is the struggle of memory against forgetting.”
– Milan Kundera.
nói chung
không còn ai than khóc nữa
chuyện chết chóc biệt ly
tù đày nghèo đói
đã qua rồi
anh không thể tự dày vò mãi
thế nên chỉ là chuyện thường tình
nếu lối vào freeway không còn làm anh chóng mặt
và gót giày tự tin
bắt đầu vang trên hành lang sáng bóng shopping center
dần dần anh cũng biết làm ngơ
khi gặp đồng hương ngoài phố
anh sẽ không kịp lỗi thời
rồi cũng giống mọi người
anh lên cân và bắt đầu rụng tóc
chuyện nhà cưœa việc làm xe cộ
như ngọn sóng thần cao ngất
cuốn anh đi không kịp nhìn lui…
không ai chỉ dẫn anh
phaœi sống như thế nào
sau lần sống sót ấy
anh sẽ không kịp u sầu
ngọn gió kỳ lạ mỗi chiều
đập vào bờ vách trống không cuœa trí nhớ
chiếc xe hãng xươœng căn nhà
anh ra vào như con kiến thợ
những huyệt mộ văn minh
vùi lấp
mỗi ngày anh mơœ khép hững hờ
cánh cưœa đời xám nhạt
hoàng hôn nơi đây thôi làm anh thaœng thốt
và tràn lọc qua nỗi dưœng dưng
đêm thu mình con thú lạc loài
anh không còn caœm thấy mệt nhoài
trong căn apartment chật hẹp
đêm âm thầm pháo đài câm
đêm nhấp nháy màn aœnh vô tình
đêm thất thần không khép mắt
những giấc mơ trước lúc ra đi được thay thế bơœi những bóng hình khác lạ
sau những trận football truyền hình
sau những phim bắn giết
bao lâu rồi anh không ngắm một vầng trăng
bao lâu rồi không gặp lại trong mơ một khuôn mặt thân yêu những ngày khốn khổ
không ai chỉ dẫn anh
phaœi sống như thế nào
sau ngần ấy mất mát
đâu còn gì có thể làm anh hãi sợ
anh đã vượt qua trùng trùng thách đố
phòng tra tấn
ánh mắt hận thù
năm dài bị chà đạp và sỉ nhục
anh đã vượt qua biển đêm giận dữ
qua đường tơ kẽ tóc cuœa bạo tàn và cái chết
anh đã đi qua những caœnh đời mà sự bình yên nơi đây dường như không có thực
không ai chỉ dẫn anh
phaœi sống như thế nào
sau ngần ấy tuyệt vọng
anh sẽ không kịp nhớ nhà
không kịp nghiền ngẫm nỗi đau xưa
không kịp mỉm cười trên tấm aœnh gưœi về cho mẹ
lướt mắt thờ ơ qua những trang báo nơi tiệm ăn phòng khám
không hình aœnh nào gợn lên với chiếc răng đau
không xúc động nào bên tô phờœ
chuyện dài quê hương vẫn thế
vẫn thất nghiệp vĩnh viễn
vẫn mãi mãi đói nghèo
vẫn trông chờ mòn moœi
vẫn những án lệnh chung thân hay tưœ hình gì đó –
đã có người khác thay thế anh nơi phòng biệt giam ẩm tối
***
trước kia đã nhiều lần
anh cắn răng ứa lệ
nhuœ lòng
biết bao điều
không thể nguôi quên…
PHẠM VIỆT CƯỜNG