Chuyện Dài Dài Ngành Thẩm Mỹ: Chuyện Đời, Qua Rồi Mới Tiếc
Trương Ngọc Bảo Xuân
Chị Ngà vẫn ngồi thẩn thờ một lúc lâu, thấm thía, nhớ chuyện xa xôi.
Chị nhớ lại những ngày các con còn nhỏ, nhứt là hai thằng con trai sanh năm một. Lúc nhỏ thì đứa bồng đứa đeo chân, khi lớn hơn một chút thì phá như quỷ, thằng lớn bày đầu thằng nhỏ, chị quá bận rộn mệt mỏi và dễ nổi giận. Nhiều lần chị đã la rầy con để rồi sau đó thì hối hận. Nhớ lại, hai đứa đâu có đồ chơi gì như mấy đứa cháu bây giờ, tụi nó lục chén lục nồi moi bột moi đường ra phá là phải. Chị nhớ có lần, mệt qúa chị ngồi ngủ quên trên ghế dựa, chừng nghe tiếng cười dòn tan trong bếp, ngồi dậy bước vô coi thì hởi ôi!!
Hai đứa con đưa mắt nhìn mẹ, cười toe toét. Hai đứa mặt mày lem luốc trắng xác, hai tay cầm mấy cái xạng mấy cái môi muổng lớn đang quậy một đống gì sền sệt trắng trắng trên sàn, lại có cả vỏ hột gà nữa, và trời trời, nguyên bình sữa tươi. Ui mẹ uiiii.. tụi nó đang quậy bột làm bánh! vừa quậy vừa trây trét lên đầu lên cổ lên quần áo vừa liếm muổng vừa cười hắc hắc…
Chị Ngà (lúc ấy mới hăm mấy thôi) muốn khóc thiệt tình. Chị trợn trắng hai mắt chạy tới, hét:
- Trời đất ơiiii hai thằng quỷ sống! bỏ xuống. Bỏ xuống hông. Đứng dậy.
Hai đứa hết hồn ngưng cười, ngó chị trân trân. Chị chạy tới níu hai đứa đứng dậy, mạnh tay dằn dằn lột quần lẫn áo tại trận rồi vả vô hai cái mông, một cái còn mang tã, một cái thì mông trơn.
Đang cơn giận chị lỡ tay, vả vô cái mông trơn một cái chách, năm ngón bàn tay đỏ ửng lên liền. Thằng lớn lỳ lợm, hai con mắt nó đỏ lên nhưng không khóc. Thằng nhỏ còn mang cái tã được cái tã dầy dục bao che, có đau đớn gì đâu mà nó khóc òa lên, càng lúc càng lớn.
Cơn giận theo bàn tay chị truyền qua hai cái mông, làm dịu lại. Nhìn hai đứa con còn nhỏ xíu, chị hối hận quá trời.
Trễ rồi
Chị ôm hai đứa vô lòng, nước mắt ứa ra. Dỗ dành thằng nhỏ, nín đi nín đi má thương sao tụi con phá quá vậy sao đồ chơi hổng chịu chơi mà phá tới cái bếp vậy vv…vv…
Thằng lớn ngậm câm. Chị dỗ chị hỏi sao tụi con phá vậy đừng có phá vậy nữa nghe là bị đòn nghe con… má hổng thương nghe con… một hơi nó mới chịu nói, nó nói nó dạy em nó làm bánh cho chị ăn.
…
Lúc ấy chị còn trẻ quá, mới xa nhà, hai vợ chồng hai đứa con không có người thân, sống rất cô độc, rất buồn. Chị muốn đi làm mà kẹt con mọn cho nên đành chịu bó tay. Chưa kịp học làm vợ lại phải làm mẹ, rồi xa quê hương, bổn phận đè nặng khiến tâm hồn chị thường lạc lỏng, ít chú ý tới chồng con, ngày ngày chỉ làm theo bổn phận bị trách nhiệm lo cho chồng con vui ít buồn nhiều lẻ loi không bè bạn không thân quyến không tâm sự được với ai ngày này qua ngày khác tương lai mịt mù nên chị hay nổi nóng bất tử. Bây giờ nghĩ lại, chị rất buồn. Buồn cho thời gian rất quí giá ấy đã trôi qua một cách quá sức nhanh. Nếu lúc ấy chị quên tâm sự của mình mà nghĩ tới con nhiều hơn, chắc chắn là chị đã ngồi xuống, bày trò chơi và chơi với con, có phải là đã không bị cô đơn hay không" và các con lớn lên tánh tình cũng cởi mở hơn"
Chuyện đời, khi qua rồi mới tiếc.
Đọc bài viết tuần rồi, những bông hoa của thằng bé ấy có khác gì cái bánh mà hai anh em nó quậy trên sàn nhà. Cái bánh ấy hai anh em nó tính làm cho chị mà.
Thế nhưng, đọc bài viết ấy chị thấy rõ, trên thế giới có rất nhiều người mẹ giống như chị, đã không hiểu con cái, cho dù một đứa con nít miệng còn hôi sữa, chúng cũng có những ý nghĩ riêng của chúng. Các con thương cha mẹ, muốn làm gì đó để làm vui lòng mẹ, không ngờ bị mẹ hiểu lầm. Những lời mắng nhiếc, những cái tát ấy, có khi là vết thương sâu, vết sẹo không phai, nó mang theo suốt đời. Và người mẹ cũng mang nỗi ân hận suốt đời, như chị vậy.
Trương Ngọc Bảo Xuân