Hôm nay,  

Thơ Thơ – Thuỳ Dzung Phụ Trách

16/05/200800:00:00(Xem: 1843)

Nhớ Mẹ

Từ nước Mỹ xa xôi, con bâng khuâng nhớ về Mẹ hiền đang ở nước Úc... xin kính tặng Mẹ một bài thơ....

Mẹ tóc trắng bên xứ người hiu quạnh
Chiều mênh mông tựa cửa nhớ quê nhà
Gió run vai se lòng mùa đông lạnh
Thương đời mẹ buồn như một sân ga

MOTHER’s Day chưa một lần bên mẹ
Con cũng quê người phiêu bạt tha hương
Trăn trở mơ, thành cánh mây thật nhẹ
Vượt ngàn trùng về bên mẹ yêu thương

Nhớ vòng tay mẹ ôm thời bé nhỏ
Lời ru trầm, cho giấc ngủ dịu êm
Con khôn lớn hồn nhiên như hoa cỏ
Chợt bàng hoàng khi tóc mẹ bạc thêm

Bao công lao biển trời cao rộng đó
Không đáp đền ơn cha mẹ cho con
Xin trải ân tình trên dòng thơ nhỏ
Đã cho con đời sống vuông tròn

Con thưong mẹ thẫn thờ khung cửa đợi
Ngày buồn hơn lá rụng cuối sân nhà
Tình thương con cứ cao đầy vời vợi
Như biển bờ lồng lộng cuối trời xa

Thanh Thuỷ

*

Bài Ca Tình Mẹ

(Xin kính tặng Mẹ và các bà Mẹ VIỆT NAM)

Có câu hát tên là bất diệt
Là tiếng ru của mẹ hôm nào
Khi nằm trên cánh võng nhẹ chao
Khi mẹ vẫn còn thời xuân sắc
Khi con mới từ trong bụi  đất
Qua mẹ cha để có hình hài
Giọt mồ hôi tần  tảo hôm mai
Để con biết vẫy chào cuộc sống
Lấy nước mắt đổi thành cơm nóng
Dùng máu xương nuôi dưỡng thân hình
Có tiếng hát tên là hy sinh
Là ơn gọi trời dành cho mẹ
Ru con ngủ để ngồi lặng lẽ
Bài hát kia im bặt trong lòng
Lại ngày mai quảy gánh long đong
Vì cuộc sống lưng còng vai mỏi
Mẹ cứ bước qua từng khoảng tối
Sức mạnh nào vượt những chông gai"
Sỏi đá kia rướm máu đường dài
Nhưng ánh mắt tin yêu vẫn cháy
Sức mạnh! sức mạnh kia là đấy!
Ngày lớn khôn con lạy trời cao
Để cho con được biết ngọt ngào
Mà mẹ phải quen mùi cay đắng
Con hiểu rõ những điều sâu lắng
Lớp học nào dạy được cho con
Nhìn mẹ cha thân thể hao mòn
Con thêm hiểu tình yêu khổ giá
Có câu hát tên là vàng đá
Là tiếng ru của mẹ hôm nào
Khi nằm trên cánh võng nhẹ chao
Khi mẹ vẫn còn thời xuân sắc…

Phạm Thái Sơn (Orange County USA 4/2008)

*

Đêm Dài Nhớ Mẹ

(Kính tặng Mẹ tôi. Và riêng tặng những người con còn Mẹ nhân Ngày Hiền Mẫu)

Mẹ ơi! Con thấy đêm dài quá,
Đợi ánh bình minh đến mỏi mòn,
Những tháng năm buồn trên xứ lạ,
Càng ngày con nhớ Mẹ nhiều hơn.

Tuổi thơ con sống trong thời chiến,
Muốn tránh đạn bom phải bỏ làng,
Bước đi mỗi bước lòng lưu luyến,
Từ đó duyên đời Mẹ dở dang!

Đưa con lên tỉnh học trường xa,
Mình Mẹ cô đơn ở lại nhà,
Khóm trúc, vườn rau vương khói bếp,
Và thuở thanh xuân thì chóng qua.

Mẹ ơi! Con thấy đêm dài quá!
Nhớ Mẹ như lòng nhớ Việt Nam,
Con chờ đất nước ngày quang phục,
Quê cũ một lần trở lại thăm.

Đêm đêm có lẽ trong nhà vắng,
Mẹ đợi bên kia biển Thái Bình,
Ước mong sum họp mau thành tựu,
Nợ nước, niềm riêng vẹn nghĩa tình.

Cầu xin Thượng Đế ban cho Mẹ,
Năm tháng cuối đời quên đắng cay,
Quên hết nhục nhằn cơn dâu bể,
Thoả nguyện trong ngày cánh hạc bay.

Hoàng Yến

*

Kinh Thơ

Em về qua cửa giáo đường
mở trang Cựu Ước nỗi buồn bỗng vui
Chúa trên cao cũng mỉm cười
bấc chưa thắp, nến đã ngời lửa thiêng

Tâm em nở đóa bình yên
những hàng ghế cũ ngồi thiền giữa trưa
dương cầm hàng phím ngủ mơ
Chúa nghiêng vai xuống những tờ kinh thơm

Em buồn Chúa cũng cô đơn
hoa mân côi nở trên tường nhã ca
vườn địa đàng táo trổ hoa
con rắn tiền kiếp bước ra tỏ tình

Adam quay mặt làm thinh
ừ thôi trái táo để dành trên cao
tiếc chi một chút má đào
thôi em trái cấm ngọt ngào quên đi
Tội tổ tông cánh chim di
thả trong bão cát bay về chốn nao

Em về giữa những vì sao
nến, hương thắp tự xứ nào đến đây
ôi em áo mỏng hồn gầy
mở trang kinh thánh hai tay thơm trầm

Chúa đưa vai gánh trầm luân
em đi bằng những gót chân tông đồ
ừ thôi cứ viết thành thơ
cứ gieo vần giữa những tờ thánh kinh

Cho anh bông huệ trắng tinh
con chim vỗ cánh phục sinh trong hồn
Chúa hôn lên những vết thương
chuông nhà thờ dội bốn phương thái hòa

Em về cắt một nhánh hoa
thả vào dòng nước trước nhà cho thơm
câu kinh cũng ngát mùi thông
một rừng tùng bách xanh um đất nằm

Chúa ngồi đây chỗ ngàn năm
em ngồi đây đợi… như không đợi gì

Em nhìn theo đàn chim di
ngậm cành thiên tuế bay về chốn xa
nhấc lên một vạt áo hoa
chuỗi mân côi bỗng vỡ òa lời kinh

Em ra con suối lặng thinh
trôi trong dòng nước trang kinh lững lờ
ừ thôi thả xuống câu thơ
để cho anh vớt lên bờ hư không

Chúa đưa em vào rừng thông
nhìn cây thập giá đứng trong buổi chiều
dấu đanh ai buộc khăn điều
mão gai ai kết bằng nhiều câu thơ

Nai cao gót đứng ngẩn ngơ
chuông nhà thờ đổ còn ngờ chiêm bao

Trần Mộng Tú

*

Hờn

Cùng nhau nắng nhé lên đồi.
Ngồi chơi ta với một đôi bướm vàng.
Này hoa, này lá chia sang
Cười ta gió núi mây ngàn với nhau.

Khi không lòng bỗng dưng sầu.
Ô hay, nắng đã về đâu với trời.
Hôm qua ta giận người rồi.
Hỏi han chẳng thiết buồn ơi là buồn.

Khi không có kẻ tủi hờn.
Khi không mắt bỗng lệ tuôn não nùng.
Nắng về bên ấy vui không"
Trời bên đây chỉ quay bồng mối tơ.

Nắng ơi, nắng gượm xin chờ.
Cho ta gửi chút thơ trong ánh vàng.
Bao giờ theo bước thu sang.
Trả cho người ấy nghìn trang không lời.

Lê Đình Viễn Lan

*

Thơ Tranh Đấu

Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Thơ Đấu Tranh tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng. Phạm Thanh Phương

Thăm Quê

Tình réo gọi, thăm quê hương đổi mới
Cảnh nhà cao, bóng xe ngựa dập dìu
Bên phố buồn loang lở, bức tường rêu
Sương khói mỏng, che hoang tàn đổ nát

Màn đêm phủ, phố phường thêm trụy lạc
Bé thơ ngây phấn sáp ngập thân hình
Mùi hương nồng, tiễn biệt mảnh hồn trinh
Em ngụp lặn giữa khung trời nhục dục

Quê hương ơi! đã bao giờ tủi nhục
Cảnh chợ người rải rác khắp non sông
Người mua qua, bán lại tuổi hương nồng
Ứa nước mắt, giang sơn mầu nhợt tái

Chìm giấc mộng, đưa hồn về Đông Hải
Tìm anh em, thân xác đã lụi tàn
Những linh hồn trừng mắt bởi thác oan
Đáy tinh thể, sóng dâng trào đỏ ối

Hỡi cao xanh, cớ sao người vô tội


Chịu đoạ đầy nghiệt ngã đã nhiều năm
Trời quê hương đang phủ kín hờn căm
Nếu có mắt, sao cứ vờ không thấy

Đừng đổ lỗi cho dòng đời đưa đẩy
Giúp dân tôi tận diệt lũ bạo tàn
Những linh hồn khốn khổ được giải oan
Được siêu thoát, nhìn non sông rạng rỡ.

Phạm Thanh Phương

*

Qua Tháng Tư Rồi

Tháng Tư" qua tháng Tư rồi!
Sao lòng ta vẫn đau vùi tháng Tư"
Bao giờ sông núi trùng tu"
Chao ơi, hận tủi đã nhừ trái tim!

Còn đây, tổ quốc đắm chìm
Còn đây, dân tộc ngày đêm đau buồn
Thêm lằn dao cứa, máu tuôn
Nỗi đau Bản Giốc, nỗi hờn Nam Quan!

Ai đem tà thuyết dã man
Xô dân đáy vực lầm than thế này"
Hỡi ơi, mấy chục năm nay
Người dân không chén cơm đầy reo vui

Mà là tù ngục dập vùi
Máu pha hồng biển, xương phơi trắng rừng
Thấy dân thấy nước khốn cùng
Giận ta trí hẹp, tài không, kiếp thừa!

Oán người gây cuộc gió mưa
Trách ai ngờ nghệch như chưa vỡ lòng!
Để mà vận nước khai thông
Nên đau thương cứ chất chồng vào thơ

Mong ngày sông núi vàng cờ
Bắc Nam đợi phút cõi bờ hồi sinh!

Hỡi ai sông núi nặng tình
Hẳn nghe mạch đất chuyển mình chờ mong"
Hẳn nghe lịch sử khơi dòng
Hờn non nước hẳn động lòng trượng phụ...
Tháng Tư, xin một tháng Tư
Lửa thiêng đốt sạch thiên thu oan cừu!

Ngô Minh Hằng

*

Người Chiến Sĩ VNCH và Quốc Hận 30-4

Một tấm poncho dưới trời giông bão
Đời phong sương gian khổ nói sao vưà
Xót thương anh, những người trai Nam Việt
Giữ lời thề quyết Bảo Quốc An Dân.

Lệnh bức tử đầu hàng, thân tơi tả
Máu thịt nào đã dâng hiến quê hương
Ngày đau thương, gươm súng gẫy ngập đường
Hận ngút trời, vì đâu thành chiến bại"

Tháng Tư, ba mươi ba lần trở lại
Khơi đau thương cảnh tang tóc cuộc đời
Trên quê hương vẫn máu đổ lệ rơi
Cả dân tộc trong ngục tù tủi nhục.

Ngày Quốc Hận, với hờn căm sôi sục
Xót thương đời trong bể khổ trần gian
Cảnh dân oan bị đàn áp bạo tàn
Cảnh dâng đất, biển khơi cho Tàu Cộng

Tháng Tư này xin đừng ngồi than khóc
Hãy vùng lên giành lại nước non nhà
Quyết vẹn toàn lãnh thổ của ông cha
Bởi chúng ta là con dân Nước Việt

Kim Anh

*

Lững Thững Lưng Đồi
Đá vẫn hằn rêu đậm nét hoang
Bên trong đền miếu cảnh điêu tàn
Có nhiều tiếng dế âm rền lắm
Như nhớ, như buồn, như thở than…

Ta bước lối mòn, cỏ mục cao
Ong bay, vắt bám, nắng vương đầu
Tay cầm mã tấu nghe lành lạnh
Cây lá vô tình đâu biết đau…

Hoang dã hồn ma đất Đầm Đùn
Nam Hà trói buộc cảnh lao lung
Ở đây da sạm xương di động
Rừng núi âm u…gió lạnh lùng!

Cam quýt rừng hoang trái có không"
Ta đi đốn củi nhớ trong lòng
Trời phương Nam đó mây che khuất
Khuất mắt mẹ già đang ngóng trông…!

Bạn ta lê lết thân còm cõi
Vẫn kể cho nghe đủ chuyện nhà
Thay cờ con bé còn tập nói
Nay viết thư lời thương nhớ ba…

Một thằng xưa bạt ngàn sương gió
Chân bước hiên ngang khắp bốn vùng
Mới tám năm tù thân rũ đó
Oan hồn vất vưởng chốn lao lung…

Trời ơi! Tuấn kiệt xanh như mạ
Tai kiếp ai làm, ai chịu đây
Mạng sống mùa thu vàng chiếc lá
Từng ngày đói lạnh gió lung lay…

Ta đi đốn củi thân còn vững
Đá lở núi rừng đâu xót thương
Chiều về kéo củi đi thơ thẩn
Chiến mã ai xui tắt nẻo đường
Lắm trưa nằm nghỉ trong hang đá
Đôi mắt năm xưa lại hiện về
Áo trắng một thời văn khoa đó
Rồi nghe tủi nhục lịm hồn mê!

Sao vẫn hoài mơ tiếng vó câu
Áo chàng kỵ sĩ bến giang đầu
Tiến quân chặt đứt tung xiềng xích
Dựng lại cờ xưa ấm ngọt ngào…

Thy Lan Thảo

*

Giải Phóng Gì Anh
Giải phóng miền Nam- giải phóng gì
Phỉnh phờ lừa gạt lũ “chính mi”
Dân đang no ấm- đời yên phẳng
Bỗng chốc lầm than cảnh âm ty!!

Mái ấm gia đình đang lặng yên
Giặc Bắc về đây lắm muộn phiền
Bỏ cửa bỏ nhà xa đô thị
Trở đời đang tỉnh hóa khùng điên!!

Không điên sao được hỡi già Hồ
Lao động đêm ngày sức kiệt khô
Đảng chỉ vơ tiền, dân mặc kệ
Giáo đường chùa miếu phủ rêu mờ

Lính Bác về đây dân xếp hàng
Mua vài lít gạo, thế là sang
Lụa là vải vóc điều hoang tưởng
Khoai sắn cầm hơi thật đọan trường!

Biển Đông, sóng dữ ngàn giông bão
Một chiếc thuyền nan đẹp tự do
Hàng triệu dân Nam đành bỏ xứ
Thà chết còn hơn sống với Hồ…

Trường học vắng dần tiếng học sinh
Nhà tù như nấm mọc lên nhanh
Biết bao chiến sĩ miền Nam đã
Rũ xác tàn thân giữa núi rừng…!

Hàng vạn gái trai không cách sống
Bán thân, chôm chỉa vội qua ngày
Sài Gòn hòn ngọc năm xưa đã
Thành vết bùn hoen tủi nhục đầy

Oán hận chồng cao với tháng ngày
Loạn dân rồi sẽ thấy mai đây
Đồng tâm phá bỏ đời nô lệ
Người chứ nào trâu mãi kéo cày…

Cử Bảy

*

Quốc Hận 30 Tháng Tư

30 tháng Tư được gì
Việt Nam lại vẫn rù rì bò lên
30 tháng Tư ưu phiền
Gục đầu chạy đuốc cho tên tử thù
Người ta tiến bước vù vù
Còn ta" Thong thả lù đù đi lui

Cung Đỉnh

*

30 Tháng Tư Lại Về

30 tháng Tư lại về
Ngậm ngùi nhớ lại lời thề năm xưa
Bây giờ cho đến bao giờ
Mới quên cái tội ơ hờ nước non

Cung Đỉnh

*

33 Lần 30/04

Đã hơn ba chục năm rồi
Trầm ngâm nín lặng bồi hồi đau thương
Việt Nam là của toàn dân
Cái đảng tham tàn đi chỗ khác chơi
Cho dân Việt nở nụ cười

Cung Đỉnh

*

Cầm Đuốc Cho Tàu

Có nhục nào hơn cõng chú Ba
Lom khom quỵ luỵ nhục ông bà
Tay cầm bó đuốc như cầm súng
Bắn giết đồng bào chẳng xót xa

Quỳ xuống lạy Tàu
Xin được cầm đuốc
Để đốt đồng bào
Còn gì để nói"

Cung Đỉnh

*

THƠ NGUYỄN CHÍ THIỆN

BÓNG AI

Bóng ai u ám, nặng nề
Phố xá đêm buồn hoang vắng
Số phận, con người, năm tháng
Mỏi mòn trong bước chân đi...
Thành phố về khuya, điện mất, đen xì
Gió thổi trời đông rầu rĩ
Đâu rồi, thiện, mỹ
Đâu rồi chân lý, lương tri"
Thưa thớt ba vì sao hiu hắt
Như tàn như tắt trong sương..
Đất nước, quê hương
Vạn kiếp bi thương không ngóc nổi đầu
Bạo lực đỏ ngầu, man rợ
Móng nền tan lở, hoang hư
Một mái chùa rêu, một thảo lư
Một chiếc thuyền câu, thơ với rượu
Tất cả không còn, ai cũng hiểu
Mong gì hai chữ an cư!
Không mong chi ngoài đôi chút thi thư
Tôi cơ nhỡ giữa hai miền thương nhớ
Đất xa lạ, xa mờ, tan vỡ
Trời quê hương vương máu tâm tư
Thực hóa ra hư, mọi thứ tạ từ
Gió bụi lùa qua cửa tử
Giòng thời gian trôi, trôi mãi, lê thê
Bóng ai, u ám, nặng nề..

(1978)


NẮNG CHANG CHANG

Nắng chang chang
Gió mênh mang
Cánh đồng như gương, lấp loáng
Sau những lùm tre xa xa
Trưa vắng, xóm làng êm ả
Ngồi dưới bóng cây đa mầu hồng
Gió thổi, mồ hôi mát
Tán đa rào rạt
Bỗng thấy mình đang sống
Không gian đột nhiên sinh động!
Thân thiết lạ thường!
Một con ễnh ương
Một mùi cỏ hương
Một cô gái quê gánh nặng trên đường lầm lũi
Tất cả sao gần gũi, yêu thương!

(1978)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.