Hôm nay,  

Tội Ác: Albert De Salvo, Tên Thắt Cổ Giết Người Liên Hoàn

26/02/200800:00:00(Xem: 2460)

Người dân Boston sống trong nỗi kinh hoàng. Năm bà già bị ám sát: cả năm người đều bị thắt cổ chết tại nhà riêng theo cùng một phương pháp. Rõ ràng là có một tên giết người hàng loạt đang tung hoành trong thành phố! Và quả nhiên, cùng với thời gian, hàng chục phụ nữ khác lần lượt bị thảm tử với chiếc nơ trên cổ, ký hiệu đặc biệt của tên sát thủ liên hoàn thành Boston!!!

(Tiếp theo và hết)

Vào ngày thứ tư 8 tháng 5 năm 1963, anh Oliver Chamberlin, 33 tuổi, đến thăm vị hôn thê là cô Beverly Samans, một nữ sinh viên cao học tại đại học đường Boston. Nhấn chuông hoài không thấy ai ra, Oliver liền dùng chìa khóa riêng mở cửa. Bước vào Oliver nhìn thấy xác Beverly ngay tức thì. Vợ sắp cưới của Olliver nằm sóng soài trên ghế nệm kiêm giường ngủ trong phòng khách, thân thể lõa lồ. Cườm tay nàng bị trói quặt ra sau lưng bằng sợi khăn quàng lụa, có gắn lông chim. Cổ nàng bị cột chặt bằng chiếc vớ nylon và hai tấm khăn mùi xoa thắt lại thành hình cái nơ. Tuy nhiên, Beverly đã không chết vì bị thắt cổ mà vì bị đâm hai mươi hai nhát vào cổ và ngực trái. Tuy nhiên, mọi người tin rằng, đây cũng là một nạn nhân mới của tên thắt cổ thành Boston. Beverly là nạn nhân thứ tám.
Bặt đi khoảng sáu tháng sau, tên sát nhân lại ra tay hành động nữa. Nạn nhân thứ chín là bà Everlyn Corbin, một phụ nữ vui vẻ, lanh lợi, 58 tuổi, đã ly dị. Một người hàng xóm tìm thấy xác bà. Evelyn Corbin bị hiếp, thắt cổ và xác bị phơi trần truồng, lộ liễu.
Lần này cảnh sát vẫn chưa tìm thấy vết tích quan trọng gì, ngoại trừ một cái bánh chiên hình vòng tròn (Doughnut) bỏ lại trên thang cấp cứu hỏa hoạn ngoài phòng bà.
Ngày thứ sáu 22 tháng 11 năm 1963 là một ngày đen tối trong lịch sử Hoa Kỳ mà người dân Mỹ sẽ không bao giờ quên: cố tổng thống Kennedy bị bắn chết trong khi đang đi diễn hành trên xe mui trần, vận động tranh cử tại thành phố Dallas, tiểu bang Texas. Ngày hôm sau, trong khi dân chúng Mỹ vẫn còn bàng hoàng tưởng như đang sống trong cơn ác mộng hãi hùng, tên sát nhân lại một lần nữa nhúng tay vào máu. Nạn nhân thứ mười là cô Joann Graff, một thiếu nữ tính hay mắc cỡ, mới 23 tuổi. Hắn thắt cổ Joann bằng áo Leotard đen (bộ đồ thun phụ nữ hay mặc khi tập aerobics) của chính nàng. Như thường lệ hắn bày thân thể trần truồng của Joann trên divan trong phòng khách.

ÁN MẠNG VÀO ĐẦU NĂM MỚI

Vào mùa Giáng Sinh năm 1963, người dân Boston cố quên đi những nỗi lo buồn để tận hưởng những ngày nghỉ ngơi, lễ lạt, hội hè đình đám lu bù, đầu óc không phải lo toan công ăn, việc làm như thường lệ. Tên giết người cũng biết điều, không ra tay hoạt động vào dịp này. Nhưng chẳng bao lâu khi dư vị của một năm mới chưa kịp qua thì hai cô Pamela Parker và Patricia Delmore đi làm về bỗng phát hiện một sự việc hãi hùng: Cô Mary Sullivan, người bạn gái ở chung phòng, mới 19 tuổi, đã bị giết một cách tàn nhẫn.
Đây là một vụ giết người ghê tởm và kỳ quái nhất từ trước đến nay. Theo bản báo cáo của cảnh sát: "Xác của Mary bị dựng ngồi trên giường, dưới mông được lót một cái gối, lưng dựa vào thành giường, đầu ngả sang bên vai phải, mắt nhắm, hai chân co lại, miệng sùi bọt máu và máu chảy mhễu xuống ngực phải. Ngực cùng thân dưới để trần và có một cán chổi thọc sâu vào âm đạo, còn ló ra ngoài một khúc dài..." Một cái nơ khổng lồ, thắt bằng vớ nylon và khăn quàng lụa, quấn quanh cổ Mary. Ở phía chân trái, tên sát nhân dựng một tấm thiệp mừng, với dòng chữ "HAPPY NEW YEAR" thật lớn.
Quần chúng thật phẫn nộ khi nghe kể lại vụ này và đòi chính phủ phải làm mạnh hơn nữa trong việc điều tra vụ án. Ông chánh Công Tố Viện tiểu bang Massachusetts tuyên bố, cơ quan của ông bây giờ sẽ trực tiếp cầm đầu cuộc điều tra và thành lập một lực lượng đặc nhiệm chuyên chú vào tên thắt cổ thành Boston.
Lực lượng đặc nhiệm làm việc ngày đêm không nghỉ suốt năm 1964, bỏ ra hàng ngàn giờ công. Mặc dù trong suốt năm không có thêm một vụ thắt cổ nào xảy ra nữa, nhưng cảnh sát vẫn nhất quyết tìm bắt cho bằng được tên thắt cổ gớm ghiếc này. Thỉnh thoảng họ lại bắt được một vài người đáng nghi đem về sở cảnh sát để nhận diện và thẩm vấn, rồi lại thả ra vì rõ ràng là không phải. Trong số này có nhiều nhân vật rất quái đản. Chẳng hạn, một tay làm nghề rửa chén nhà hàng, người gốc Phần Lan, một người bán giầy đồng tính luyến ái và cuồng tín, một cựu sinh viên đại học danh tiếng Harvard bỏ học vì tin rằng hắn là hóa thân của Othello (một nhân vật trong vở bi kịch cùng tên nổi tiếng của William Shakepeare, nói về một ông danh tướng da đen tính hay đa nghi, vì quá ghen tương đã bóp cổ chết người vợ yêu quý của mình là Desdemona). Ngoài ra còn nhiều tay dở dở ương ương khoái nhận quàng xiên tội ác của kẻ khác, cứ kéo nhau đến... đầu thú tự nhận mình là thủ phạm những vụ giết người hàng loạt.
Đến nùa thu năm 1964, cảnh sát vẫn chưa tìm được manh mối gì về tên sát nhân mặc dù đã chín tháng trôi qua kể từ ngày hắn giết Mary. Có người cho rằng, có lẽ "HẮN" đã dời nhà đi vùng khác,  đã tự tử hoặc hối hận không nhúng tay vào tội ác nữa.
Nhưng đến ngày 27 tháng 10 năm 1964, sở cảnh sát vùng Cambridge, Massachusetts nhận được một cú điện thoại than phiền của một người nội trợ trẻ. Lời than phiền này giúp cảnh sát tìm ra một manh mối mới, có triển vọng sẽ dẫn đến thủ phạm chính của vụ án.
Người nội trợ kể lại, lúc đó bà đang nằm lim dim trên giường, sau khi tiễn ông chồng, một giáo sư đại học Cambridge, đi làm, bỗng có bóng một người đàn ông xuất hiện trước cửa phòng ngủ. Tên lạ mặt này tuổi độ ba mươi, dáng người tầm thước, mặc áo thun xanh lá cây và đeo kiếng đen thật rộng vành. Hắn từ từ tiến về phía bà, miệng nói trấn an: "Đừng sợ. Tôi là một thám tử cảnh sát". Người phụ nữ trẻ nhỏm dậy, thét đuổi hắn ra khỏi nhà ngay tức khắc, nhưng hắn đã nhảy lại, đè bà xuống giường, rút dao kề cổ, đe dọa: "Không được làm ồn. Nếu không sẽ chết".
Hắn tuột quần lót của bà, đem tọng vào miệng bà, rồi trói chân tay nạn nhân vào bốn chân giường, để nạn nhân nằm dang tay dang chân ngửa mặt nhìn trần nhà. Sau đó hắn quỳ xuống, hôn hít, mò mẫm cơ thể nạn nhân một lúc lâu. Bất chợt, hắn ngừng lại, đứng lên, nới dây trói cho lỏng một tí, rồi cảnh cáo: "Phải giữ yên lặng trong mười phút, không được la lối", rồi nói thêm giọng lịch sự lạ lùng: "Tôi xin lỗi vì đã làm cô sợ hãi." Nói xong, y bỏ chạy mất tăm.

MỘT CHUYÊN VIÊN ĐO ĐẠC

Sau khi khai báo xong xuôi, nạn nhân cùng họa sĩ chuyên vẽ chân dung của cảnh sát đã bỏ ra nhiều tiếng đồng hồ để tái tạo khuôn mặt hung thủ dựa trên trí nhớ của nạn nhân. Sau khi hoàn tất, một thám tử cảnh sát nhìn vô bức hình liền vội vã kêu lên: "Hê, thằng này trông giống hệt tên chuyên viên đo đạc".
Tên "Chuyên viên đo đạc" là một nhân vật tai tiếng đối với lực lượng cảnh sát ở thành phố Boston. Vào năm 1960, hắn đã bị bắt và kết án tù với tội đột nhập gia cư bất hợp pháp và có hành động thô bỉ đối với phụ nữ. Hắn được đặt hỗn danh "chuyên viên đo đạc" là vì cái tật cứ giả làm nhân viên hãng quảng cáo, chuyên đi săn tìm tài năng mới để mướn làm người mẫu. Hắn thường gạt các cô gái nhẹ dạ cởi đồ cho hắn đo kích thước vòng ngực, vòng eo, chiều cao... xem có đủ tiêu chuẩn hay không. Tên thật của tên "chuyên viên đo đạc" này là Albert Henry DeSalvo.
Cảnh sát tức tốc phái người đến bắt DeSalvo, nhân viên tu bổ, 33 tuổi, về tổng hành dinh cảnh sát ở Cambridge để thẩm vấn. DeSalvo chối rằng không hề biết qua cô này nhưng nạn nhân nhận diện hắn một cách dễ dàng. Như thông lệ, cảnh sát gửi hình của DeSalvo qua sở cảnh sát ở các tiểu bang khác để họ kiểm lại hồ sơ. Họ rất ngạc nhiên khi nhận được phúc đáp.
Tin tức từ New Hamshire, Rhode Island, và Connecticut đổ về ào ạt cho biết, có hàng chục phụ nữ đã nhận diện được DeSalvo là người đã hiếp họ. Ở một vài nơi khác người ta đặt cho hắn cái biệt hiệu "tên mặc quần xanh" vì DeSalvo thích mặc quần dài màu xanh lá cây trong khi đi làm những trò tồi bại. Nếu các bản báo cáo là đúng sự thật, thì DeSalvo phải có một sức dẻo dai phi thường. Vì nội chỉ trong vòng một hôm, vào ngày 6 tháng 5 năm 1964, hắn đã làm ẩu tổng cộng bốn phụ nữ ở bốn vùng khác nhau trong tiểu bang Connecticut: New Haven, Hamden, Meriden và Hartford.


DeSalvo phủ nhận hết những lời buộc tội và từ chối không chịu trả lời thêm một câu hỏi nào cho đến khi hắn được phép nói chuyện với vợ, bà Irmgard, một di dân gốc Đức. Cảnh sát đưa vợ DeSalvo đến và đứng nhìn hai vợ chồng nói chuyện thì thào một lúc. Bỗng cảnh sát nghe bà Irmgard lớn tiếng khuyên chồng: "Albert, anh hãy thú thật hết đi. Đừng giấu giếm gì hết".
Ngay sau đó, DeSalvo nghe lời vợ thản nhiên lên tiếng thú nhận với thám tử điều tra: "Tôi chính là người đã đột nhập gia cư bất hợp pháp và cũng là người đã cưỡng hiếp khoảng hơn 400 phụ nữ trong những vùng quanh đây. Có một vài vụ hiếp dâm tôi chắc mấy ông còn chưa biết".

BA TRĂM VỤ TẤN CÔNG

Khi cuộc điều tra được mở rộng, dựa theo lời khai của hung thủ, cảnh sát mới nhận thức, Desalvo đã không nói khoác. Theo tài liệu thu thập được, giới hữu trách ước tính rằng DeSalvo đã cưỡng dâm hơn ba trăm phụ nữ.
Cảnh sát đưa DeSalvo về khám nghiệm tâm thần tại bệnh viện tiểu bang Boston, trong khi chờ ngày ra tòa xử vụ án "Tên mặc quần xanh". Sau khi chẩn đoán, các bác sĩ phân tâm học và tâm lý học công nhận: "DeSalvo bị bệnh schizophrenia nặng và có khuynh hướng hay tự vận".
Vào ngày 4 tháng 2 năm 1965, chánh án Edward A. Pecce ra lệnh nhốt DeSalvo vào bệnh viện Bridgewater State Hospital trong khi chờ ngày luận tội.
Lẽ ra DeSalvo phải bị bắt ngay từ lúc cảnh sát bủa rộng mạng lưới trong vụ "tên thắt cổ thành Boston" ba năm về trước. Nhưng vì một sự sai lầm về mặt hành chánh (có lẽ thư ký làm việc hơi cẩu thả vì lúc đó có quá nhiều tin từ khắp nơi đổ về), DeSalvo được liệt kê trong máy tính điện tử là một tay đạo chích, chuyên đột nhập gia cư bất hợp pháp để ăn trộm thay vì phải liệt kê hắn là kẻ chuyên hiếp dâm. Vì vậy khi cảnh sát bắt và thẩm vấn rộng rãi khắp nơi, DeSalvo đã may mắn thoát lưới. Bây giờ cảnh sát muốn biết, "tên mặc quần xanh" và "tên thắt cổ thành Boston" có phải là một không"

MỘT MỰC TỪ CHỐI KHÔNG NHẬN TỘI

DeSalvo sợ hoảng hồn khi nghe cảnh sát bảo là có thể hắn đã nhúng tay vào máu: "Không, không bao giờ!", hắn khóc tức tưởi: "Tuy tôi đã làm nhiều việc ghê tởm đối với phụ nữ, nhưng tôi không bao giờ giết họ".
Mới đầu cảnh sát hơi tin DeSalvo, vì xét ra tính tình hắn không hợp với khuôn mặt tâm lý mà chuyên gia đã đề ra ba năm trước, rõ ràng DeSalvo không có đủ tinh khôn để tránh khỏi bị bắt như "tên thắt cổ thành Boston".
Trong bệnh viện Bridgewater, DeSalvo làm quen với một kẻ sát nhân tên George Nassar và chẳng bao lâu hai người trở nên thân thiết, hay tâm sự với nhau. Khi nói chuyện, tuy không ra mặt công nhận, nhưng DeSalvo thường ngụ ý ám chỉ, chính y là "tên thắt cổ thành Boston".
Lúc đó cảnh sát đang treo giải thưởng $110,000 đô la cho bất cứ ai cung cấp tin tức dẫn đến việc bắt và kết án thành công "tên thắt cổ thành Boston". Nasser nhận ra đây là cơ hội ngàn năm một thuở để làm giàu nên y tức tốc báo cho luật sư của y là ông F. Lee Bailey biết lời thố lộ của DeSalvo.
Ngay sau đó Bailey đến phỏng vấn Salvo và ghi âm hết những lời thú tội của hắn về mười một vụ thắt cổ ở Boston và hai vụ án mạng khác nữa mà cảnh sát không biết là có liên quan đến "tên thắt cổ thành Boston".
Bailey nộp bản sao băng thu thanh lời thú tội của DeSalvo cho cảnh sát và Văn Phòng Ủy Viên Công Tố. Lúc đầu ai nấy đều tỏ vẻ nghi ngờ không tin. Không những DeSalvo không phù hợp với khuôn mặt tâm lý mà các chuyên gia đã đề ra, hắn còn có tiếng là hay khoe khoang, nói một tấc đến trời. Nhưng khi cảnh sát chất vấn thật tỉ mỉ, DeSalvo bắt đầu đề cặp đến nhiều chi tiết trong 11 vụ thắt cổ giết người mà chỉ có cảnh sát và hung thủ mới có thể biết được mà thôi. Những dữ kiện được cảnh sát cố tình giữ bí mật để nhân viên thẩm vấn dễ dàng phân biệt giữa lời khai của hung thủ thật và bọn khùng khùng hay thú tội ẩu hầu "lưu xú danh hậu thế."
DeSalvo vẽ sơ đồ các căn phòng của những chung cư nơi đã xảy ra án mạng. Dưới sự thôi miên của các chuyên viên thôi miên y cũng diễn tả thật chi tiết những vụ thắt cổ nghe ghê rợn đến dựng tóc gáy, nổi da gà.
Vào mùa xuân năm 1965, chiến dịch săn lùng thủ phạm vĩ đại đã đến hồi tàn cuộc với lời thú tội của DeSalvo. Bây giờ lực lượng đặc nhiệm chỉ còn có hai thành viên chính. Phó Văn Phòng Ủy Viên Công Tố John Bottomley bỏ ra nhiều tháng trời để thẩm vấn DeSalvo, lược lại từng chi tiết những gì đã xảy ra trong 13 vụ hiếp dâm, thắt cổ, giết người. Trong cuộc thẩm vấn, DeSalvo chứng tỏ có một trí nhớ khác thường. Hắn nhớ rõ và mô tả từng ly từng tí những gì hắn đã làm. Càng về sau, Bottomley càng tin tưởng, DeSalvo chính là "tên thắt cổ thành Boston" thật sự.
Bottomley lấy được lời tự thú, nhưng lại không tìm ra được một người nào để phối kiểm lời khai. Nạn nhân của của DeSalvo (trong vụ án thắt cổ) không thể đứng lên tố cáo hắn vì đều bị chết cả và điều khó khăn nhất là, trong cả 13 vụ sát nhân, không hề có một nhân chứng nào được chứng kiến tận mắt sự việc đã xảy ra hay nhìn thấy DeSalvo gần phạm trường.
Theo luật, tòa không thể buộc tội một người mà không có bằng chứng phối kiểm, dù rằng chính người này đã tự thú (đây là để tránh trường hợp nhận ẩu để lưu xú danh hậu thế hoặc nhận tội hộ người khác để cứu người). Vì lý do này, sau bao nhiêu năm làm việc cực nhọc, tốn không biết bao nhiêu tiền tài, vật lực, cảnh sát vẫn chưa thể đưa DeSalvo ra tòa để xử tội đích đáng.
Tuy nhiên DeSalvo đã gây nhiều tội ác khác và cảnh sát có đầy đủ tang vật và nhân chứng trong những vụ này. Vào những ngày cuối tháng Sáu năm 1966, DeSalvo bị đưa ra hầu tòa tại Tòa Án Địa Phương Quận Middlesex ở vùng East Cambridge. Mục đích của phiên tòa là để xác định xem, trạng thái tâm thần của DeSalvo có đủ để ra hầu tòa về vụ "tên mặc quần xanh" không.
Đây là lần trình diện trước công chúng đầu tiên kể từ khi hắn bị nhốt vào bệnh viện tâm thần Bridgewater vào ngày 4/2/1965. Mọi người đều biết, có lẽ DeSalvo là "tên thắt cổ thành Boston" nhưng không ai được phép đề cập đến việc này trong phiên tòa.
Bác sĩ Mezer và bác sĩ Tartakoff được mời làm nhân chứng cho công tố viện. Hai vị bác sĩ tuyên bố, theo ý họ, tuy DeSalvo bị bệnh tâm thần nặng phải bị nhốt vào dưỡng trí viện, hắn vẫn có đủ sáng suốt để ra hầu tòa. Nhưng bác sĩ Robey, người đã đưa đề nghị nhốt DeSalvo vào bệnh viện Bridgewater lúc trước, thì có ý kiến ngược lại.
Ông giải thích: "Theo ý tôi, DeSalvo bị bệnh schizophrenia, một bịnh kinh niên với triệu chứng thác loạn về mặt tình dục. Vì vậy, y không có đủ sáng suốt để ra hầu tòa, hắn sẽ không hiểu những gì đang xảy ra chung quanh mình và không tự kìm chế được bản năng nhục dục vì bị bệnh". Theo bác sĩ Robey, khi bị các trạng sư thẩm vấn và tái thẩm vấn tới tấp trên vành móng ngựa, DeSalvo có nguy cơ bị kích thích tâm lý nặng đến nỗi sẽ bập bẹ nói không ra lời.
Hai nhóm bác sĩ cãi qua cãi lại khiến vụ xử kéo dài đến mười ngày trời. Cuối cùng chánh án Cahill đi đến quyết định, chấp nhận bằng chứng của công tố viện là DeSalvo còn có đủ sáng suốt để ra hầu tòa.
Vào năm 1966 DeSalvo bị đưa ra tòa xử tội và bị tuyên án tù chung thân với tội danh: cướp có vũ trang, xâm nhập gia cư bất hợp pháp, trộm cắp, hành hung, và có những hành động trái thuần phong mỹ tục đối với bốn phụ nữ. Bốn người này tương đối may mắn vì còn sống để nhận diện kẻ thù.
Mặc dù cuối cùng DeSalvo không bị đưa ra tòa để xử vụ thắt cổ giết chết 13 người vì thiếu bằng chứng, giới chức hữu trách làm mọi cách để bảo đảm DeSalvo sẽ không bao giờ được tha và cũng không thể nào vượt ngục.
Nhưng tất cả những biện pháp đề phòng đều trở nên không cần thiết, vì vào ngày 26 tháng 11 năm 1973, người ta phát hiện Albert DeSalvo đã chết trong căn phòng giam tại nhà tù Walpole State Prison. Hắn bị đâm 16 nhát dao trí mạng. Nhà chức trách không hề tìm ra thủ phạm vụ giết người này.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.