngàn đời"

Ngay từ trong đêm tối, tôi cứ tưởng rằng sáng hôm nay tôi sẽ đón một ngàng Xuân hiền hòa, đôn hậu, sắc nước hương trời. Nhưng nàng Xuân hôm nay ủ rũ, rách rưới, tả tơi. Vả lại, tôi cũng chẳng còn bụng dạ nào để nhòm ngó đến Xuân nữa. Tôi chán chường cả cháo lòng, cả cơm, cả thi đấu cờ và cả không muốn dự cái lễ bắt buộc chúc Tết đầu năm, của ban giám thị ở hội trường. Tôi chỉ muốn nằm im lìm một chỗ, để nghe tim mình ê chề, rỉ máu. Nhưng vì những tên chó săn, nhất là tên Cẩn thường xuyên ra vào từng buồng xục xạo, ngó ngấp, cho nên ai cũng thế, trừ những người đã ốm bịnh từ hôm qua, còn thì hôm hay dù ai có ốm thật, thì cũng phải cố gượng mà cười, mà vui. Ai nằm, dù chỉ là nhớ nhà, hoặc tỏ vẻ buồn phiền chuyện riêng tư của đời mình, đều sẽ bị ghi tên trong sổ đen trình lên ban giáo dục của trại. Rõ ràng, chúng đã có nhiều kinh nghiệm về diễn biến tư tưởng tất yếu của từng loại người. Nghĩa là tuỳ theo từng người, chúng sẽ quy kết mức độ tư tưởng phản động nhiều ít, mà xử lý khác nhau.

Ngay từ lúc 8 giờ, chúng đã cho người mắc một chiếc loa to, trên chòi gác phiá cổng, để hướng vào trong trại. Chiếc loa chắc bắt nối từ một chiếc radio ngoài phòng của ban giám thị. Nó bắt đầu ra rả nói về tình hình chiến sự ở Miền Nam. Nào là "chúng đã làm chủ tình hình ở Huế, cũng như nhiều nơi khác, chính quyền cách mạng đã thiết lập những guồng máy hành chánh, cũng như quân sự ở từng địa phương để duy trì trật tự an ninh cho dân chúng". Mặt khác, chúng "cũng đang ráo riết truy lùng những phần tử có nợ máu với nhân dân".v.v... Chúng đang chiến thắng. Chúng hiểu những tin tức này sẽ làm ruỗng lòng, làm tan nát niềm tin của những tên tù "phản động" chúng tôi.

Thực sự, lòng tôi cũng bối rối, hoang mang không ít. Tuy có một điều tôi vẫn còn khúc  mắc, trong mối hy vọng lờ mờ. Trong Miền Nam lúc này, quân đội Mỹ và đồng minh còn đến 400, 500 ngàn người. Chẳng lẽ cộng sản Việt Nam có thể bắt, hoặc tiêu diệt hết được hay sao" Mà đã không thể tiêu diệt hết được, thì chúng đâu có thể nuốt trọn Miền Nam nhanh chóng như vậy" Chính vì có điểm nhỏ mơ hồ đó để bấu víu, tôi đã gắng gượng được phần nào, cho bộ mặt và thái độ không quá bi quan rã rượi, ngoại trừ đóng kịch qua mắt tụi cán bộ VC.

Tôi lại tiếp tục đi tham gia đấu cờ. Tình hình đang nóng lạnh chưa ngã ngũ, lòng ai cũng bối rối, chưa ai dám tâm sự bàn tán với ai, sợ mang di họa. Mọi người chỉ giao tế bình thường trong sinh hoạt. Không một ai dám nhắc đến, hay gợi đến cái nóng bỏng của Miền Nam, dù ai cũng đang đầy ắp trong lòng mối tơ vò. Bề ngoài, mọi người chỉ biết nhìn nhau bằng những ánh mắt dè dặt, dọ dẫm lẩn trong đám mây buồn.

Trong khi đang ngồi đấu cờ với anh Hiệp của toán 4 nông nghiệp, tôi chợt nhớ đến một hình ảnh lúc sáng của tên Cẩn. Cũng khoảng lúc 8 giờ, anh em đang chia cháo lòng ở sân, ngoài cổng mấy anh tù thợ điện đang mắc chiếc loa to, thì tên Cẩn từ ngoài cổng đi vào. Hôm nay, khác hẳn mọi khi, y đeo kềnh kềnh bên hông một chiếc radio trasistor của Nhật. Dáng đi khệnh khạng khác thường, ngực y hơi ưỡn ra. Cái mặt y mới buồn cười, một bên má hơi hóp, nên nó méo hẳn đi. Cái môi trên của y mới lạ nữa. Hàng ngày nó đã vầu ra rồi, hôm nay nó lại cong lên, loe ra như một cái phễu. Khoan thai, y thong thả bước, nhàn du như một chủ nhân ông trước đám nô lệ. Mắt y giương giương lên nhìn mọi người đầy vẻ tự đắc.

Một đám tù ùa theo trầm trồ, xun xoe (loại người này lúc nào và ở đâu cũng không thiếu) nhìn chiếc radio mà có lẽ lần đầu tiên họ mới nhìn thấy trong cuộc đời. Một anh có vẻ hiểu biết, cất tiếng hỏi, giọng bợ đỡ:

- Thưa cán bộ, cái đài này của nước nào mà đẹp thế ạ"

Tên Cẩn đã trèo lên hè nhà số I. Y quay lại, dưới ánh nắng sớm, mặt y thộn ra một lúc nghĩ ngợi, rồi y reo lên như đã nhớ ra điều gì rất khó:

- À, cái này ma... ze in... gia pan đấy! (Made In Japan)

Bây giờ, ngồi đánh cờ với anh Hiệp, nhớ đến bộ dạng của y, tự nhiên, tôi bật cười thành tiếng. Anh Hiệp đang gặp nước cờ bí, lại tưởng tôi cười anh, nên cau mặt lại nhìn tôi. Vừa cười, vừa lắc đầu, tôi nghĩ bụng, làm sao mà mình có thể thanh minh để anh hiểu được tôi cười tên Cẩn.... Ngày hôm nay, từ sáng tới chiều tôi đã đấu ba ván cờ. May mắn thế nào, tôi lại thắng cả ba. Sáng mai, mùng hai tôi phải chuẩn bị vào vòng bán kết.

Chiếc loa ở cổng trại cứ léo nhéo suốt ngày. Lòng tôi cũng đầy mâu thuẫn. Thực sự trong thâm tâm, tôi chẳng muốn nghe cái đài chó chết ấy làm gì. Càng nghe nó, tôi càng tím thẫm sượng sùng, cúi đầu che giấu sự thất vọng. Nhưng nếu không nghe thì lại không biết gì, dù chỉ là khái niệm những diễn biến nóng hổi đang xảy ra trên quê hương Miền Nam thân yêu. Vì vậy tôi đành phải ngồi nghe nó rỉa rói, châm chọc tim gan của mình.

Sáng mồng hai Tết, tôi đấu cờ với bác Hiếu già toán 3, và tôi lại thắng để đứng đầu bảng B. Bảng A, người duy nhất còn lại chính là bác Lẫm Hà Nội. Như vậy, không còn tránh đâu được, chiều nay tôi phải đương đầu với bác trong một trận chung kết để tranh giải nhất và nhì ở bàn cờ lớn ngoài sân.

Phần vì tinh thần của tôi không được tập trung, phần khác tôi vẫn kiêng nể cái "uy" hai năm vô địch trại của bác, nên trong lòng cũng gờn gợn, băn khoăn. Nghĩ lại, những năm tháng ở trại học sinh Pavie Lamoth, Phú Thọ, Miền Nam, chúng tôi cũng có những danh thủ về cờ tướng, trong đó có Lê Quang Huyến, cùng ở buồng 4 với chúng tôi. Nó có bộ óc thông minh đặc biệt, nhất là về toán. Sau khi nó tốt nghiệp tú tài toàn phần ban B xong, để chuẩn bị cho năm tới thi toán đại cương (Math general), nó đặt mua những sách báo chuyên về toán ở hải ngoại, có những bài toán hóc búa để giải. Cờ tướng là món chơi sở thích của nó vì cờ cũng liên quan đến cái óc tính toán. Ngoài những sách báo dậy về cờ, nó còn sưu tầm những ván cờ nổi tiếng của những tay cờ vô địch Bắc, Trung, Nam. Nó cũng đặt mua tờ tuần báo duy nhất về cờ tướng của người Tầu bên Chợ Lớn. Ngoài ra, những trận cờ nổi danh của kỳ vương Lý Chí Hải ở Hồng Kông sang đấu tại Sàigòn nó cũng không bỏ sót. Thảng hoặc, tôi cũng xem sách và đấu cờ với nó, vì vậy tôi cũng tin vào khả năng của mình.

Khi được biết tôi đứng đầu bảng B, nhiều anh em quen biết đều ngạc nhiên, vì chả khi nào thấy tôi chơi cờ, hay nghe tôi nói chuyện về cờ tướng. Thậm chí tôi cũng chẳng bao giờ ghé lại xem họ đấu cờ vào những ngày Chủ nhật.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
DB Rick Miller thuộc Đảng Cộng Hòa, đại diện khu vực Sugar Land, đã bị phản ứng gay gắt sau khi ông chụp mũ các đối thủ tranh ghế ông chỉ vì họ là người Mỹ gốc Á trong địa hạt đông ngưởi gốc Á.
Ai quyết tâm đi tìm chân lý và hướng thượng cuộc đời trong tinh thần – Tu là cõi phúc – đều hưởng được sự bình an trong tâm hồn, tức là hưởng được hạnh phúc, Thiên đàng, Niết bàn, Cõi phúc ở trần gian
nữ tài tử Julia Roberts và cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama sẽ có chuyến đi đặc biệt thăm Việt Nam trước khi sang Malaysia dự chương trình "Leaders: Asia-Pacific"
ông có tập Thơ Lửa, cùng làm với Đoàn Văn Cừ, gồm những bài thơ đề cao cuộc kháng chiến chống Pháp, do Cơ quan Kháng chiến Liên khu III xuất bản, được in ở Thái Nguyên năm 1948
James Nguyen Fernandes, 43 tuổi, bị buộc tội 6 vụ tấn công, gồm 2 tội tấn công cố ý sát hại, và 6 tội phạm tội liên quan súng, theo hồ sơ tòa án cho biết.
Cục Cảnh sát Hình sự của Bộ Công an mới đây thừa nhận Việt Nam là một “điểm nóng” của nạn buôn người và di cư bất hợp pháp, với lợi nhuận hàng năm lên đến hàng chục tỉ đôla.
Khi chưa thấy ánh mặt trời, Tôi đã cảm nhận được muôn ngàn đau khổ, Của mẹ cha, Của bà con và của muôn triệu người dân gần xa trong nước, Lúc mẹ ôm bụng bầu chạy từ chỗ nầy sang chỗ khác,
Theo bản tin từ đài KUSI, Dân biểu Cộng Hòa Duncan D. Hunter cho biết ông sẽ nhận một tội sử dụng sai trái quỹ vận động khi ra tòa vào hôm Thứ Ba ngày 3 tháng 12/2019 trước Chánh án Thomas J. Whelan.
Mùa cháy rừng hiện nay nêu bật việc cần phải nhanh chóng đạt được các mục tiêu loại bỏ carbon đầy tham vọng của California, và bản báo cáo ‘Lộ Trình 2045’ đặt ra sơ đồ định hướng để đạt được mục tiêu đó
Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump hôm Thứ Hai, 2 tháng 12, lên án các nhà Dân Chủ tại Hạ Viện về việc tổ chức điều trần luận tội trong khi ông đang dự hội nghị thượng đỉnh NATO tại London
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.