Đang nhẩn nha cùng Yến trong thương xá thì tôi chợt nhìn thấy một chàng người Mỹ trông quen quen; tôi nghĩ mãi mới chợt nhớ ra là chàng này trông giống như thằng Justin làm với tôi ở một siêu thị khoảng hơn hai mươi năm trước, thời gian tôi vừa phải đi làm vừa đi học đại học. Cái nét đía và nghịch ngợm trên khuôn mặt không thay đổi bao nhiêu nhưng già đi và phong trần hơn.
Nếu đúng là hắn thì hồi đó thằng này tốt với tôi lắm, nó luôn giúp đỡ và chỉ cho tôi trong việc làm để tránh phiền lòng các "xếp" trên dù có 'xếp" chỉ là một thằng học sinh hay sinh viên con nít. Thỉnh thoảng Yến, vợ tôi, làm chả giò tôi gói cho Justin hai cái nó xuýt xoa cứ như mèo thấy mỡ. Tôi không hiểu sao chả giò chiên ngấy thấy mẹ mà người Mỹ nào cũng thích. Tôi nói nhỏ với Yến rồi đi lại gần phía sau thằng cha mà tôi nghi là quen đó gọi nhẹ: "Justin".
Không ngờ hắn quay lại trợn mắt ngó tôi một hồi rồi như nhận ra hắn reo:
- Ê! Is that you" How you doing" Cứ loạn cả lên.
Tôi khoe với hắn là tôi đã là thảo chương viên điện toán hơn hai chục năm rồi nên không vất vả lắm. Hắn khen tôi rối rít: "You do good. You do good v.v.". Rồi hắn cho biết đã di chuyển đi nhiều nơi và đã từng làm phụ tá quản lý siêu thị nhiều năm nên không muốn đổi nghề. Chuyện trò một hồi Justin cho tôi số điện thoại chào Yến với tôi rồi hẹn gặp lại "soon".
Hồi Justin làm với tôi hắn còn trẻ và đang đi học; tuy hắn cũng là nhân viên xếp hàng lên kệ như tôi, họ gọi là "stock boys", nhưng tôi coi hắn như là một "đàn anh" trong nghề vì tiếng Anh của tôi với ba món hàng lẩm cẩm này mù tịt.
Lúc vào phòng giải lao ăn trưa Justin thường tâm sự với tôi rằng : Tao đã từng làm phụ tá "manager" công việc này ở tiểu bang khác, nhưng vì gặp "nạn" nên tao phải chấp nhận công việc thấp kém này. Mày biết tại sao tao gặp nạn không, chỉ vì cái tật gặp con gái thì tao nhào vào tống tình nên mới khổ cái thân tao.
Tôi nhìn Justin cười khì buột miệng: "Mẹ! Sướng cu thì mù mắt chứ sao", nó nghe vậy ngó tôi hỏi: "What you say"" tôi lắc đầu lia lịa: "No. Nothing".
Với giọng tiếc rẻ Justin kể rằng hồi đó nó mới vào làm cho một siêu thị lớn, họ cắt nó bữa thì bỏ thực phẩm vào bịch chất lên "cart" rồi mang ra tận xe cho khách, bữa thì ra phía sau nhà kho để khuân hàng hóa đồ hộp trưng trên kệ với mục đích là huấn luyện để có thể làm việc ở phần ban nào cũng được.
Justin kể, mới làm có hai bữa đầu bỏ thực phẩm vào bịch cho khách ở quầy trả tiền thì nó đã đá lông nheo tống tình được với con nhỏ Kathy làm "cashier" rất mát mắt. Con nhỏ này nẩy nở đẫy đà nhìn chỉ muốn ôm mà cắn vào môi một phát.
Thế rồi..., Justin kể tiếp... Bữa kia tao đang gói hàng cho khách ở quầy trả tiền thì thấy có một thằng cha đầu hói đứng dựa tường phía trước quan sát cả dẫy thâu ngân. Gả này có có thân hình vạm vỡ cân khoảng hai trăm năm chục cân Anh, có hàng râu rậm và vài hình xâm (tattooes) ở cánh tay. Lạ cái là hắn luôn luôn nhìn chăm chú vào mặt tao. Lúc hết giờ làm tại quầy thu ngân vào chín giờ tối tao trở ra nhà kho làm công việc xếp hàng lên kệ cùng mấy người khác. Tao thích vậy vì có dịp nói chuyện đùa bỡn với nhau thoải mái hơn ở phía trước.
Đang làm thì bỗng một giọng đầy uy quyền vang lên:
- Tất cả nghe đây. Bây giờ Justin phụ trách xếp hàng ở kệ dẫy 12 và 13 , số dẫy còn lại dành cho tất cả những người khác. Justin, tôi biết anh đã làm ở siêu thị trước kia nên tôi không cần phải nói chi tiết. Anh biết anh sẽ phải làm gì và đừng lề mề nghe rõ chưa.
Người vừa ra lệnh đó chính là chính là gả đầu hói tôi thấy ở phía trước. Bạn đồng sự cho biết gả tên là Jason và rất nóng nẩy. Hắn là xếp "Front End" , tức là các quầy thu ngân, giờ đổi qua "hậu cần" này. Hắn có một nhân tình là con nhỏ Kathy thâu ngân viên "văm" nhất ở tiệm này. Nếu hắn bắt gặp ai ngó con nhỏ đó thôi thì hắn cảnh cáo liền. Trước đó tao đâu có biết nên đã từng liếc mắt tống tình con nhỏ khi làm phía trước và coi bộ con nhỏ cũng có vẻ chịu tao lắm. Thế mới bỏ mẹ! Tao linh cảm có điều không hay xẩy ra.
Tao đẩy hàng ra kệ dẫy 12 và 13 , dùng con dao nhỏ mở từng két thực phẩm để xếp từng hộp lên kệ. Vì cũng mới làm ở đây nên tao phải coi xem loại nào xếp ngăn nào cho đúng ý muốn của tiệm. Làm xong tao thu dọn những két giấy đang đẩy ra thùng rác sau tiệm thì có tiếng gầm:
- Justin... Vác cái mặt mẹt nhà ngươi lại đây.
Tiếng gầm của Jason nghe đầy uy quyền đến dễ sợ tao chưa phân định được chuyện gì đã xẩy ra, thì tiếng Jason rủa tiếp:
- Mày làm cái con mẹ gì thế này. ĐM, thực phẩm cho chó và mèo xếp lẫn lộn như thế này là làm sao" Bây giờ mày bắt tao phải làm lại cho mày à"
Tao vừa chường mặt ra cho Jason thấy thì nó nhìn tao với cặp mắt tóe lửa bảo:
- Mày không xếp lại nhanh những thứ này thì mày sẽ biết số phận mày ra sao hiểu không"
Tao vừa mất việc giờ mới xin được việc này nên tao ngậm tăm không nói gì cả quỳ xuống lấy những hộp thực phẩm cho chó ra khỏi kệ thì Jason dùng tay gạt từng ngăn kệ xuống đất kêu loảng xoảng rơi cả vào vai vào đầu tao rồi trước khi quay đi nó gằn giọng:
- Làm nhanh trong vòng một giờ, nghỉ mười lăm phút rồi đến trình diện tao.
Tao biết là bị đì rồi nhưng không nói gì cứ nhẫn nhục làm việc. Thực ra không thể xong trong vòng một giờ nếu không có các bạn khác mỗi người một tay giúp. Xong xuôi tao vào phòng ăn nghỉ để chuẩn bị đi gặp thằng khốn Jason. Mỗi lần vào phòng giải lao tao thường mở VCR để coi cuốn băng huấn luyện có sẵn ở đó. Một người bạn cho tao biết rằng cuốn băng đó để chiếu mỗi cuối tuần khi có cuộc họp nhân viên kiểm điểm ưu khuyết điểm thì sẽ chiếu cho mọi người coi. Jason điều khiển các cuộc họp này đừng coi trước mà phiền.
Những ngày sau đó tao tiếp tục bị Jason sách nhiễu kiếm những sơ sót rồi gạt hết đồ hộp khỏi kệ chẳng cần biết là nó đã làm u cả đầu tao. Tao nhẫn nhục thêm vài ngày nữa thì qủa thật tao đã ứa gan rồi. Tối thứ sáu đó tao làm ca hai từ chiều tới tám giờ tối. Lúc vắng vẻ Jason có vẻ "nguội" lại hay nói chuyện với tao rồi đưa đẩy tới chuyện con đào "văm" Kathy của nó. Tới lui một hồi Jason hỏi tao:
- Trông Kathy hấp dẫn đấy chứ nhỉ. Mày nghĩ sao về nhỏ này"
Tao biết đây là trò dò xét ấu trĩ nên tao trả lời rất thản nhiên:
- Cô ta không phải là típ tôi thích.
Tao tưởng nói vậy để nó yên tâm ai ngờ nó lại cho là tao chê đào của nó; nó bốp tai tao một phát làm tao choáng váng rồi gầm lên:
- Mày dám nói "em" của tao như thế à" Mày mà mở mồm như thế một lần nữa tao dọng bể họng mày.
Nói xong nó đá một phát vào két hàng rồi hằm hằm bước đi. Sáng bữa sau tao đến gặp giám đốc siêu thị khiếu nại là thằng Jason đã kiếm chuyện sách nhiễu rồi đánh tao nữa. Lão giám đốc cười khà khà nói:
- Tao biết thằng này lỗ mãng, nhưng tao cần thằng này vì ở phía sau đó có nhiều nhóc ba gai lắm. Có nó mới ổn định được. ..