Hôm nay,  

Thơ Thơ (06/18/2007)

18/06/200700:00:00(Xem: 2021)

Ta Đến Rừng Thu Lần Chót Thôi

Ta lại về thăm chốn cũ này
Rừng thu tan tác vẫn còn đây
Mà hình bóng cũ càng xa vắng
Ôi nỗi ngậm ngùi, em có hay"

Ta nhớ rừng thu một thuở nào
Đã cùng thơ thẩn ngắm trời cao
Để nghe từng nhịp tim hoà điệu
Nay đã mờ xa tận mãi đâu!!

Đứng giữa rừng thu thổn thức nghe
Ve sầu tấu khúc khắp sơn khê
Nhưng mùa thu trước không về bữa
Để lá vàng thêm, thật não nề!

Ta đến rừng thu dù biết rằng
Chẳng niềm hy vọng "có gì chăng""
Thế mà vẫn thấy lòng xao xuyến
Tê tái triền miên ai biết chăng"

Trời ở rừng thu nghe vắng xa
Chân mây khuất bóng dáng quê nhà
Bao năm đã biết bao hờn tủi
Cùng kỷ niệm này thật xót sa!

Ta ngắm trời mây luống thẹn lòng
Bao năm quanh quẩn với chờ mong
Tình quê tình nước dù son sắt
Một chút thân tàn, chẳng cậy trông!

Ta đến rừng thu lần nữa thôi
Thà rằng ôm mãi kiếp chia phôi
Để không nghe khúc thu sầu nữa
Đến lúc cùng nhau vĩnh biệt rồi!

Ta trả rừng thu theo bóng em
Chỉ xin giữ lại phút say mèm
Từ nay không đến rừng thu nữa
Với kỷ niệm xưa ta cố quên!

Trần Ngân Tiêu

*

Có Một Đêm Đông

Mùa đông trước, mùa đông sau
Chao ôi, mưa đổ mang sầu hằng đêm
Còn đâu nữa gối tay mềm
Còn đâu hơi thở ấm miền hoang vu
Em về bên ấy rồi ư
Xa xôi giờ đã hai bờ trùng dương
Sao khuya mù khuất nẻo đường
Tuyết sương cũng thấy vấn vương bồi hồi
Cuộc tình giờ đã buông lơi
Thuỷ chung cũng chỉ nụ cười thế nhân
Niềm đau chôn kín mộ phần
Ái ân  nửa giấc hồng trần miên du
Em đừng gợi nhớ thiên thu
Tim anh hằn những vết thù ngựa hoang
Vòng tay trì siết muộn màng
Cho dư hương rụng hoang tàn đêm đông
Bút thơ oà vỡ cung lòng
Ru anh ngủ giữa muôn lòng viễn khơi
Em đi nhặt cánh sao rơi
Về chưng thắp sáng nửa đời phấn hương
Nhạc lên tiếng gọi đau thương
Lệ em rớt mọi nẻo đường phồn hoa
Em còn in dấu BOGA
Cho anh thèm nhớ tay ngà liêu trai
Đêm nghe gió lạnh ru dài
Sót sa từ thủa nắng ngoài bên hiên
Say đi còn chút hơi men
Quên đi ngày ấy bên thềm trăng mơ
Anh còn thức trắng bơ vơ
Thầm trong nuối tiếc đợi chờ đêm đông

Phan Tuấn Sơn (Mùa đông 2007)

*

Bờ Vai Anh

Những ngày còn đi học,
Bờ vai anh chở che,
Tan trường về lối nhỏ,
Dù Đông hay nắng Hè.

Những chiều biết hò hẹn,
Bờ vai anh êm đềm,
Tình anh như sông biển,
Em con thuyền lênh đênh.

Những ngày xếp nghiên bút,
Anh xông pha chiến trường,
Đêm đêm bờ vai lạnh,
Nhớ người em anh thương.

Rồi cảnh đời dâu bể,
Rồi vận nước điêu linh,
Vai anh tre nứa cắt,
Rừng Việt Bắc mông mênh.

Mộng kinh hoàng chấm dứt,
Những ngày tàu ra khơi,
Bờ vai anh nâng đỡ,
Khi em khóc không nguôi.

Đêm nay vùng đất lạ,
Ôi! Xa quá quê mình,
Bờ vai anh vẫn ấm
Cho em tựa tâm tình.

Ngày mai và mai nữa,
Chừng tóc bạc, da mồi,
Bờ vai anh mãi mãi,
Là riêng của em thôi.

Hoàng Yến

*

Có Một Giòng Sông

Em dạo chơi qua đời tôi một thuở
Sao vô tình lưu lại vết trăm năm.
Đêm nằm mộng trên giòng sông quá khứ.
Trái tim yên bỗng thức giấc âm thầm.

Giòng sông đó vẫn muôn đời xuôi ngược.
Hồn cù-lao tôi mãi nhớ nhung bờ.
Em ghé lại một lần theo con nước.
Cặp thuyền tôi về đậu bến sông thơ.

Từ em về, bến bờ vui rộn rã
Giòng sông êm soi rọi bóng đôi hình.
Tôi thiệt tình nên đánh đổi con tim.
Em đắm đuối trong vườn hoa cỏ lạ.

Lòng sông hẹp nhưng hồn tôi mở rộng.
Tay bao dung không níu nổi chân người.
Em hồn nhiên nên cứ mãi vui chơi.
Tôi thức giấc bên bờ, sầu lẻ bóng!

Chiếc đò nhỏ chở em chiều nước ngược.
Em qua sông ngày đó chẳng quay về.
Chiều một mình tôi đứng lặng ven đê.
Bên sông vắng soi hồn mình đáy nước.

Còn một chút hương thừa trong ký ức.
Gởi theo tình trên sông lạnh bơ vơ.
Thuyền tôi thả xuôi giòng chờ con nước.
Đêm nay trôi về cuối nẻo mơ hồ.

Vĩnh Khanh

*

Xin Cứ Nói

Bầu tâm sự gởi Em bao nông nổi
Cho Tim ta vơi bớt những ngậm ngùi
Để hồn thôi trống vắng đạt Niềm vui
Cho Tim khỏi xụt xùi trong thương mến
 
Dẫu Em hẹn nhưng riêng Anh chẳng đến
Lỡ chia phôi thêm hờn tủi nghe Em
Nhớ lắm lúc Anh đây cũng ước thèm
Anh vẫn thế chẳng hờn hay giận dỗi
 
Anh cứ nói cho đời sớm thay đổi
Hồn nhung nhớ lận đận mãi không tan
Cho đời ta dẫu có phải lỡ làng
Anh vẫn nhớ sâu dài không quên được
 
Nhưng có điều lòng Anh quả vô phước
Đã xa rồi thỉnh thoảng còn nhớ thương
Bởi bức xúc ngỡ ngàng thật khó lường
Vẫn tự trọng mong Em hiền phúc đáp
 
Em phải nói rõ sự tình hồi đó
Sao cớ sự để đi đến chia phôi
Cho Tim Anh phải vết hằn không thôi
Những ngày tháng di lụy đến hờn tủi
 
Và như thế may phần nào yên ủi
Để giờ này lưu lạc Anh vẫn còn
Không yên thỏa buồn dâng đến mỏi mòn
Bầu tâm sự chưa yên không thanh thỏa

Cao Trí Dũng

*

Cô Giáo

Một thời con gái đẹp tinh khôi
Một trái cerise ngọt đầu môi
Một con chim hót trong vườn nắng
Một nụ hoa tình riêng của Anh

Xanh xanh tóc bím hồn như lá
Mắt biếc thơ ngây dáng xuân thì
Giã từ áo trắng mùa hạ cũ
Bỏ lại sau lưng tuổi ngọc ngà
Làm cô giáo Quảng Đà một thuở
Mang theo đời những kỷ niệm  vui 

Giờ Pháp văn có cậu học trò
Không thuộc bài mãi đứng âu lo
Bỗng đôi mắt sáng trưng rất lạ
Vị cứu tinh đâu đó hiện về
Cậu quay mặt ngước nhìn cô giáo
Rồi tự tin lên giọng thản nhiên
"Mademoiselle, parlez-moi d'amour"

Cả lớp học lặng im phăng phắc
Chút sững sờ cô giáo lướt qua nhanh
Hỏi ra mới biết hôm qua
Em làm biếng học đi vào Lido (*)
Đâu ngờ cái tựa cuốn phim 
Là câu giải đáp cho bài học quên!

Cô giáo ngày xưa tình đứt đoạn
Chỉ một lần chỉ một lần thôi
Chia tay từ độ thu vàng lá
Anh đã xa rồi, xa thật xa

Chiều nay cuối phố mình em bước
Thầm gọi người thương đến ngút ngàn
Người đi mất hút vào sâu thẳm
Chỉ còn nỗi nhớ nhớ miên man

Đồi thông vắng thẫn thờ hoang lạnh
Trơ một màu héo úa vây quanh
Tim buồn mở cửa mong manh
Để nghe đâu đó mọc cành tương tư...

Tôn Thất Phú Sĩ

(*) Lido , tên một rạp chiếu bóng tại Đà Nẵngvào thập niên 1960

*

Thơ Đấu Tranh

Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Sàigòn Times tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng.

Không Vốn Vẫn Lời

Nếu muốn đảng cho một ghế ngồi
Giả vờ "trâu đánh" hét hò chơi
Hô hào dân chủ cho to tiếng
Kêu gọi đa nguyên cứ lắm lời
Làm đẹp đảng ta, trò đối lập
Tô son nhà nước, võ bơm hơi
Đảng thương, đảng thưởng cho nhiều, ít
Dù chẳng ra chi cũng vẫn hời!!!

Trần Ngân Tiêu

*

Tuổi Treœ Tiến Bước

Quyết chung tay xây mái nhà dân chuœ
Cưœa tự do, vườn hội đuœ tinh khôn
Luôn đấu tranh đưa sự nghiệp tiến lên
Cho đến lúc không còn tên đaœng cướp
Là ngày ấy muôn chim ca thánh thót
Vườn cây xanh ươm trái ngọt ngào thơm
Những mầm non đất tổ tiến thành nhân
Đầy nhựa sống hân hoan mừng mẹ Việt.

Hoàng Hôn

*

Đả Đảo Như  Ông Thật Khéo Trò

Ta thấy ông hùng như tướng lãnh
Trận tiền hò hét thúc ba quân
Cung tay đả đảo, âm vang mạnh
Khí thế tưng bừng trước quốc dân…

Đất tạm dung, ông nhớ Sài Gòn
Sống tự do còn gì sướng hơn
Hoan hô, đả đảo cần chi sợ
Trút giận vào tay bóp méo… lon! (*)

Khát uống cô ca ông thấm giọng
Cầm hơi ông sực ham bơ gơ
Vi Xi nào thấy đâu tâm dạng
Chỉ thấy phe ta đứng chực chờ,…

Hình ông đăng báo ông vui lắm
Chống cộng như ông mới đáng tiền
Ông trách đa phần dân tị nạn
Không lo đả đảo, sống đời riêng…

Thấy vậy mà không phải vậy đâu
Ông lén về chơi, thăm Việt Nam
Áo gấm về làng ông vi vút
Đâu màng dân đói, đảng cam tâm!

Ông về đối mặt loài hoang thú
Đầu cúi ông đi dáng thật hiền
Bên nầy ông hét, ông hò lớn
Về gặp Vi Xi thấy rõ liền…!

Sao ông á khẩu trước công an"!
Nhìn thấy cờ sao chẳng bẽ bàng"
Sĩ khí như ông, ruồi mến mộ
Miệng hùm, gan sứa thích làm sang…

Thôi dẹp đi ông, chuyện hét hò
Miền Nam tan nát cả cơ đồ
Một phường vô lại như ông đã
Làm nát, làm mờ chữ tự do…

Thy Lan Thảo

(*) Xưa Trần Quốc Toản giận bóp nát quả cam vua ban

*

Lời Người ƠŒ Lại

Gơœi lại Dakto một bàn chân trái
Ghé lại Pleiku cưa bàn chân phaœi
Về đến Sàigòn còn một cánh tay
Lết giữa quê hương thân phận ăn mày.
Bài hát mẹ ru vào đời khói lưœa
Tôi hát một mình, còn ai nghe nữa
Điệu nhạc đau buồn trong tối ba mươi
Cho tôi tình thương, cho tôi tình người.
Chào bà "Việt kiều" về từ nước Mỹ
Ngoaœnh mặt mà đi, đừng nhìn tôi kỹ
Tuœi nhục, đau buồn bám lấy thân tôi
Từ độ người xa ba mươi năm rồi.
Chào anh "Việt kiều" về từ nước Úc
Sao anh đứng đây nhìn tôi mà khóc
Anh nhớ bạn bè hay nhớ chính anh
Đồng đội, quê hương, anh boœ sao đành.
Chào em "Việt kiều" về từ nước Đức
Em sinh ra đời, nỗi buồn vong quốc
Tuổi treœ lạc loài những bước chân hoang
Còn đó em ơi, đất mẹ điêu tàn.
Gơœi lại Dakto một bàn chân trái
Ghé lại Pleiku cưa bàn chân phaœi
Về đến Sàigòn còn một cánh tay
Chết giữa quê hương, thân phận lưu đày.

Trần Trung Đạo

*

Kính Tặng Nguyễn Vũ Bình

Được tin Ký Giả Nguyễn Vũ Bình đã được trao trả tự do. Xin kính mừng và cầu chúc cho ông chóng lành bệnh để còn chiến đấu cứu quê hương.

Ký giả đấu tranh Nguyễn Vũ Bình,
Mừng ngài thoát ngục lũ chằng tinh.
Mong tìm thánh dược đầu thang thuốc,
Chúc gặp thần y chữa bệnh tình.
Để bút tung hoành bài cộng sản,
Như văn cổ võ cứu sanh linh.
Tha anh, quà Triết dâng ông Bush,
Xin nhẹ đòn cho chuyện miệt khinh.

Ngô Phủ

*

CSVN Ôm Chân Mỹ

Tưởng rằng Đảng tính nước cờ cao
Xương trắng Trường Sơn, biển máu đào
Mượn súng Nga, Tàu nuôi mộng lớn
"Đánh cho Mỹ, Ngụy phải lăn nhào"
Chưa mừng thống nhất giang sơn Việt
Đành đoạn cắt dâng lũ giặc Mao
Một dải biên cương và lãnh hải
Ngàn năm Bắc thuộc, Đảng quên sao"!

Ngàn năm Bắc thuộc, Đảng quên sao"!
Bài học đau thương tự thuở nào
Bán nước, mưu đồ ngôi thống trị
Buôn dân, bất kể nghĩa đồng bào!
Chẳng còn hy vọng nhờ Nga nữa
Đành tới ôm chân rước Mỹ vào
Tráo trở mặt dày không biết nhục
Đảng còn vênh váo kể công lao!

Hồ Công Tâm

*

Em Bé Gái Hồ Tây

Màn đêm buông chầm chậm
Lấp lánh vì sao hôm
Tôi lang thang đi dạo
Để mộng vào trong hồn

Gặp cô gái  Hồ Tây
Đôi mắt xanh màu mây
Tuổi chưa tròn mười lăm
Đưa đón khách bên đường

Tóc rối đôi vai gầy
Người em nhỏ  Hồ Tây
Bờ môi hồng nhợt nhạt
Ân cần lời mời mọc
Tôi cúi đầu đi nhanh...

Trong em là Quê Hương
30 năm đổi mới
Ai cướp  tuổi thơ ngây
Của người em vô tội
Bóng đèn đường vàng vọt
Tôi chợt thấy xót xa
Trên bầu trời sâu thẳm
Ánh trăng soi lòng em
Ánh trăng buông huyền dịu
Cỏ mềm ướt sương đêm
Lòng tôi rối tơi bời
Người em gái Hồ Tây
Quê hương tôi ưu việt
Sao em phải thế này

Hồ Tây ôi Hồ Tây
Tôi đi giữa đường thương
Mà môi tôi mím chặt
Mắt tôi mờ hơi sương
30 năm lưu lạc
Tôi tò mò về thăm
Quê tôi chừ thế đó
Tôi đi từng bước thầm...

Tôn Thất Phú Sĩ

*

Nói Với Bạo Quyền

Không ai muốn lìa quê hương, tổ quốc
Để tha phương nương náu đất quê người
Để hung hiểm giữa muôn trùng sóng nước
Hải tặc bạo cuồng, thịnh nộ ngàn khơi....

Nhưng vì chữ Tự Do, vì Lý Tưởng
Người lại người trốn lén, dắt nhau đi
Có những con tàu thoát vùng gió chướng
Nhưng có những tàu gặp cảnh gian nguy

Có những con tàu không còn vết tích
Tiếng thét hãi hùng chìm xuống đại dương
Có những xác người trôi vào vô định
Có những mảnh tàu vụn vỡ, tang thương!

Người sống sót trên đảo buồn tị nạn
Những hoàng hôn, nhìn biển, xót xa người
Trên mặt sóng, khói sương bay lãng đãng
Hay đó hồn oan tiếc nuối cuộc đời"...

Và người sống nhớ về người đã chết
Dựng tấm bia trên đảo họ dừng chân
Bia tưởng niệm những thuyền nhân nước Việt
Chết đau thương vì trốn chạy vô thần!!!

Hình ảnh đó là vết nhơ thế kỷ
Là những kinh hoàng nhân loại gớm ghê
Là sản phẩm đảng độc tài thống trị
Là nước Việt Nam khổ nạn, ê chề...

Nên Việt Cộng muốn xoá đi tội ác
Do họ tạo ra mấy chục năm dài
Khi phá bỏ tấm bia sầu tị nạn
Là đảng giết người đã chết lần hai!!!

Vì đảng muốn những người cùng thế hệ
Phải quên đi lưỡi hái đảng gian hùng
Và gian dối để đời sau, hậu thế
Hiểu sai lầm hùng sử của Cha, Ông!

Ôi, hiểm độc của những lòng dã thú
Lưỡi rắn miệng hùm nói trắng thành đen
Bia dẫu phá, nhưng lương tâm, lịch sử
Vẫn muôn đời minh bạch tiếng chê, khen!

Cứ lừa mị cứ che đi sự thật
Cứ phá hết đi dấu tích oan hờn
Nhưng che được nào trời long, đất sập
Và phá được nào sức mạnh hỏa sơn"!

Ngô Minh Hằng

*

Thơ Nguyễn Chí Thiện: Anh Gặp Em
Anh gặp em trong bốn bức rào dầy
Má gầy, mắt trũng
Phổi em lao, chân em phù thũng
Gió lạnh từng cơn rú qua thung lũng.
Em ngồi run, ôm ngực còm nhom
Y sĩ công an nhìn em, thôi nạt nộ om sòm.
Em ngồi lọt thỏm
Giữa bọn người vàng bủng co ro
Những tiếng ho
Những cục đờm mầu
Mớ tóc rối đầu em rũ xuống
Mình em, teo nhỏ, lõa lồ...
Em có gì đâu mà em xấu hổ!
Em là đau khổ hiện thân
Ngấn lệ đêm qua còn dấu hoen nhòa
Trên gò má tái
Trong lòng anh bấy lâu nay xám lại.
Nhìn em, lệ muốn chảy dài
Anh nắm chặt bàn tay em hơi rụt lại
Em nhìn anh, mắt đen, tròn, trẻ dại
Nước da xanh mái thoáng ửng mầu
Trong quãng đời tù phiêu dạt bấy lâu
Đau ốm một mình tội thân em quá!
Chắc đã nhiều đêm em khóc như đêm qua
Khóc mẹ, khóc nhà.
Khóc buổi rời miền Nam thơ ấu
Chân trời hun hút nay đâu"
Rồi đây, khi nằm dưới đất sâu.
Em sẽ hiểu một điều
Là đời em ở trên mặt đất
Đất nước đè em nặng chĩu hơn nhiều!
Nhưng nghĩ lúc thân mình bó trong manh chiếu
Anh biết lòng em kinh hãi hơn ai
Khi gió bấc ào qua vách ải
Những manh áo vải
Tả tơi
Vật vã
Vào thịt da...
Em có lạnh lắm không"
Mưa gió mênh mông
Thung lũng sũng nước bùn
Bệnh xá mối đùn, ẩm mốc
Những khuôn mặt xanh vàng gầy dộc
Nhìn nhau, đờ đẫn, không lời.
Nhát nhát em ho
Từng miếng phổi tung rời
Bọt sùi, đỏ thắm!
Em chắc oán đời em nhiều lắm.
Oán con tàu tập kết Ba Lan
Trên sóng năm nào
Đảo chao
Đưa em rời miền Nam chói nắng...

Sớm qua ngồi, tay em anh nắm
Muốn truyền cho nhau chút tình lửa ấm.
Mặc bao ngăn cấm đê hèn
Sáng nay em không trống không kèn
Giã từ cuộc sống
Xác em rấp trên đồi cao gió lộng.
Hồn anh trống rỗng, tả tơi...Nguyễn Chí Thiện (1965)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.