Theo thư của Thượng Tọa Thích Không Tánh gửi ra hải ngoại ngày 3 tháng 4 năm 2008, Luật Sư Bùi Kim Thành lại bị nhốt vào nhà thương điên Biên Hòa lần thứ hai. Thượng Tọa có nhờ người đi thăm nuôi, nhưng bọn cai tù không cho gặp, phải về không.
Tất cả những ai có kinh nghiệm về nhà thuơng điên Biên Hòa đều biết rằng đây là một nhà tù khủng khiếp, còn tồn tại những biểu hiện man rợ của thời đại Trung Cổ với những ai chống đối chế độ. Nhà thương điên Biên Hòa được xây từ thời Pháp thuộc có mục đích giam nhốt tất cả những ai có triệu chứng tâm thần hoặc những người làm cách mạng. Khi xây dựng nhà thương điên này, tính văn minh và khoa học của người Pháp còn nằm trong trình độ sơ khai, nên không có những khu trị liệu thích hợp với mục đích cứu chữa người kém may mắn, mà chỉ nhằm giam, nhốt những ai ồn ào, không cho ra ngoài xã hội. Toàn bộ nhà thương điên là một hệ thống cổng tường cao kín, với kẽm gai chằng chịt và những phòng ốc nối liền y hệt như một dẫy nhà giam. Người bị điên nặng ở phòng có song sắt, hoặc cửa sắt và một cái lỗ để nhòm, một cái lỗ để đút cơm. Những bệnh nhân có bệnh vừa phải, khi ở trong bốn bức tường hẹp, kín mít này, thì sẽ lên cơn điên nặng hơn, và không hy vọng gì được thả ra ngoài trước khi chết vì suy nhược, vì tự gây tai nạn cho mình, vì bệnh nan y như tim, phổi, bao tử, ung thư, và chết vì tự tử... ít được ai lưu ý. Phương pháp được dùng nhiều nhất để trị bệnh điên là "chạy điện", nghĩa là cột bệnh nhân vào ghế, gắn điện cực của một bình điện vào người, rồi mở máy cho điện giật người điên bất tỉnh. Bình điện to hay nhỏ thì tùy theo bệnh. Nói chung, cho điện giật người bệnh là phương pháp thời Trung Cổ có tính cách hành hạ bệnh nhân hơn là chữa bệnh, và tỷ lệ khỏi bệnh nhờ phương pháp này không biết bao nhiêu phần trăm, nhưng chắc chắn đại đa số lại là sẽ đau nặng hơn, tê tái hơn, kinh hoảng hơn, trầm cảm hơn, u uất hơn cho đến khi chết trong một quan tài gỗ mục, chôn tầm bậy tầm bạ đâu đó. Gần đây, phương pháp thứ hai là cho uống thuốc và chích thuốc. Những loại thuốc trấn áp khủng hoảng thần kinh ( psychotic depression, manic-depressive illness, involutional melancholia...), có tính cách gây mê, cho bệnh nhân
ngủ quay quắt, cũng đồng thời có tính cách phá hủy sinh hoạt não, có phản ứng phụ, gây nguy hiểm thêm cho người bệnh, cũng được dùng làm thí nghiệm ở thí điểm này. Người dùng thuốc Tây phương đều biết có những loại thuốc gây ra phản ứng phụ kinh khủng trên từng loại người, thí dụ như trẻ em, phụ nữ có thai, người bị tiểu đường, cao mỡ, hay cao máu. Với các nước tân tiến, có mục đích cứu người và giúp đời, thì họ rất thận trọng trong việc xử dụng thuốc, nhưhg với Việt Nam, nơi mà toàn bộ tiện nghi vật chất đều phục vụ cho tham nhũng và bạo quyền, sinh mạng của những con người kém may mắn không đuợc ai để ý, chắc chắn việc gây ra các phản ứng phụ của thuốc men đều bị xem thường! Trên hết là những người bị chế độ cưỡng bức, bịt miệng, biến thành một bệnh nhân tâm thần như Luật Sư Bùi Kim Thành, Kẻ bảo vệ Dân Oan. Chế độ không muốn Bà trực tiếp tới tận chỗ những người Dân Oan để lấy tin tức, lập hồ sơ khiếu kiện trước Pháp Luật những hành vi cướp đoạt trắng trợn tài sản của dân chúng. Chế độ kinh sợ những bài báo do bà viết để tố cáo chế độ bạo tàn, trấn lột tài sản của dân chúng, nhất là những người "nhà quê", ở những vùng xa xôi, cách trở, thiếu tiếp cận với thế giới bên ngoài. Chế độ Cộng Sản phải làm mọi cách để bịt miệng bà, để cấm bà có quyền Tự Do Tư Tưởng, Tự Do Báo Chí, Tự Do Bảo Vệ Dân Oan, vì những quyền này sẽ làm hại đến chế độ. Bởi vậy, thế giới có thể hình dung ra cách đối xử của chế độ với một con người dũng cảm như Luật Sư, Nhà Báo Tự Do Bùi Kim Thành. Giật điện, chích thuốc hủy hoại tế bào não, trói tay chân, đổ thuốc vào mồm là những biện pháp chắc chắn phải có với con người dũng cảm này. Một điều kinh khủng là chỉ cần cho quá liều (overdose) thì người bệnh hoặc là chết, hoặc là trở thành một sinh vật tiền sử, sống ngoài lề xã hội ngay. Đồng thời, biện pháp đi theo là Cô Lập, giam nhốt trong những phòng cách ly, chỉ có cửa sắt và một khung lỗ nhỏ đút gói cơm nguội vào, để khủng bố tư tưởng. Có thể không cần đánh đập mà chỉ cần bật một ngọn đèn trắng xóa chiếu suốt ngày trên bốn bức tường trắng xóa, trong một không gian im lặng, thì không điên sẽ trở thành loạn trí chỉ trong vài ngày. Những biện pháp man rợ, dã man thời Trung Cổ này chỉ có con người Cộng Sản man rợ mới nghĩ ra, nhất định sẽ được thực hiện để tiêu diệt một tiếng nói Lương tâm, rất cao và rất mạnh của Nữ Anh Hùng Luật Sư và Nhà Báo Bùi Kim Thành.
Sự thật là những người bị giam, nhốt, mang án tù cũng còn có ngày ra, tuy thân tàn ma dại, nhưng vẫn là Con Người. Còn kẻ bị nhốt vào nhà thương điên sẽ trở thành một phế nhân, dù cho được thả. Vì vậy, mong cả thế giới cùng tiếp tay, cứu Bà Bùi Kim Thành ra khỏi nhà thương điên trước khi quá trễ. Lịch sử Việt Nam sẽ mang thêm một nét xấu nếu những tâm hồn dũng cảm chiến đấu cho một nước Việt Nam Tự Do, Dân Chủ bị đầy đọa một cách dã man trong thế kỷ 21 này mà bị bỏ quên, không ai lên tiếng.