Hôm nay,  

Chuyện Mỗi Tuần: Quà Cho Cha

17/06/200800:00:00(Xem: 3083)
Đã lâu không đến nhà hàng Thiên Thanh nơi có cô bé xí xọn Liên làm hầu bàn nên bữa nay tôi ghé lại một chuyến coi có gì thay đổi không. Chị Mân quản lý vẫn còn đây nhưng không thấy cô bé Liên đâu nên tôi hỏi:

- Nhỏ Liên không làm ở đây nữa à"

- Nó nghỉ rồi ông ạ. Linh bảo nó phải phụ sổ sách với ba nó. Gặp nó tôi sẽ chuyển lời hỏi thăm của ông...

Lần đầu tiên khoảng nửa năm về trước tôi đến nhà hàng này và từ đó tôi thỉnh thoảng đến để ăn trưa hay cơm tối. Khi phải làm ca hai thì tôi luôn đến ăn cơm tối ở đây. Một bữa tôi để ý thấy cô hầu bàn Linh đứng tựa vào quầy quản lý bồn chồn nhìn khắp nhà hàng rồi từ bước lại từng bàn châm thêm cà phê hay nước trà xong lại trở về đứng tựa quầy quản lý.

Người ngồi ở quầy được gọi là chị Mân, vừa thu ngân viên vừa điều hành, nói với Linh:

- Người khách đặc biệt của cô hôm nay sao không thấy đến...

 Chị Mân khẽ liếc nhìn coi phản ứng của Linh ra sao rồi ướm hỏi:

- Cô đoán xem hôm nay ông ta đi đâu"

- Sao chị lại hỏi em như vậy. Em biết ông ta đi đâu. Chắc lâu lâu ông ta muốn thay khẩu vị chứ gì nữa.

Tuy nói vậy nhưng Linh lại nói tiếp:

- Nhưng kể cũng lạ đấy, ông Minh này đến đây hàng ngày mà tại sao bữa nay chưa thấy. Ông ta luôn ngồi ở cái bàn tận góc đó, kêu một phần ăn đặc biệt nhưng ăn một cách uể oải. Mỗi khi hỏi "Ông cần gì nữa không" ông ta chỉ gật hay lắc đầu. Ăn xong ông lặng lẽ bỏ ba đồng 'típ" rồi đứng dậy đi.

Chị Mân mỉm cười nói:

- Cô đang nghĩ về ông ta đấy hả"

Linh liếc xéo chị Mân không trả lời thì chị Mân tiếp:

- Cái ông này có vẻ lập dị. Râu ria bừa bãi không cạo, quần áo nhàu nát, nhưng cặp mắt thì như chứa cả một trời u uẩn buồn thảm gì đó. Tôi đặt cho ông ta là "người khách đặc biệt" thật không sai chút nào. Thôi ông ta không đến thì thôi nghĩ vẩn vơ làm gì.

Lúc đó con nhỏ xí xọn Liên từ nhà bếp đi lên đến cạnh thì Linh dợm đứng dậy nhưng Liên cản lại:

- Khoan đã. Hôm qua ông Minh có nói gì với chị không"

Linh uể oải:

- Ông ấy có nói gì bao giờ đâu.

Liên hớp một hớp nước rồi nói:

- Tôi học cùng trường với con ông ta tôi biết. Vợ ông ta qua đời hình như năm rồi thì phải. Ông chỉ có mỗi một đứa con gái.

Nghe vậy Linh có vẻ chú ý:

- Hèn gì trông ông lúc nào cũng trầm buồn u uẩn. Thật tội nghiệp. Sao ông không "Go on with his life". Hy vọng một ngày nào đó ông ta tìm lại được sự yêu đời.

Con bé Liên mỉm cười tinh nghịch:

- Phải. Có lẽ khi ông gặp được người làm ấm lại trái tim ông. Chị có...

Chị Mân cướp lời:

- Có lẽ ông ta đã tìm được một nhà hàng nào khác hợp khẩu vị hơn rồi...

Con bé Liên ngắt ngang:

- Đừng tin lời chị Mân. Có lẽ muốn người khách đặc biệt là của mình không được nên chị phá bĩnh đấy...

Chị Mân mắng yêu:

- Cái con ranh. Tao ham gì cái ông già lúc nào cũng mang bộ mặt đưa đám đó.

Con Liên cãi:

- Ông ta đâu có già. Tại vợ ông ta chết nên trông ta thảm não vậy thôi chứ.

- Làm sao mày biết vợ ông ta chết. Đừng vội tin nhưng gì mấy cha đàn ông nói...

Nhưng con Liên vẫn cả quyết:

- Vợ ông ta chết, em biết rõ. Em có đọc tin bạn bè chia buồn trên báo đó nữa...

Bỗng chị Mân nói:

- Khấn mãi rồi cũng đến. Ông ấy đến kia kìa.

Linh vội đứng dậy vuốt thẳng lại đồng phục đi lại tiếp "ông khách đặc biệt", con Liên đi nhanh lại bàn tôi châm thêm nước nước tra. Tôi tò mò hỏi:

- Các cô đương bàn tán về ông khách đó hả"

Cô bé Liên cúi xuống nói nhỏ:

- Tại vì ông ấy trầm lặc qúa nên mọi người tò mò để ý... Cháu biết sơ sơ về ông ấy tội nghiệp lắm...

Vì tôi là khách quen nên nó tâm sự rằng từ khi bà vợ ông ta qua đời nên ông ấy u uẩn buồn thảm mà con ông ta không biết làm thế nào cho ba nó yêu đời trở lại. Con gái ông vừa đi làm vừa đi học nên không có thì giờ chăm sóc ba nó và có muốn chăm sóc cũng không được vì ông không muốn làm nó bận rộn. Vì vậy ông ta thường đến ăn tối ở đây nhưng ông không bao giờ nói chuyện với ai cả. Nó muốn giúp con bạn nó làm điều gì cho ba nó vui nhưng không biết làm thế nào. Tôi đưa ý kiến với cô bé Liên rằng nếu kiếm được người nào mở cửa trái tim ông ta thì sẽ giải quyết được vấn đề. Con Liên hỏm hỉnh nói: "Cháu đế ý cô Linh ở đây có thể hợp đôi vì cô cũng có vẻ trầm mặc lắm. Cháu thường cố ý nhường cô tiếp ông ấy. Bác quan sát tình hình và cho cháu ý kiến nhá". Thấy cũng là một chuyện lý thú tôi nhận lời và chăm chú theo dõi sự đối đáp giữa Linh và ông "khách đặc biệt" của cô ta.

Linh cầm tập giấy ghi món gọi và cây viết đứng trước vị khách lạnh lùng của cô ta lễ độ hỏi:

- Hôm nay ông muốn kêu món gì thưa ông"

Người khách như hà tiện cả lời nói:

- Thì cũng đĩa đặc biệt như mọi ngày.

- Cũng vẫn cải ngọt xào thịt bò và cơm âm phủ"

- Phải. Tách cà phê nữa.

Linh chần chừ hình như muốn nói điều gì với ông khách nhưng ông ta ngẩng lên với ánh mắt như hỏi: "Cô còn đứng đây làm gì"" khiến Linh vội vã quay bước. Tôi ngẫm nghĩ cái cô Linh này cũng hơi khô khan nên coi bộ khó mà mở cửa trái tim ông ta quá.

Linh mang đồ ăn đến bàn ông Minh, rót cà phê rồi lặng lẽ đi săn sóc bàn khác xong rồi trở lại quầy đứng nhìn ông khách trầm mặc hằng ngày. Khi ăn xong ông lặng lẽ để lại tiền "típ" rồi đứng dậy đi, nhưng bữa nay ông ngoái lại ngó Linh một cái rồi mới đi tiếp.

Con Liên ở đâu chạy nhanh lại phía Linh nói nhỏ:

- Hôm nay chị hên rồi đấy, trước khi đi ông ta còn nhìn chị một cái, mọi khi có vậy đâu. Hì, hì...

Linh nguýt con Liên với đôi mắt thật sắc rồi đến thu dọn bàn ông khách đặc biệt. Xong Linh trở lại đứng tại chỗ thường lệ để coi chừng các bàn khác. Con Liên mon men lại gần gợi chuyện:

- Sau giờ làm hay những ngày "off" chị làm gì" Có đi chơi đâu không"

 Linh thở dài:

- Làm gì bay giờ. Mỗi tối được vài chục đồng tiền "típ" thì cũng rã rời bàn chân còn làm được gì. Cố lết về tới nhà leo lên lầu vào phòng vặn TV, bật ngửa ra ghế ôi chỉ có lúc đó mới cảm thấy sung sướng. Nó đã cái bàn chân gì đâu! Rồi thiếp đi luôn tại đó lúc nào không hay. Có đêm thao thức không ngủ được thì chị ngồi nhìn bức ảnh của mẹ chị treo trên tường. Bức ảnh được chụp khi mẹ chị còn trẻ với nụ cười thật quyến rũ như đang nhìn lại chị. Mẹ chị bị bệnh nằm liệt giường nên chị đã săn sóc mẹ gần hai mươi năm tới khi bà bị chấn tim qua đời chị cảm thấy một gánh nặng đã được nhấc ra khỏi vai. Mẹ chỉ đã nuôi chị với tất cả tình thương nên chị thật xấu hổ cho cảm giác đó nhưng đó là sự thực. Từ khi chồng chị bỏ đi, chị không còn có cơ hội để có tình yêu mới. Có ai muốn phiêu lưu ghé vai vào cùng gánh cái vạ phải săn sóc một mẹ già bệnh hoạn. Làm ở đây sống qua ngày nhiều năm qua đôi khi chị cũng tự hỏi tại sao không làm một sự thay đổi. Nhưng thay đổi như thế nào đây...

Liên vỗ nhẹ vai Linh như tỏ ý thông cảm rồi bước qua bàn tôi lau chùi lọ muối lọ tiêu rồi nói nhỏ:

- Bác thấy thế nào" Có ý kiến gì không"

Tôi mỉm cười như tán tỉnh cô bồi bàn nói nhỏ:

- Coi bộ ông ta có chút thay đổi rồi đó. Hồi nẫy nghe cô Linh tâm sự cháu phải hiểu cô ta cũng cô đơn như ông ta vậy. Nhưng phải có ai thuyết phục ông cạo râu sạch sẽ và giặt rũ ủi quần áo chứ đừng để trông bệ rạc quá. Cùng lắm cứ nói có người hiểu lầm ông là người bệnh hoạn hay khùng điên gì đó, để ông ta nghe lời.

Con nhỏ "Vâng" một tiếng rồi nói nhanh trước khi đi: "Tối mai bác đến có lẽ bác sẽ thấy...".

Chiều ý con bé Liên, tối sau tôi lại đến và cũng như mọi khi tôi chọn ngồi ở bàn vừa ở gần chỗ Linh hay đứng để nghe ngóng vừa có thể quan sát mọi cử chỉ của người khách đặc biệt của cô.

Chưa thấy ông ta xuất hiện thì lạ thật có một ông khách khác đến ngồi vào cái bàn của ông khách đặc biệt. Ông này có dáng dấp giống ông khách thường lệ của Linh nhưng mặt mũi nhẵn nhụi và quần áo tươm tất chứ không như ông kia. Có lẽ Linh sẽ băn khoăn về chỗ ngồi này lắm nhưng bắt buộc phải đến hầu tiếp. Linh đặt ly nước đá lạnh và bảng thực đơn trước mặt ông khách rồi nói:

- Chào ông. Hôm nay có đặc biệt mới là thịt bò xào lá cách và hủ tíu xào khô với giá đặc biệt.

Ông khách đang cúi đọc bảng thực đơn ngẩng mặt lên mỉm cười:

- Cho tôi món đó đi.

Tôi thấy Linh đánh rơi cây viết đưa tay lên bịt miệng có lẽ để tránh kêu lên thẳng thốt rồi ấp úng:

- Ông Minh! Xin lỗi ông... Nếu không nhờ đôi mắt ông, tôi không nhận ra ông nữa.

- Phải tôi đây. Thú thật với cô. Tôi có chuyện buồn riêng tư mấy năm qua, nhưng hôm nay tôi quyết định phải... Tôi không biết nói sao bây giờ... À là "Go on with my life". Không thể cứ ủ rủ ôm ấp kỷ niệm cũ mãi được. Khi vợ tôi còn sống, bà ta săn sóc tôi từ bữa ăn tới giấc ngủ, giặt rũ quần áo và cắt tóc cho tôi nữa. Không có bà tôi cảm thấy mất tất cả. Dứt bỏ kỷ niệm quả là một điều khó khăn cô hiểu không.

Linh lộ vẻ xúc động:

- Thật tình tôi không ngờ ông là một người nặng tình đến thế. Hôm nay ông để lộ vầng trán rộng, bộ lông mày đậm tạo cho ông một dáng rất quắc thước chứ không như mọi khi...

Ông khách đặc biệt ngắt lời:

- Tôi suy nghĩ nhiều ngày và hôm nay tôi sửa soạn để... hỏi cô một cái "hẹn" đó cô biết không. Mấy bữa trước tôi không dám vì biết rằng không ai "date" với một người trông thật bệ rạc phải không cô"

Linh đánh rơi tập giấy ghi thực đơn cho khách trong tay, cô vội vàng cúi xuống lượm lên rồi nói nhanh:

- Tôi sẽ mang thức ăn lại cho ông ngay...

Nói rồi cô bước nhanh trở lại quầy xé tấm phiếu ghi thực đơn của khách để trên quầy cho chị Mân và hình như tay cô run run thì phải. Con bé Liên không bỏ xót cử chỉ nào của Linh, nó hớn hở chạy lại hỏi:

- Ông khách ấy nói gì mà chị cuống lên như vậy"

Linh ấp úng:

- Tôi không biết. Ông ấy đòi tao một cái hẹn "go out" với ông ấy.

Con Liên lộ vẻ hứng khởi:

- Vây thì nhận lời đi cô còn ngần ngừ gì nữa. Chẳng lẽ cô cứ sống cô đơn buồn nản mãi à. Đi chơi một bữa thì đã mất mát gì mà lo. Đừng bỏ lỡ dịp tốt nghe.

Chị Mân nửa đùa nửa thật:

- Cô ấy còn "gìn vàng giữ ngọc"...

Linh làm như không để ý đến lời chị Mân, bưng khay thực đơn đến bàn ông Minh. Cô vừa đặt đĩa thực đơn xuống vừa nói nhỏ:

- Tôi không biết trả lời ông thế nào. Tôi chưa từng hẹn hò với ai cả. Mà đi đâu mới được chứ"

Mặt ông Minh rạng rỡ mỉm cười. Có lẽ lần đầu tiên Linh thấy ông cười và mắt ông sáng hẳn lên:

- Thì mình có thể đi coi xi-nê, hoặc ngồi uống trà để tâm sự với nhau. Đâu có đi thâu đêm đâu mà cô lo.

- Vậy tối nay sau khi tôi "off" thì có thể được. Ông chờ tôi ở ngoài nhà hàng...

Nói xong Linh tất tả bỏ đi. Con Liên chạy lại quầy chờ Linh nhưng lại xí xọn với chị Mân:

- Bà chủ à, hình như có biến cố rồi đấy, bà có vui cho cô Linh không.

Linh lườm con Liên mắng:

- Con ranh này lại sắp sửa nói bậy bạ tùm lum phải không.

Nhưng con Liên nhí nhảnh bỏ đi tạt ngang qua bàn tôi nó nháy mắt:

- Hình như đã có kết quả rồi bác ạ. Tối mai bác lại đến ăn cháu báo cáo chi tiết chắc là vui lắm.

Vì tò mò tối sau tôi lại đến ăn tối để nghe chuyện ra sao. Vì chưa đông khách nên mọi người quây quần ở quầy nghe chuyện Linh. Linh bữa nay mặt tươi hẳn lên chứ không nặng nề ỉu xỉu khó chịu như mọi khi. Con Liên láu táu: "Cô Linh kể cho mọi người nghe chia vui với cô đi". Linh ngập ngừng vài giây rồi không kìm hãm được những biến chuyển của tình cảm nên thổ lộ:

- Mới đầu thì hai người ngượng ngập lắm. Đi xem xi-nê nhưng tôi cũng chẳng biết phim hay dở vì đầu óc lung tung có coi được gì đâu. Rồi ông ta nói chuyện thời cuộc Đông Tây thì lại càng chẳng ăn nhập gì đến tôi. Lúc ra khỏi rạp ông ta hỏi:

-Cô thấy bộ phim có hay không"

Tôi đáp bừa:

- Có chứ. Phim hay lắm.

Sau đó hai người đi tản bộ theo hè phố và sau vài phút trầm ngâm ông ấy nói:

- Tôi muốn đề nghị cô nghỉ làm nhà hàng để phụ giúp công việc làm ăn của tôi không biết cô nghĩ sao. Tôi sẽ trả thù lao gấp đôi cô làm ở nhà hàng.

Tôi không trả lời thẳng mà nói lảng đi:

- Tôi cảm thấy sung sướng mỗi khi được về nhà nghỉ ngơi. Vì chân của tôi đau hết sức.

Ông ta vội nói:

- Nếu cô chịu giúp tôi thì đôi chân ngà ngọc của cô không bị hành hạ như thế nữa.

Thế rồi ông Minh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng nói:

- Cô đừng lo ngại gì cả. Tôi sẽ trả lương xứng đáng cho cô. Cô có thể đến mỗi buổi sáng đến chiều về. Công việc chỉ đòi hỏi hảo ý giúp đỡ của cô cho những công việc mà tôi không làm được như: Gói hàng, bỏ thư, lấy thư nếu có thể giúp tôi mua đồ ăn để làm cơm tụi mình cũng ăn.

Tôi rút tay tôi ra khỏi bàn tay của ông rồi nôn nao hỏi:

- Thế còn ông làm gì ở đâu"

Ông lại nắm lấy tay tôi nói:

- Tôi cũng làm ở nhà với cô. Tôi có công việc mua bán trên "Internet"; trước kia tôi có cửa tiệm nhưng vợ tôi bị bệnh nặng rồi qua đời tôi phải làm tại nhà nên cũng không có gì vất vả mà chỉ bắt buộc tôi luôn luôn ngồi trước máy nên không làm được chuyện gì khác.

Tôi định để suy nghĩ đã nhưng lại nghĩ có lẽ tôi nên thay đổi cuộc sống xem sao nên tôi trả lời:

 - Tôi nhận lời, nhưng phải cho tôi hai tuần để báo cho chị Mân ở nhà hàng.

Nhưng... mấy người có biết ông ấy nói gì nữa không"... Mọi người im lặng chờ đợi thì Linh nheo mắt nói tiếp:

- Ông ấy nói rằng: Thật tuyệt. Cô nhận lời tôi chẳng khác gì cô nhận lời một sự cầu hôn. Xin lỗi tôi nói giống thôi nhưng tôi cũng sẽ mua một chiếc nhẫn để tặng cô.

Con bé Liên rú lên:

- Ôi giời ơi! Thích quá cô Linh ơi. Tôi mừng cho cô.

Cô Linh hứng thú:

- Chưa hết. Khi dẫn tôi về đến chung cư ông ấy hôn vào má tôi rồi mới nói "goodnight"...

Linh thở dài: Không biết quyết định của tôi có đúng cho đời tôi không…

Mọi người đều tranh nhau nói: Đúng rồi, Đừng ngại ngùng gì nữa. Rồi chị Mân hỏi:

- Hôm nay ông ấy có đến ăn không"

Linh cười bẽn lẽn:

- Chắc không đâu. Lát nữa ông ấy mời tôi đi ăn rồi đi dạo.

Con Liên nhẩy cẩng lên tạt nhanh qua bàn tôi nói nhỏ:

- Cắn rồi bác ơi. Chẳng bõ công bác cháu mình. Bữa nào có tin vui chính thức cháu sẽ nói bác biết liền.

…Một tối khoảng hơn tháng sau đó khi tôi vừa đến ngồi vào bàn thì con Liên chạy lại cho biết ông Minh đã chính thức cầu hôn với cô Linh, nhưng giờ để tiện việc cô Linh đã dọn đến ở chung với ông luôn.

Giọng con Liên tự nhiên có vẻ xúc động:

- Cám ơn bác đã giúp cháu ý kiến để con gái ông ta có món quà đặc biệt tặng cho cha để khỏi phải đau lòng nhìn cha mình ngày ngày buồn thảm nhớ vợ. Hai tuần nữa "ông bà" sẽ đến thăm nhà hàng, bác nhớ đến coi cho vui nhá.

Tôi vẫn đóng vai người khách bình thường đến nhà hàng như mọi khi và bữa kia khi Minh và Linh bất ngờ xuất hiện. Chị Mân và mấy người bạn làm ở đây đều vỗ tay đón chào rất thân thiện. Chị quản lý Mân đứng chống nạnh hai tay hỏi ông Minh: "Ông Minh. Ông có săn sóc cô Linh tử tế không" Nếu ông hành hạ cô ấy thì ông biết tay tôi."

Ông Minh chưa biết trả lời sao thì con Liên nheo mắt cười nói: "Cô Mân đừng lo. Còn có cháu đây dì Linh đâu có sợ bị ăn hiếp. Cô Mân biết không, xin giới thiệu với mọi người ông ấy là ba cháu đấy..."

Mọi người há hốc miệng ngạc nhiên, riêng chị Mân thì trợn mắt chỉ mặt Liên mắng:

- A! Con ranh này giỏi thực. Mày không làm mối cho tao mà lại... Tao phải cho mày biết tay mới được.

Chị Mân toan túm lấy con Liên thì nó ré lên bỏ chạy nhanh đứng sau lưng tôi hai tay bám vào vai tôi nói:

- Không phải cháu đâu cô Mân. Tại cái ông này này.

Mọi người lại trố mắt nhìn không hiểu con Liên nói cái gì. Chỉ có Minh khi quay lại nhận ra tôi thì chỉ nháy một mắt rồi lặng yên. Con Liên ghé sát tai tôi thì thầm "Cám ơn bác".

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
DB Rick Miller thuộc Đảng Cộng Hòa, đại diện khu vực Sugar Land, đã bị phản ứng gay gắt sau khi ông chụp mũ các đối thủ tranh ghế ông chỉ vì họ là người Mỹ gốc Á trong địa hạt đông ngưởi gốc Á.
Ai quyết tâm đi tìm chân lý và hướng thượng cuộc đời trong tinh thần – Tu là cõi phúc – đều hưởng được sự bình an trong tâm hồn, tức là hưởng được hạnh phúc, Thiên đàng, Niết bàn, Cõi phúc ở trần gian
nữ tài tử Julia Roberts và cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama sẽ có chuyến đi đặc biệt thăm Việt Nam trước khi sang Malaysia dự chương trình "Leaders: Asia-Pacific"
ông có tập Thơ Lửa, cùng làm với Đoàn Văn Cừ, gồm những bài thơ đề cao cuộc kháng chiến chống Pháp, do Cơ quan Kháng chiến Liên khu III xuất bản, được in ở Thái Nguyên năm 1948
James Nguyen Fernandes, 43 tuổi, bị buộc tội 6 vụ tấn công, gồm 2 tội tấn công cố ý sát hại, và 6 tội phạm tội liên quan súng, theo hồ sơ tòa án cho biết.
Cục Cảnh sát Hình sự của Bộ Công an mới đây thừa nhận Việt Nam là một “điểm nóng” của nạn buôn người và di cư bất hợp pháp, với lợi nhuận hàng năm lên đến hàng chục tỉ đôla.
Khi chưa thấy ánh mặt trời, Tôi đã cảm nhận được muôn ngàn đau khổ, Của mẹ cha, Của bà con và của muôn triệu người dân gần xa trong nước, Lúc mẹ ôm bụng bầu chạy từ chỗ nầy sang chỗ khác,
Theo bản tin từ đài KUSI, Dân biểu Cộng Hòa Duncan D. Hunter cho biết ông sẽ nhận một tội sử dụng sai trái quỹ vận động khi ra tòa vào hôm Thứ Ba ngày 3 tháng 12/2019 trước Chánh án Thomas J. Whelan.
Mùa cháy rừng hiện nay nêu bật việc cần phải nhanh chóng đạt được các mục tiêu loại bỏ carbon đầy tham vọng của California, và bản báo cáo ‘Lộ Trình 2045’ đặt ra sơ đồ định hướng để đạt được mục tiêu đó
Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump hôm Thứ Hai, 2 tháng 12, lên án các nhà Dân Chủ tại Hạ Viện về việc tổ chức điều trần luận tội trong khi ông đang dự hội nghị thượng đỉnh NATO tại London
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.