Hôm nay,  

Thơ Đấu Tranh – Phạm Thanh Phương Phụ Trách

08/09/200800:00:00(Xem: 1607)
Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Thơ Đấu Tranh tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng. Phạm Thanh Phương

Khuyên ai

Bả Cộng Sản lừa người tham vọng
Chữ "Kim tiền" hố thẳm lợi danh
Gợi lòng tham phụ nghĩa quên tình
Vờ chẳng biết ra điều ngớ ngẩn

Mùi cao sang, khiến hồn lẩn quẩn
Xa Cộng Đồng quên nghĩa ân xưa
Như bầu trời sáng nắng chiều mưa
Lún vị kỷ, lương tâm bỏ mặc

Đừng hí hởn làm tôi đám giặc
Lũ tham tàn máu nhuộm quê hương
Bả lợi danh, đồng nghĩa tai ương
Lúc bừng tỉnh, sầu cơn mộng ảo

Chuyện thế gian như người thay áo
Tránh ươn hèn, giả tạo bất tri
Tự dối lòng, mượn nghĩa từ bi
Lừa nhân thế, chìm sâu ảo ảnh

Phạm Thanh Phương

*

Thái Hà"... Là Thái Hà Sao"""

(Xin chia sẻ với giáo dân Thái Hà nỗi hờn đau khi nhà cầm quyền Việt cộng tấn công bằng roi điện, đạn cay. Kính gởi đồng bào Việt Nam tị nạn CS khắp năm châu. Thiết tha xin riêng gởi toàn thể đồng bào ba miền Bắc Trung Nam, mọi lứa tuổi, mọi thành phần, đang sống tại quê nhà)

Thái Hà" Là Thái Hà sao"""
Tiếng than đã vượt trời cao vỡ oà!
Nhìn dân máu đổ, xót xa...
Nhìn roi đốt cháy thịt da, uất hờn!!!
 
Chúa ơi, nửa thế kỷ hơn
Đau thương, dân Chúa bao cơn dập vùi
Cướp nhà, cướp của thế rồi
Còn nơi thờ phượng cũng thời cướp đi!
 
Cướp tàn ngược, cướp tinh vi
Tinh vi đến chẳng cách gì kêu oan!
Kêu oan thì lại công an
Lại roi điện, lại nhà giam, lại còng!
Lại dùi cui, lại vòi rồng
Trăm thân người đổ, ngàn dòng máu tươi!
 
Chúa ơi và thế giới ơi...
Thái Hà, đất Chúa bao đời là đây...
Bạo tàn chi quá thế này
Cướp nhà Chúa giữa ban ngày thế sao"!
 
Đảng từ ngất ngưởng đỉnh cao
Vô thần nên có đạo nào đảng ưa!
Chiếm là Thánh Thất, cướp Đình Chuà
Giáo đường cướp nốt, đảng chừa một ai!
 
Chân tu đảng nhốt từng Ngài
Quốc doanh đảng gởi ra ngoài bao tên
Lừa tín đạo, vét bạc tiền
Đem về nuôi đảng bạo quyền dài ngôi!!!
 
Sài Gòn, Hà Nội, Huế ơi!
Thái Hà đảng cướp, mọi người nghĩ sao"
Nếu ta không nói lời nào
Đảng kia cưỡi cổ đồng bào mãi thôi!
Trời sinh ta ở cõi đời
Ta bình đẳng với mọi người trần gian
Không ai được phép dã man
Cướp đi quyền sống trời ban cho người
Quyền kia bị cướp mất rồi
Thì ta nhất định phải đòi cho ta!
Cướp kia, triệu kẻ gian tà
Nhưng ta có cả quốc gia, ba miền!
Nếu ta đồng loạt vùng lên
Cướp dù vài triệu, sẽ liền ra tro!
Nếu ta sợ hãi, im ro
Bạo quyền còn mãi cái lò sát sinh!
 
Thái Hà dũng cảm cứu mình
Đồng bào! xin hãy tận tình góp tay....
Nhưng xin nhớ nhé, câu này:
Đừng là chiếc đũa trong tay kẻ thù!

Ngô Minh Hằng

*

Ủng Hộ Nhân Dân Thái Hà

Ủng hộ nhân dân đất Thái Hà
Kiên gan bền chí cố đòi… nhà
Coi thường roi điện ào ào quất
Mặc kệ dùi cui tới tấp tra
Lấy mạng giáo dân đòi Đất Thánh
Đem mình dân Chúa đổi nhà Cha
Chẳng hòng trông cậy hàng cao phẩm
Cả lũ nộp mình thờ lạy ma!

Tha Nhân

*

Xin Thương Xứ Đạo Thái Hà

Xin kính họa "Ủng Hộ Nhân Dân Thái Hà" của chiến hữu Tha Nhân

Lạy Chúa! Xin thương xứ Thái Hà.
Đất chiên bị cướp, mất luôn nhà.
Vu oan bạo đảng xiềng hù dọa,
Giá họa cường quyền đánh khảo tra.
Chiếm đoạt không màng người gọi Mẹ.
Xung công bất chấp kẻ gào Cha.
Buồn thay Công Giáo hàng cao cấp,
Đội mũ Quốc Doanh phụng sự ma!

Ngô Phủ

*

Nỗi Nhục Bán Nước!

Có những mối nhục dùng gươm mà rửa
Có những thương đau rồi sẽ mờ phai
Có những cắt chia, mai mốt nối dài
Có những phẫn nộ, tương lai sẽ tỏa
Nhưng có mối nhục không có thể nào rửa
Nhục ngàn đời, trăm thế kỷ không quên
Nhục với giang sơn, đất nước, tổ tiên
Nhục bán nước, nhục tặng dâng đất Mẹ
Vì tấc đất quê hương là thịt da, máu lệ
Của triệu người ngã xuống, bồi lên
Từ đời này qua đời khác triền miên
Gươm gẫy, súng mòn, thương, đao ngập máu
Tiếng hét vang trời, lửa, bom xuyên thấu
Từng tâm hồn vỡ nát tan hoang
Từng chị, từng anh, gục ngã bên đàng
Em thơ khóc trần truồng, không ai dỗ
Núm vú đỏ au, đạn bay lỗ chỗ
Sữa chảy hòa với máu mẹ yêu
Quần áo cứng khô, phơ phất sương chiều
Cánh tay ấy, rời xa thân thể
Chân gẫy, tim què, hồn hoang, ruột xẻ
Chết giữa rừng, giữa chợ, góc biên cương
Trong hoang sâu, núi thẳm, cuối đường
Những thân xác chồng lên nhau như núi
Đang dũng sĩ, bỗng giật mình, ngã chúi
Đang má hồng, bỗng lặng lẽ hồn bay
Đang dân Việt, bỗng dẫm đạp, phơi thây
Hồn tử sĩ chập chờn nơi chiến địa
Vì đâu" Vì ai" Vì mũi dao đâm xỉa"
Không! Không! Không! Vì Chủ Nghĩa Bá Quyền!
Vì tham vọng bành trướng triền miên
Hết đời này, đời nọ, Bắc Phương gây hấn
Dù bao lần đuổi Nguyên, Mông, Tư Hãn
Diệt quân Thanh, quân Hán chạy dài
Thoát Hoan chui ống đồng sợ tên bắn bên tai
Liễu Thăng rớt đầu, Ải Chi Lăng còn đó
Lê Lợi, Quang Trung, ngựa hồng tung vó
Đánh Mãn Thanh tan xác biên cương
Hưng Đạo chỉ tay, giặc chết đầy đường
Trần Quốc Toản bóp cam thề phục hận
Dân Việt rạng danh, cờ vàng lẫm lẫm
Bao đời xưa, Trưng Triệu huy hoàng...
Vậy mà giờ đây, lại bán rẻ giang san
Ký giấy dâng đất, nhượng biển vàng cho giặc!
Tổ Tiên ơi! Sao đã có phường Trần Ích Tắc"
Còn thêm Phạm Văn Đồng, nhục nhã hàng Tầu"
Còn những Tổng Bí Thư, Chủ Tịch theo nhau
Ngậm miệng, cúi đầu, "Thưa, đại ca, vâng, dạ...
Ngài cứ lấy đi! Hoàng Sa ư" Vâng ạ!
Còn Trường Sa" Xin trịnh trọng dâng Ngài
Miễn sao cho chúng tôi, êm ả cai trị hoài
Đè đầu, cưỡi cổ dân mình, suốt đời suốt kiếp
Bọn chúng có biểu tình, vâng, tôi xin dẹp tiếp!
Sẽ bắt bỏ tù, cái lũ ngu dân!
Thác Bản Giốc ư" Vâng, đã tình nguyện hiến dâng
Nam Quan đó, đã vào tay Ngài rồi ạ!
Ngàn cây số đường rừng, có chi là lạ!
Chỉ có chim kêu, vượn hót hoang đường
Mặc cho chúng la hò, khóc lóc, xuống đường
Đổi căn cước, chúng thành dân Tầu hết ạ!"

Trời ơi! Trời! Nước mắt đâu lã chã"
Máu ở đâu bỗng dàn dụa trái tim"
Muốn hét lên cho vỡ không khí im lìm
Cho toang cả hai vầng Nhật, Nguyệt
Cho đất trời tung ra, tự diệt
Cho lưỡi gươm tung xác quân thù
Cả ngoại thù và kẻ nội thù
Thù người Việt mà mang voi dầy mả tổ!
Chỉ vì lợi quyền mà không còn xấu hổ
Cam tâm mang chữ 'NHỤC' đến muôn đời!
Người Việt ơi! Mau đứng dậy đi thôi!
Mau chứng tỏ máu hùng anh chưa mất
Là cháu con của tổ tiên bất khuất
Là con dân nước Việt oai hùng
Hãy cùng nhau đuổi kẻ thù chung
Mài gươm bén, xuống đường, diệt bạo
Bạo quyền, Bá quyền, đều là cường đạo!
Phải đuổi đi cho dân Việt an lành!
Phải xóa đi chữ 'NHỤC' trong sử xanh!
Lấy lại danh dự người Việt Nam anh dũng!
Bạn bè ơi! Anh chị ơi!
Bắc Trung Nam mình cùng chung nòi giống
Cùng hân hoan với lịch sử soi chung
Hãy nắm tay nhau, dẹp lũ tàn hung
Để Mẹ Việt Nam mỉm cười với lũ con chung thủy!

Chu Tất Tiến

*

Hẹn Ngày Em Về

Nghe cay mắt khi mỗi lần em hỏi
Sao lâu rồi anh không trở về quê
Bỏ nước ra đi đã là trọng tội
Em hỏi – lòng tôi xa xót não nề…

Tháng tư đen rõ hằn trong trí nhớ
Ta sững sờ ngỡ đất sụp dưới chân
Súng đạn rời tay tơi tả lá cờ
Bởi quân kỷ- lệnh hèn đành chấp nhận

Áo trận đổi thay bằng xiềng bằng xích
Trói đời trai trong thảm cảnh ngục tù
Giặc man rợ trả hận thù bằng thích
Oán chất chồng cao- vời vợi thiên thu!

Tuấn kiệt miền Nam, thân xanh như lá
Bởi nhục hình lãnh bản án khổ sai
Ngụy danh cải tạo hết mong ngày thả
Còng trói từ Nam ra Bắc lưu đày

Với sức người phải lên rừng đốn củi
Thay trâu cày kéo gổ trên non
Cho tù ăn bằng bo bo, mì lát
Đói rét thảm thê, sức lực hao mòn!

Dân miền Nam đang yên bình no ấm
Cờ đỏ về đảo ngược cả luân thường
Nhục tủi đó, vết in còn sâu đậm
Đã là người ai không nhớ quê hương!

Ta sẽ về ngày Việt Nam rạng rỡ
Cờ vàng bay trên gấm vóc quê hương
Người lưu vong trở về mừng gặp gỡ
Chữ tự do nở rộ khắp phố phường

Em không nhắc, lòng của ta vẫn nhớ
Phải trở về thăm lại đất tình quê
Lòng ray rứt bởi vì lá cờ đỏ
Vẫn còn treo- ngăn cản bước đi về…

Thy Lan Thảo

*

THƠ NGUYỄN CHÍ THIỆN

ĐỒNG LẦY

Ngày ấy
Tuy xa mà như còn đấy
Tuổi hai mươi
Tuổi bước vào đời
Hồn lộng cao, gió thổi chơi vơi
Bốn phía bao la chỉ thấy
Chân mây
Rộng mới tuyệt vời!
Ngất ngây
Làm sao ngờ tới
Bùn đọng hồ ao mạn dưới phục chờ!
Tuổi hai mươi
Tuổi của không ngờ
Không sợ!
Viễn vông đẹp tựa bài thơ
Mơ ước
Đợi chờ
Vĩ đại …

Nhưng rồi một sớm đầu Thu mùa Thu trở lại
Tuổi hai mươi mắt nhìn đời trẻ dại
Ngỡ Cờ Sao rực rỡ
Tô thắm màu xứ sở yêu thương
Có ngờ đâu giáo giở đã lên đường
Hung bạo phá bờ kim cổ
Tiếng mối rường rung đổ chuyển non song
Mặt trời sự sống
Thổ ra
Từng vũng máu hồng
Man dại
Chìm trôi quá khư tương lai
Máu
Lệ
Mồ hôi
Dớt dãi
Đi về ai nhận ra ai
Khiếp sợ
Sửng sờ
Tê dại!
Lịch sử quay tít vòng ngược lại
Thời hùm beo rắn rết công khai
Ngàn vạn đấu trường mọc dậy giữa ban mai
Đúng lúc đất trời nhạt nhạt
Bọn giết người giảo hoạt
Nâng cốc mừng thắng lợi liên hoan
Điệu nhạc cơ hàn thăm thẳm miên man
Điệp khúc lìa tan thúc giục
Ngục tù cất bước oan khiên
Thành thị, thôn quê, sơn hải trăm miền
Hội tụ!
Bãi sú
Bờ lau
Rừng rú
Thây người vun bón nuôi cây
Đạo lý tối cao ở xứ đồng lầy
Là lừa thầy phản bạn
Và tuyệt đối trung thành vô hạn
Với Đảng, với Đoàn, với lãnh tụ thiêng liêng

(Còn tiếp...)

*

Thơ Thơ – Thuỳ Dzung phụ trách

Tình Phụ Tử

Thương tặng những người Cha và BỐ của các con tôi nhân ngày Father's Day 2008

Con mình lớn giữa vùng trời biển lặng
Còn nhớ không, những ngày tháng truân chuyên"
Bố ôm con xuống thuyền nhỏ, vượt biên
Lòng nặng trĩu chỉ một niềm mơ ước!

Con khôn lớn nhưng chắc gì hiểu được
Bố ra đi theo vận nước nổi trôi
Để lại sau lưng hơn nửa cuộc đời
Kể cả song thân còn nơi quê cũ…..

Thuyền tan vỡ giữa muôn trùng nức nở
Tiếng sóng gào như át cả lời kinh
Mảnh ván thiêng ôm ấp một thân hình
Chiều biển vắng, ai nghe mình Bố khóc"

Gượng đứng lên với niềm tin phó thác
Chuỗi Mân Côi thay lời hát ru con
Ngày tảo tần lo miếng cháo, chén cơm
Đêm con ngủ mà Bố còn thao thức!

Nơi đảo xa bao tủi hờn, khổ cực
Bố âm thầm chờ đến lúc định cư
Bạn đồng hành là Thánh Cả Giuse
Cùng Đức Mẹ luôn vỗ về, nâng đỡ…

Ngày đến Mỹ, con mình còn rất nhỏ
Không bạc tiền, cũng chẳng có người thân
Bố dắt con cùng đi học đánh vần
Cố bập bẹ vài Tiếng Anh khó nuốt!

Những ngày ấy, làm sao mà quên được
Với đôi tay, cố từng bước vươn lên
Sáng tinh mơ cho đến phố lên đèn
Bố đâu quản việc nghèo hèn, lam lũ

Thương Mẹ Cha héo sầu nơi quê cũ
Và đàn em còn cực khổ, thiếu ăn
Bố chắt chiu từng chút một để dành
Mong chia sẻ tấm lòng thành con thảo

Hoàn cảnh nghèo dù bữa rau, bữa cháo
Bố dậy con phải sống đạo thành tâm
Khuyên nhủ con nên gắng học chuyên cần
Để xứng đáng với hồng ân của Chúa!

Rồi con lớn, Bố chẳng còn trẻ nữa
Dáng thanh niên mới ngày đó còn đâu
Mái tóc đen giờ cũng bạc phai mầu
Chân đã mỏi, chẳng bước mau như trước…

Con ra trường, Bố mừng không nói được
Lặng nhìn con đang từng bước đi lên
Mảnh bằng kia với nhung gấm, bạc tiền
Có ngăn cách khung trời con và Bố"

Năm tháng qua Bố chưa hề nhắc nhở
Bao hy sinh và cực khổ vì con
Chỉ mong sao đời con được khá hơn
Không đến nỗi phải cơ hàn như Bố…

Lòng quặn đau nhìn cuộc đời dâu bể
Đêm từng đêm, Bố lặng lẽ cầu xin
Cho con mình được hạnh phúc, ấm êm
Luôn giữ vững lòng trung kiên cùng Chúa…..

Làm sao nói được hết TÌNH PHỤ TỬ,
Như biển trời và vũ trụ mênh mông,
Xin ngợi khen lòng Thiên Chúa vô cùng,
Cho con hiểu được chút TÌNH NGÀI đó!

Nguyễn Thị Xuân

*

Về Làng

Làng ta ở tận làng ta
Mấy năm một bận con xa về làng
Gốc cây, hòn đá cũ càng,
Trâu bò đủng đỉnh như ngàn năm nay
Cha ta cầm cuốc trên tay,
Nhà ta xơ xác hơn ngày xa xưa
Lưng trần bạc nắng thâm mưa
Bụng nhăn lép kẹp như chưa có gì

Không răng! cha vẫn cười khì
Rượu tăm vẫn để dành khi con về
Ngọt ngào một chút men quê
Cay tê cả lưỡi, đắng tê cả lòng
Gian ngoài thông thống gian trong
Một đời làm lụng sao không có gì"

Không răng! cha vẫn cười khì
Người còn là quí kể chi bạc vàng
Chiến tranh như trận cháy làng
Bà con ta trắng khăn tang trên đầu
Vẫn đồng cạn, vẫn đồng sâu
Chồng cày vợ cấy con trâu đi bừa
Đường làng cây cỏ lưa thưa
Thanh bình từ ấy sao chưa có gì

Không răng! cha lại cười khì
Đời là thế, kể làm chi cho buồn
Mẹ ta vo gạo thổi cơm
Ba ông táo sứt lửa rơm khói mù
Nhà bên xay lúa ù ù
Vẫn chày cối thậm thịch như thuở nào
Các em ta vác cuốc cào,
Rủ nhau bước thấp bước cao ra đồng
Mồ hôi đã chảy ròng ròng
Máu và nước mắt sao không có gì

Không răng! cha vẫn cười khì
Đời là thế, kể làm chi cho rầu
Cha con xa cách bấy lâu
Mấy năm mới uống với nhau một lần
Bụng ta thắt, mặt ta nhăn
Cha ta thì vẫn không răng cười cười.

Ta đi mơ mộng trên đời
Để cha cuốc đất một đời chưa xong

Nguyễn Duy

*

Đón Xuân

Này đây áo đẹp đón xuân sang
Em mới vừa may với lụa vàng
Hoa mai thắm nở thêu tà áo
Tha thiết lòng em thấy miên man

Này đây chân bước nhẹ nhàng êm
Tha thiết bên xuân mộng êm đềm
Bao nhiêu đôi mắt nhìn ngơ ngẩn
Má đỏ môi hồng nồng bóng đêm

Này đây gió thổi tóc bay ngang
Xuân giữ giùm em khỏi ngỡ ngàng
Cho tóc sợi dài thôi thương nhớ
Một thời quá khứ lắm thở than

Này đây nhật ký viết từ lâu
Thế kỷ qua mau cứ thấy sầu
Hôm nay em đốt từng trang giấy
Dưới cội mai già để khóc nhau

Bụi mờ quấn quýt dưới gốc mai
Lãng đãng trong em tiếng thở dài
Xuân ơi hãy kéo lòng em dậy
Để những muộn phiền sớm thoát thai

Nguyễn Thị Tê Hát

*

Cơn Bão Gustav

Em về giữa lúc chiều buông xuống,
Phủ lấp hồn ta những muộn phiền,
Giông bão đầy trời kinh khiếp quá!
Trong lòng trĩu nặng nỗi niềm riêng.

Katrina mới ba năm chẵn,
Gustav ơi! Em đến làm gì"
Chen chúc đoàn xe đang chạy bão,
Lòng người xa xứ dậy sầu bi.

New Orleans ơi! Baton Rouge ơi!
Tiếng khóc dội vang giữa đất trời.
Giọt lệ người già Pensacola đổ,
Sóng động ba đào, mộng ước trôi.

Biloxi nào đã hồi sinh!
Của cải buông xuôi, giữ mạng mình,
Katrina đi và Gustav đến.
Bao cảnh đời không thấy bình minh!

Ta cúi đầu khẩn xin Thượng Đế,
Rủ lòng thương đến những con người,
Gió vẫn rít từng cơn giận dữ,
Ngày về Louisiana xa xôi!
(AL một ngày mưa bão)

Hoàng Yến

*

Ánh Mắt

Trong mắt người gồm bao nhiêu bão tố"
Mà ánh nhìn xoáy động cả hồn ta
Trong mắt người gồm mấy biển bao la
Mà ta thấy trời bao dung trong ấy

Ta cúi mặt, hồn bâng khuâng biết mấy
Bởi ánh nhìn soi thấu nỗi niềm riêng
Bởi hồn ta sâu kín những muộn phiền
Bởi ánh mắt cho muà xuân vừa dậy

Ánh mắt người bao cơn mưa trong ấy
Vào hồn ta như những giọt đầu mùa
Niềm yêu thương đong biết mấy cho vừa
Bởi ánh mắt bao dịu dàng trìu mến

Ta qùy xuống van xin ta đừng đến
Đừng yêu thương và đừng nói những lời…
Vì đời người là cuộc sống tuyệt vời
Và vì ta: đám mây buồn tuyệt vọng.
Bùi Phượng Vĩ
Bơ Vơ
Đêm thao thức bơ vơ một bóng
Vàng thu rơi hiu hắt hiên người
Đời phiêu bạt lênh đênh cõi mộng
Hành trang đời một gánh chơi vơi

Đèn hắt bóng gợi vầng trăng cũ
Đêm thu về soi bóng sông quê
Thuyền tách bến mênh mông cuộc lữ
Cố hương ơi cách trở đường về

Bạch Loan

*

Lăng Lắc Tình Xưa

Tại chú đó. Đôi mắt nhìn chi lạ
Như xa xôi, như tiếc nhớ tủi buồn
Đôi mi cong, ươn ướt chút huyền sương
Giọng thật ấm trong dáng người nghệ sĩ
Nắng Sài Gòn, chiều cuối tuần thi vị
Đón chú về, cô cháu nhỏ thật xinh
Áo lụa vờn bên áo trận thật tình
Đèn xanh đỏ Bonard lồng lộng gió…
……….
Thư cô bé, nét mực còn nguyên đó
Mà thời gian sao cứ mãi vô tình
Nắng chiều tan, đêm xuống lại bình minh
Đời vẫn chuyển, gập ghềnh rồi bằng phẳng
Sao giông bão, mây trời đen lại trắng
Áo tù nhân trút bỏ bước tự do
Biển ngàn xa sóng giỡn vỗ lá đò
Đường rộng rãi thênh thang đầy nắng ấm
Chữ kỷ niệm, những vết hằn thật đậm
Dẫu vô tình cũng rất khó quên đi
Cô cháu ngày xưa không biết đã nghĩ gì
Mà gặp lại nhắc toàn là chuyện cũ
Bốn mươi năm- gió sương đời lữ thứ
Lặn hụp buồn trong bóng tối thê lương
Trời miền Nam cờ đỏ khắp phố phường
Tiếng rên siết dù hòa bình đã đến
Chiếc áo dài xưa thiết tha luyến mến
Được thay bằng những áo ngắn đơn sơ
Tình thiết tha nắng gió cũng hững hờ
Đời thay đổi như đêm ngày khắc nghiệt
Cô bé ơi! Có gì đâu phải tiếc
Khi bước đời mạng số đã an bày
Nhắc làm gì niệm quá mỉa mai
Của một thuở bé thầm yêu đôi mắt
Chuyện ngày xưa, nhắc làm gì… đã mất
Bé bây giờ đang hạnh phúc lứa đôi
Đường tự do- Chút mây trắng xa xôi…!

Thy Lan Thảo

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.