Khuôn Sinh Sắc người ở Tấn Ninh, tỉnh Sơn Đông, lấy con gái họ Mộc, tên là Ngụy Vân, sống vui vầy tương đắc, khiến láng giềng hết sức ngợi khen, ra chiều quý mến.
Ngày nọ, có Tử Yên là chị em bạn dì của Khuôn thị đến chơi, nhìn thấy trong ngoài ngăn nắp, vườn tược láng o, bèn trố mắt nói:
- Tỷ tỷ bị thấp khớp, người hay nhức mõi, mà nhà cửa kiểu này. Ắt dâu con bao dàn… A tới Z"
Khuôn thị cười hề hề mấy cái, rồi cao hứng nói:
- Không phải oan gia không họp mặt. Đứa con gái này, nếu không đụng phải tay cứng cựa như ta, thì đứa con trai chắc chẳng còn đất sống.
Tử Yên từ nào tới giờ thấy vợ chồng của Sắc sống hòa thuận, nay bỗng nghe lạng quạng kiểu này, bèn hết sức ngạc nhiên. Sửng sốt nói:
- Dâu là chính lễ, rể là người dưng, mà chị lại cho đó là oan gia bây giờ mới gặp, là cớ làm sao"
Khuôn thị nhìn trời hứ một cái, rồi tức tối nói:
- Nó giữ chồng nó như giữ thằng ăn trộm. Hễ giỗ chạp tân gia, mà chồng nó đứng gần ai là ngờ ngờ vực vực. Chốc chốc lại chạy ra nhìn chừng, còn nó thì bất kỳ tuổi tác bao nhiêu, cứ bừa vô chơi láng. Ta chướng mắt nên gọi nó tới mà nói rằng: "Con nói chuyện với trai thì được - còn con trai của mẹ - nói chuyện với gái lại không được, thì thiệt khiến cho mẹ phải lòng gan đau nhức!". Nó trả lời với ta rằng: "Núi cao không che nổi mặt trời. Ngày xưa là con của mẹ, bây giờ là chồng của con, thì xin mẹ đứng ngoài… thôi ý kiến!"
Tử Yên. Từ lúc dự đám cưới của Sinh Sắc đến nay. Chưa hề nghe một lời phàn nàn nào về Ngụy Vân cả, nay lại đụng thế này, bèn tò mò nổi lên. Lẩm bẩm nói:
- Theo lời của tỷ tỷ, Ngụy Vân bên ngoài thì xinh đẹp, nhưng bên trong lại hồ đồ. Chỉ là của để nhìn chớ không phải để ăn, thì thiệt khiến cho ta phải nổi lên nhiều thắc mắc!
Qua ngày mai, lúc Khuôn thị qua nhà hàng xóm ghi số đề, Tử Yên liền gọi Sắc ra. Tức tốc nói:
- Người ta có họp thì phải có tan. Lúc họp thì vui, lúc tan thì buồn. Phần con đang họp hay tan" Mau tỏ bày cho biết!
Sắc sững người ra một chút, rồi ú ớ đáp:
- Dì nói vậy nghĩa là làm sao"
Tử Yên bực mình gắt:
- Trên đời biết bao việc bất trắc xảy ra. Phần nhiều là do mình coi thường, không để ý. Đến lúc người ngoài để ý thì trăng mật đã biến thành… dập mật. Chẳng trễ lắm ư"
Sắc từ lúc trúng đề nhờ giải mộng, thường tự cho mình thuộc hạng thông minh, mà nay đã mấy câu chẳng lần ra manh mối, bèn tự thẹn với thân. Thảng thốt nói:
- Lâu lâu dì về thăm một lần, mà đố mẹo kiểu này, khiến cháu phải ể mình ể mẩy. Thử nghĩ có nên chăng"
Tử Yên hết nhìn cháu, lại nhìn trời, rồi thở ra một cái, mà bảo nhẹ với thân:
- Chậm hiểu thế này không chết mới là lạ!
Rồi chán nản nói:
- Ta đã qua hai đời chồng, nên chuyện nhân duyên rành… sáu câu vọng cổ. Vậy chuyện hôn nhân của cháu trục trặc chỗ nào" Cứ mạnh dạn nói ra, rồi ta sẽ liệu đó mà bày cho thang thuốc.
Sắc chưa kịp trả lời, bất chợt ánh mắt chạm ngay tờ lịch treo tường, đúng ngay câu: Ngày tam nương sát chủ, bèn dựng cả tóc râu. Hoảng hốt nói:
- Sống với vợ sướng hơn là sống với… mẹ. Đã đủ hay chưa"
Một hôm, trời mới mưa xong, Sắc cùng đám bạn kéo nhau đi bắt ếch về nhậu. Chẳng may bị rắn mai gầm cắn, nên khó bề qua khỏi, liền nắm lấy tay của Ngụy Vân, thều thào nói:
- Trước khi đôi ngả chia ly. Ta muốn nàng hứa với ta một chuyện. Có đặng hay không"
Ngụy Vân sụt sùi đáp:
- Miễn hồ đừng ép thiếp đi bắt ếch thì thôi. Phần còn lại thiếp sẽ liều thân chơi tới.
Sắc sáng rỡ cả mặt mày. Run run nói:
- Một món đồ trong nhà dù là chướng mắt, nhưng khi đem bỏ ngoài đường, lập tức sẽ có kẻ lượm ngay. Huống gì nàng, một con người bằng xương bằng thịt. Ta muốn sau khi tang sự đã xong, nàng lập tức tái giá. Chớ đừng thủ tiết thờ ta. Có đặng hay chăng"
Vân khóc lóc đáp:
- Muốn tái giá thì phải có thời gian, mà tang sự chỉ có mấy ngày. Làm sao thiếp tính"
Sắc thở hắt ra một cái, rồi yếu ớt nói:
- Nàng còn trẻ, đời còn dài, thì không thể để tuổi thanh xuân trôi vào nơi tăm tối.
Rồi day mặt qua mẹ, mà nói rằng:
- Nếu mẹ vẫn xem con là con của mẹ, thì xin mẹ đừng bắt vợ con phải thủ tiết. Vừa uổng đời. Vừa tội nghiệp. Vừa thiếu chỗ tựa nương. Thiệt là không đúng!
Khuôn thị gật gật đáp:
- Có chồng mới gọi là dâu. Nay chồng không có thì còn gọi dâu con mần chi nữa!
Sắc nhìn mẹ ra vẻ cảm ơn, đoạn bóp tay của Ngụy Vân mấy cái, mà nói rằng:
- Làm thế nào để tiện cho mình mà không mang lỗi với người, mới gan ruột an vui. Yên lòng… thăng trước.