Hôm nay,  

Thơ Thơ (05/29/2007)

29/05/200700:00:00(Xem: 2695)

Đá Đã Xanh Rêu

Trên quả đất ơ hờ từ vạn kỷ
Người từ đâu đã ghé lại nơi đây
Mượn cát bụi mảnh hình hài tạm bợ
Xin thinh không hơi thở để vào đời
Và từ đấy người thấy mình hiện hữu
Trong kiếp người lăn lóc cõi trần ai

Người đã sống hay bị chìm vào cuộc sống
Trong đam mê thể hiện những mưu cầu
Của cát bụi trót một lần lầm lỡ
Mượn hình hài để thương ghét lẫn nhau

Xây ảo mộng mà ngỡ là thực tại
Mong tạo hình làm tượng đá ngàn sau
Nhưng mà đá chỉ thêm mòn trăn trở
Để cho đời được chỗ bám lên rêu
Người nhớ lại thủa hãy còn nguyên đá
Núi chưa trồi nên biển cả chưa sâu
Thời chưa động nên tuổi chưa hề trông đợi
Đời chưa vui buồn nên đá chẳng thương đau

Người lỡ khóc cho đời vào biển động
Tuổi bắt đầu và tan vỡ theo mau
Người tiếc nuối cho những gì dang dở
Chưa bây giờ đã đánh mất mai sau
Đời là ảo giác hay người là ảo tưởng
Khi chung quanh tất cả vẫn quay đều
Người không biết, và không thể nào người biết

Thôi người nhé chớ ai hoài tiếc nuối
Nơi chốn này, rêu phủ đá tự ngàn xưa
Người ghé lại cho đời thêm lẫn lộn
Để rồi đi chưa biết đến bao giờ...

Người lại đi ngẫu nhiên như người đến
Không còn gì khi lửa tắt chiều đông
Hình hài người rồi trở về cát bụi
Hơi thở người rồi hòa lẫn với thinh không
Trong cõi vui ư" Chỉ là miền thanh thản
Trong cõi buồn ư" Tất cả vẫn mông lung
Trong cõi nhớ ư" Trước sau đều phẳng lặng
Trong cõi quên ư" Chưa hề có ban đầu
Từ nơi nào xa hơn cả những vì sao
Thôi người nhé, đừng bao giờ ngoảnh lại
Nơi chốn này, đá đã xanh rêu

Yên Nê

*

Viết Cho Em

Em à! Giữa cảnh đời xa xứ
Tuyết lạnh bao quanh suốt bốn mùa
Lòng em biết có còn thương nhớ
Năm tháng Sài Gòn nắng với mưa…

Mười mấy năm, đời vẫn lạnh trôi
Tình xưa ý cũ mãi xa xôi
Bên con em xếp lòng nhung nhớ
Người đã quên và chuyện đã rồi!

Ngày em bước xuống phi trường lạ
Tay dắt con thơ, mắt ngỡ ngàng
Chồng em chờ đón, trời băng giá
Ý buổi tương phùng – lạnh tuyết tan!

Em cảm ơn, trời nặng thấp mây
Mười năm chờ đợi để hôm nay
Nhìn con em thấy lòng thương cảm
Bến cũ sao đò chếnh choáng say…

Để rồi trang giấy đầy ân nghĩa
Xóa hết đi, viết lại chữ đầu
Nụ cười nào nở giờ ly biệt
Cắn chặt răng, đậm nét chữ sầu!

Mười mấy năm, đường em cứ bước
Thương con nay tuổi đã trưởng thành
Thỉnh thoảng giữa trời đông rét buốt
Em có buồn chăn chiếu mỏng manh"!

Ta cảm đời em gợi ý thơ
Nắng mưa xuân sắc sớm phai mờ
Bước em giờ đã quen đường lạ
Chữ nhớ thương xưa chỉ hững hờ…

Nhìn con sắp sửa nên gia thất
Ta biết lòng em thoáng ý vui
Cả một trời xuân em đánh mất
Đất khách rơi rơi…tuyết ngậm ngùi.

Thy Lan Thảo

*
Đợi Chờ
Một con phố, một đoạn đường
Đám mưa rơi xuống, cây vườn xanh lên
Trách chi anh tới tìm em
Gió quen đứng đợi nỗi buồn ướt theo
 
Áo em trắng với mây chiều
Câu thơ ngồi khóc ít nhiều với nhau
Đừng tin biển hát muôn đời
Lấy gì mai mối cho người tin yêu
 
Cái nhìn lắm lúc cũng đau
Bàn tay nắm vội mai sau nhớ về
Đêm qua chưa hết đam mê
Xin em nhớ lại những gì khó quên
Lỡ mai mưa nắng gập ghềnh
Anh đem cỏ dại về đền tháng năm

Thùy Hương

*
Hồi Ức
Nửa khuya tiếng đại bác,
Gầm rú nghe kinh hoàng,
Nhắm thật kỹ đôi mắt,
Vẫn thấy vùng máu loang.

Nghe tiếng chân rầm rập,
Ai than khóc, kêu gào"
Chạy trốn vùng lửa đạn,
Biết về đâu" Đi đâu"

Trời cao cùng biển rộng,
Đưa em xa bến bờ,
Thà chết còn hơn sống
Cả đời mất tự do.

Ba mươi hai năm chẵn,
Còn bao nhiêu tháng tư"
Nhớ quê hương vô hạn,
Đây là thực hay mơ"

Hoàng Yến

*

Bâng Khuâng Thuở  ấy 

Có chàng trai vừa nhận đời Thuỷ Thủ
Tóc mây bồng ôm gợn sóng mênh mông
Bước phiêu lưu vời vợi xa trông
Anh lặng ngắm mây hồng in bóng nước
Rồi mơ ước chuyện tình bao Thu trước
Nghìn Thu sau không đến được bến  bờ
Dệt  mộng vàng ôm kín những vần  thơ
Ngày tháng xa xôi anh tiếc nhớ
Vùng đất lạ bước chân ai bỡ ngỡ
Đi bên em lòng rộn rã dập dồn
Trên cát vàng in vội bước chân son
Trong đêm vắng sương rơi vương mái  tóc
Em hiện hữu mắt môi viền thạch ngọc
Mình có nhau trong một quảng đường đời
Đã xa rồi bao năm tháng chơi vơi
Ngày gặp lại làm sao ta có được
Bởi đời anh như con tàu trên nước
Bước cheo leo theo ngọn sóng bạc đầu
Vượt Trùng Dương nghìn hải lý về đâu
Miền đất hứa ngày xưa nay đã mất 

Tôn Thất Phú Sĩ

*
Đêm Sầu 

Lồng lộng đêm sa, trăng rụng trắng
Hiên khuya lốm đốm mảnh trăng tan
Bóng ai phơ phất gầy như liễu
Mắt ướt tay nâng chén nguyệt tàn

Hồ đêm lóng lánh ngàn sao rụng
Sáo trúc thuyền trăng thánh thót vang
Ngàn lau xao xác triền hoang lạnh
Gió động ngàn dâu, sầu chứa chan!

Bạch Loan

*
Lời Bông Đùa Cần Thiết
Đêm ngọt ngào hương động
Đưa ta qua nửa đoạn đường tình
Chẳng giật mình hờn dỗi
Trăng sao biệt xứ vô hình
Rồi mốt mai dẫu muộn
Anh về ngang núi xưa
Nhìn mưa hoa xuống tóc
Đâu người thưa thớt thưa!
Gõ cửa lòng thế kỷ
Vang vọng lời bông đùa
Truyền ấm môi ngục tối
Oan hồn hát thánh ca

Phạm Tường

*
Ý Thương

Từ đó đôi bờ cách Đại dương
Tâm tư mòn mỏi suốt con đường
Biết ai tâm sự, niềm u ẩn
Chia sẻ cùng tôi kỷ niệm buồn
Đất khách trông mong hoài cách biệt
Quê nhà nỗi nhớ vạn trùng dương
Đò xưa bến vắng còn đâu nữa
Để mảnh tình ta với đoạn trường

Giờ đây cuộc sống đổi thay nhiều
Lối hẹn đâu rồi những tiếng yêu
Hình bóng năm xưa mờ nắng nhạt
Còn đâu cảnh cũ buổi sương chiều
Vần thơ tâm sự, lòng mơ tưởng
Dòng nhạc u buồn, nỗi quạnh hiu
Giấy trắng bút nghiên còn đọng mực
Tìm đâu kỷ niệm, một lần yêu...

Nguyễn Vạn Thắng

*

Thơ Đấu Tranh

Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Sàigòn Times tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng.

Khắc khoải

Tha phương đất khách chứa chan sầu
Nhớ mái tranh nghèo nhớ rẫy dâu
Ngõ trước tiêu điều cây phượng vĩ
Vườn sau héo hắt cánh hoa ngâu
Quê hương thăm thẳm mờ nhân ảnh
Cố quận xa vời dõi bóng câu
Réo rắt cung đàn chiều xứ lạ
Lời vang trắc ẩn vọng nơi đâu

Thạch Thảo

*

Khắc Khoải 2

Viễn xứ sương mù một sớm đông
Tha phương khắc khoải nát tan lòng
Quê hương dịu vợi niềm thương tưởng
Đất nước muôn trùng nỗi nhớ mong
Góp sức tiêu trừ quân giặc đỏ
Chung vai quét sạch bóng cờ hồng
Ta về dựng lại cơ đồ Việt
Cho thoả bao ngày đã đợi trông.

Thạch Thảo

*

Nơi Phương Đó

Nơi phương đó em giờ thôi áo lụa
Nét trang đài những buổi học chiều tan
Bước chân đưa tà áo trắng dịu dàng
Em cười đẹp cho hồn anh say đắm
Nơi phương đó trời bây giờ không nắng
Mây xám giăng buồn che phủ quê hương
Em thơ ngây giờ đành phải xa trường
Đôi tay nhỏ cuốc mương vùng đá sỏi
Nơi phương đó quê hương tôi buồn tủi
Người và người đôi mắt lạnh căm căm
Cây cỏ khô, hoa không nở mùa xuân
Đàn trẻ nhỏ bơ vơ trên hè phố
Nơi phương đó mẹ khóc buồn nức nở


Thương đàn con lạc hướng hại anh em
Chủ nghĩa vô thần còn kẻ vô nhân
Đem dân tộc đắm chìm trong khổ ải
Nơi phương đó có những người đứng dậy
Cao nắm tay thề nguyện với non sông
Vì quê hương nguy khó chẳng ngại lòng
Thanh bình phải trở về cùng dân tộc
Nơi phương đó có những người thức tỉnh
Chợt ăn năn nhìn quê mẹ điêu tàn
Sao chúng mình cùng giòng máu Việt Nam
Lại lầm lạc đi theo loài quỷ đỏ
Nơi phương đó những bàn tay siết chặt
Hẹn một ngày sẽ lấy lại quê hương
Mẹ mỉm cười qua ngấn lệ mờ sương
Đàn em nhỏ reo vui ngày giải phóng.
Nơi phương đó niềm tin đang bừng nở
Vùng cao nguyên, miền thung lũng, đồng bằng
Chính nghĩa vươn cao sức mạnh toàn dân
Nam Trung Bắc cờ vàng bay rực thắm.

Việt Khanh

*

Một lòng

Bạn với tôi ai cũng một lòng
Hai vai nặng gánh nợ non sông
Niềm đau đất mẹ sầu ai oán
Nỗi nhục dân ta khổ chất chồng
Tại chúng đành cam đời tỵ nạn
Vì ai phải chịu cảnh lưu vong
Cùng nhau xóa sạch vầng mây xám
Để đón trời quang ánh nắng hồng.

Yến Mai

*

Hờn Ly Xứ

Nắng tím trong chiều tỏa ánh dương
Hàng cây trút lá phủ bên đường
Quê hương bỏ lại hoài sầu cảm
Kỷ niệm mang theo mãi nhớ thương
Một kiếp vong gia đầu điểm tuyết
Nửa đời thất quốc tóc pha sương
Non sông cách trở hờn ly xứ
Vận nước đau buồn ngấn lệ vương

Yến Mai

*

Chiến thuật VC

Trò Cộng Sản, giao lưu văn hóa
Khéo tìm người giao kết dệt mơ
Đem mánh mung lươn lẹo mập mờ
Cung đàn cũ, dập dìu  ru ngủ
 
Chui cửa trước, luồn sau có đủ
Cố chen vào nghệ thuật, văn chương
Gắng  làm sao kế tựu, kế tương
Móc ngoặc đám tham tiền vô lại
 
Từng bước lấn truyền thông hải ngoại
Dựng chiêu bài, cảnh trí vườn thơ
Đưa hồn người, vào chốn mộng mơ
Tiêu diệt hết đấu tranh dân chủ
 
Không thiếu  kẻ trong đoàn lữ  thứ
Cũng dạn dầy muối mặt ăn theo
Ráng làm sao, móc nối thêm nhiều
Gài thế trận "Thu phong lạc diệp"
 
"Nhẹ nhàng tiến,  ai nào có biết
Để sau này đến lúc  thành công
Đám "Kiều bào" lõ mắt mà trông
Ta nhuộm đỏ dòng sông tỵ nạn."

Phạm Thanh Phương

*

Say

Rượu đâu" Rót nữa! Thêm ly nữa!
Ai bảo ta say" Ta chửa say!
Ví thử mà ta say được nhỉ
Thế gian bớt chuyện phải cau mày!
Thế gian" Ừ nhỉ, sao nhiều chuyện!
Kẻ mạnh muôn đời hiếp yếu thôi
Ăn cướp la làng, khua rộn trống
Đứa ngu, thằng dốt dạy khôn đời!
Thằng gian đạo đức lừa thiên hạ
Bóp cổ thằng dân đến lạnh hồn
Một lũ trở cờ khoe túi nặng
Đôi người tâm huyết khóc cô đơn
Rượu đâu" Cứ rót đầy ly nhé
Ta chửa say đâu. Chắc chắn mà!
Cái đám say kia nào biết hỏi
Những lời cay đắng giống như ta"!
Chỉ mình ta đứng riêng trời mộng
Réo mãi tên người. Chẳng kẻ thưa
Em bé ở trần bươi đống rác
Hỏi ta rằng "Anh mệt hay chưa""
Em ơi, ta mệt và ta đói
Đói giữa nhân gian một chữ tình!
Cô gái mười hai son phấn, gọi:
"Anh mua, em bán chút lòng trinh""
Anh mua" Em bán" Ừ, em bán...
Nhưng tại sao em phải bán mình"
"Quang vinh, hạnh phúc" là chi nhỉ
Sao thấy toàn dân khốn khổ thôi
Ra đứa quang vinh là nó, ĐẢNG!
Bán nước buôn dân, lũ mặt người!
Ta đi, xiêu đổ hàng hiên lạnh
Cậu bé mười ba chặn, múa đao:
"Này, có còn tiền cho mượn đỡ!"
Túi không. Cậu bé đấm ta nhào!
Nhà kia, "tớ" ngự, ba tầng lớn
"Ông chủ" co ro ngủ vỉa hè
Cái đất nước này sao lạ nhỉ
Tớ là Đảng, Bác. Chủ, phu xe!
Nhà tù, đày tớ xây như nấm
Hễ chủ ngo ngoe, nhốt chủ vào!
Trải thảm, xun xoe mời "đế quốc"
"Kẻ thù dân tộc" nghĩa là sao"
Có dăm ông chủ mong người khách
Can thiệp giùm cho một chuyện đời
(Chuyện được tự do thờ kính đạo)
Tớ bèn "dợt" chủ ngất ngư chơi!
Thế là khốn khổ cho ông chủ
Bị tớ bỏ tù, "wính" thẳng tay
Nhưng lạ, trên "đài" , trên khẩu hiệu
"Nhân dân làm chủ" nước non này!
Mèn ơi, xã hội chi mà loạn
Thế giới, muôn người lại tỉnh bơ
Nhà cháy! Người đâu không chữa nhỉ
Chờ ai đến cứu" Biết bao giờ"!
Ồ say. Có lẽ ta say thật
Nếu chẳng, đời sao loạn cỡ này"
Lắm chuyện thâm cung, chưa thấy đó
Thấy rồi, trời đất cũng mềm say!
Say ư" Sao thấy đời sâu bọ"
Ta chửa say đâu. Vẫn tỉnh mà!
Ta tỉnh, nên thương ông chủ lắm
Giận bày tôi tớ giống điêu ngoa!
Rượu đâu" Rót nữa! Đầy ly nữa!
Ta có say thì cũng có sao!
Thằng tỉnh, rét run nào dám nói
Nói thì sợ rụng. Phải không nào"
Đừng nhân đạo hão. Đừng đe dọa!
Mạng sống đôi khi cũng cóc cần!
Nếu được hiến dâng cho tổ quốc
Thân này nào có sá chi thân!
Cái thân cát bụi về cát bụi
Chỉ tấm lòng trong mới vĩnh hằng
Ai bảo ta say" Ta vẫn tỉnh!
Lòng ta vạn thuở sáng nhường trăng!

Tha Hương

*
 
Tuy Đau Nhưng Ta Đừng Ngã Lòng

Tôi đau đáu nhìn về đất Việt
Ôi quê hương, tổ quốc mấy ngàn năm
Giữa baœy lăm Cộng saœn nhaœy vô “nằm”
Thôi là hết đời dân coi như “heœo”.
Các cụ già chỉ đêm ngày trăn trơœ
Bao sức công giờ đã phí mất rồi
Các em thơ - cây mới đâm chồi
Ôi Cộng saœn đã gieo vào tư tươœng.
Các con cố để giành phần thươœng
“Con cháu cụ Hồ” thế mới ngoan
“Quốc ca” con phaœi thuộc nằm lòng
Cần khi hát, con kêu gào cho thoœa.
Đời sống dân dần dần tơi taœ
Nạn đói nghèo đã thiếu càng tệ hơn
Các cụ đêm phaœi bán tiếng đờn
Nơi hè phố mong chút lòng thương xót.
Tôi đau đớn nhìn nơi khóe mắt
Đã moœi mòn bơœi mối hận thù kia
Xin anh em ta hãy một lòng
Cùng chung sức đánh tan loài Cộng phỉ.

Ngô Thái Baœo

*

Thơ Nguyễn Chí Thiện

Đồng Lầy

(Tiếp theo từ số 507)

Tôi xiết rên, quằn quại tự tìm đường.
Dù có phải bồi thường bằng xương thịt.
Tôi không thể an tâm nằm hít
Mùi bùn đen tanh tưởi khiếp kinh
Bốn chung quanh yêu quỉ nấp canh rình.
Súng ống sẵn sàng nhả đạn.
Con người tôi tiêu điều nứt rạn.
Có sợ gì viên đạn oan khiên.
Giải thoát bao đau khổ triền miên.
Hồn tôi tới trời quên bay bổng.
Màn thép kia dù không lỗ hổng.
Tôi sẽ dùng răng cắn đứt một khâu.
Dù quỷ yêu bắt được quẳng vạc dầu.
Tôi vẫn sẽ lao đầu không hối hận.
Dưới bùn sâu, người trâu lận đận.
Đuổi bắt mặt trời theo lệnh Ma Vương.
Lũ tiểu yêu ngang dọc đầy đường.
Đốc thúc, nghe rình lời than tiếng thở.
Thằng này, sao mặt mày không hớn hở.
Thằng kia, sao dám thở dài"
Lũ chúng bây phải làm việc bằng hai.
Để quỷ chúa mừng sống dai trăm tuổi!
Giữa thời gian muôn người đương chết đuối.
Lòng cầu sao nhanh chóng khắp địa cầu.
Đứng đều lên, ồ tới đánh toang đầu.
Con rắn đỏ vô cùng hung hiểm.
Nó sinh ra lớn lên nhờ súc siểm.
Nhả nọc hận thù, phờ phỉnh công phu.
Khéo léo đầu cơ lòng yêu nước đui mù.
Lạy lục Tàu Nga không nề điếm nhục.
Đủ hơi sức nó hiện hình phản phúc.
Ngóc đầu, phì rít, bất nhân.
Cắn cổ lê dân, quăng quật mộ phần
Phá đạo, phá đời, uống khô sông suối!
Ôi thằng Tây mà trước kia người dân
không tiếc máu xương đánh đuổi.
Nay họ xót xa luyến tiếc vô chừng.
Nhờ vuốt nanh của lũ thú rừng.
Mà bàn tay tên cai trị thực dân hóa ra êm ả.
Lòng ái quốc bị lừa còn đang nằm buồn bã.
Đảng gian ma mong kiếm chác thêm gì"
Bây tha hồ viện tới Lý, Trần, Lê.
Người dân đã chán chê với cái trò hề chiến tranh cách mạng.
Cái họ được là khăn tang và nạng.
Cái mất đi ánh sáng cuộc đời.
Đảng bắt câm, bắt nói, bắt cười.
Bắt đói, bắt làm. Hé răng oán thán,
Là tù ngục mục xương độc đoán.
Phải chăng đó giá công lao huyết hãn.
Mấy ngàn ngày đánh Pháp những năm xưa"
Biết là bao ô uế, lọc lừa.
Người dân đã có thừa kinh nghiệm. (Còn tiếp...)

Nguyễn Chí Thiện

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.