Hôm nay,  

Thơ Thơ – Thuỳ Dzung Phụ Trách

06/05/200800:00:00(Xem: 2100)

Tình Xa

Con sóng nhỏ vỗ vào bờ
Tôi về ngồi lại quán xưa đợi chờ
Bước chân nào bước trong mơ
Gió bay tóc rối ngẩn ngơ bên trời
Từ khi xa nhạt môi cười
Chia ly mới tiếc một thời bên nhau
Áo tím xưa đã phai màu
Đưa tay tôi ngoắc vẫy chào tình xa

Thanh Thuỷ (Tháng 4 buồn 2008)

*

Thênh Thang

Những gì buồn nhất trên đời
Em gom lại cả thành lời nói ra
Mắt môi kìa rất thật thà
Ước chi môi mắt chỉ là dối gian
Rơi bao nhiêu chiếc lá vàng
Phủ cho những nẻo thênh thang đường về.

Phạm Thái Sơn

*

Nguyễn Thị Mù Sương

Chờ ai trắng cả trời Thu,
Mong chia chút giọt sương mù qua đêm.
Biết người, chưa được biết tên,
Mà tương tư đã dội lên điên cuồng.
Đêm nay bỗng nhớ lạ thường,
Đặt tên Nguyễn Thị Mù Sương cho người!

Trần Kiêu Bạc

*

Thương Nhớ Sao Vừa

Em nhắc Gò Công ta ray rứt
Nỗi thương, nỗi nhớ dậy trong lòng
Quê hương ta đó tuy nghèo thật
Nhưng biển hương tình ngập cả sông…!

Em đi trên lộ ngày xưa đã
Từng buổi bình minh dẫn đến trường
Áo trắng, bạn bè, cây xanh lá
Rộn rã cười vui mỗi bước đường…

Hôm nay đường cũ mang tên lạ
Hàng cây xanh lá cũng không còn
Tên trường đã đổi ôi thương quá
Kỷ niệm trường xưa …lối cỏ mòn!

Ta biết lòng em thương nhớ lắm
Thầy cũ, trường đây, bạn cũ đâu"
Em bây giờ đã gần đáo tuế
Thương hải biến vi… xót nghẹn ngào!

Còn đây lối dẫn vô nhà cũ
Mười mấy năm chòm xóm thân quen
Bây giờ chân bước đời lữ thứ
Em trở về đây ai nhớ, quên"

Em đến nhà thăm cô dạy văn
Ngày xưa cô trẻ đẹp tròn trăng
Tóc cô nay trắng như màu tuyết
Nhưng nét duyên xưa vẫn rõ hằn…

Nước mắt rưng rưng cảnh ngậm ngùi
Gặp nhau sau lệ ứa mừng vui"!
Học trò ôm lấy cô thương mến
Cây cỏ vui lây… một cảnh đời

Thôi em đừng nhắc lòng ta xót
Biết đến bao giờ trên lối xưa
Ta bước trở về khi sự thật
Cờ đỏ còn bay… gió bão mưa!!

Thy Lan Thảo

*

Lời Ca Tâm Tình

Thời gian bình dị bao ngày
Mà nay bỗng thấy hương say rượu nồng
Không gian biết bỗng nên hồng
Bởi không gian đã nhuốm lòng yêu thương
 
Đâu còn xa lạ quê hương
Khi lòng đã thấy vấn vương nhiều nhiều
Lạ lùng sao một tiếng yêu
Gọi người vượt những sớm chiều chưa quen
 
Đường xa dù khuất bóng em
Vẫn nghe xao xuyến mắt đen môi hồng
Một giây thôi, hết ngại ngùng
Một giây xoá cả muôn trùng cách xa
 
Hỡi người thương mến của tôi
Có nghe không nhỉ lời ca tâm tình
Thơ ta in mãi bóng mình
Như dòng sông biếc lung linh ánh trời

Trần Ninh Hồ

*

Mùa Hoa Khế

Thư em viết từ quê nghèo khốn khổ,
Nhắc nhở anh mùa hoa khế năm nào,
Ôi! Cái thuở tóc hãy còn để chỏm,
Mận ổi trong vườn hái trái chia nhau.
Sáng đi học lót lòng vài quả chuối,
Trưa trở về rung táo rụng góc vườn,
Chiếc áo vá Mẹ phơi trong nắng mới.
Lòng bồi hồi hễ nghĩ tới là thương!
Rồi chinh chiến lan tràn qua xóm cũ,
Lời yêu đương chưa dám nói một lần.
Cây vườn xưa theo thời gian già cỗi,
Bếp lửa chiều mắt Mẹ lệ rưng rưng.
Cây ổi đó vẫn sai oằn những trái,
Gốc mận còn hoa trắng trổ đầu Xuân,
Táo vẫn chín vàng ươm không ai hái,
Em đẹp thanh xuân, anh thấy ngại ngần!
Và không biết bao nhiêu mùa hoa khế,
Anh hứa trở về để hỏi cưới em,
Mẹ mòn mỏi trong tuổi già bóng xế,
Anh chiến trường bom đạn réo ngày đêm.
Em hỏi anh xa rồi quên hay nhớ"
Tháng Tư nào hoa khế rụng buồn hiu,
Bỏ quê hương đi, anh đi mải miết!
Đau lòng người ở lại biết bao nhiêu.
Anh sáu mươi, vẫn một mình một bóng,
Làm sao em tin chuyện ấy trên đời"
Tuổi đôi tám tình yêu luôn nóng bỏng,
Hơn ba mươi mùa hoa khế rụng. Anh ơi!
Gấp thư lại. Lòng buồn! Buồn hiu hắt!
Thêm một mùa hoa khế nữa em chờ.
Anh còn gì đâu" Tuổi già trước mặt.
Và sau lưng: Kỷ niệm một thời thơ.
Anh xin lỗi! Nợ núi sông không trọn,
Tình em trao nguyện mãi mãi tôn thờ,
Chiều ra biển nhìn Thái Bình gợn sóng,
Thương em mùa hoa khế nữa bơ vơ!

Hoàng Yến

*

Chờ...

Mười hai bến nước chơi vơi
Em từ bến lở sang bồi bên anh
Hoa mai vàng bởi mùa Xuân
Tình ta chín bởi gian truân đợi chờ
 
Lửa kia dùng thử vàng mười
Cách xa để thử lòng người thuỷ chung
Chiến trường thử chí anh hùng
Khép phòng the đợi trùng phùng ngày mai
Gối nghiêng trăng khuyết canh dài
Bên Đông tuyết phủ, bên Đoài sương tan
Chiến tranh trăng cũng bàng hoàng
Nửa hoen sắc máu, nửa vàng màu da
 
Thắm tươi rồi cũng nhạt nhoà
Sắc hương rồi cũng phôi pha tháng ngày
Thương người chờ đợi lắt lay
Mai ngày dù có xuôi tay... sẵn lòng.

Sông Lam

*

Nghĩa Mẹ Sinh Thành

Đến nay ve hết gọi hè
Thu sang một áng mây nhè nhẹ bay
Con thương mến mẹ từng ngày
Mẹ ơi! Thu đến ân đầy với con
Nghĩa mẹ cao tựa bằng non
Hiếu kia còn nặng mà con chưa đền
Đời con - Cha Mẹ tạo nên
Bao giờ con được đáp đền song thân
Dẫu rằng, đôi chút nghĩa ân
Nắng mưa- sương gió bao lần thu qua
Mẹ ơi! Cúc đã nở hoa
Hình bóng mẹ hiền, luôn dõi theo con
Con thương câu hát ví von
Bây giờ khôn lớn, mỏi mòn trông xa
Đến nay đã mấy thu qua
Con đem tâm sự chan hoà nước non
Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn
Công dày, biển rộng vẫn còn "từ ân"

Thuỳ Hương

*

Sóng Cô Đơn

Bờ mi khép kín chờ… giờ
Trở trăn, trăn trở. Giờ… chờ đợi ai"
Giấc sầu một cõi chờ… mai
Tối qua đi ngủ cho dài… đêm nay

Trăng mờ, xoay gối động lay
Ru em không ngủ, men cay giỗi hờn
Một mình phát sóng cô đơn
Ai chung tần số rà… hồn nhận thâu"

Á Nghi

*

Xa... Rất Thật

Lòng thương yêu còn đầy.
Riêng niềm tin đã mất.
Cách xa trong tâm hồn.
Nghĩa là xa... rất thật.
 
Một lần thôi cho xong.
Chút tình xưa đèo bòng.
Một lần thôi cho qua.
Quãng đời thơ hoa mộng.
 
Đừng buồn nhau làm chi.
Đường đời riêng gắng đi.
Đắng cay này lần cuối.
Chia nhau giờ biệt ly.
 
Xa cho tình còn gần.
Hơn gần mà tình xa.
Ta với người đâu thể.
Dối lòng không xót xa...

Lê Đình Viễn Lan

*

Thơ Đấu Tranh

Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Thơ Đấu Tranh tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng. Phạm Thanh Phương

*

Nhân Chứng

(Tưởng miệm về những đau thương, tang tóc của ngày Quốc Hận 30-4)

Ta chứng kiến Biển Đông vờn xác chết
Máu còn tươi vương đọng chuyến hải hành
Đã lâu quá, Biển Đông chưa tẩy sạch
Để bây giờ phảng phất dậy mùi tanh

Mầu biển xám lạnh lùng ngày xa cũ
Sao bỗng về khơi động nỗi đau thương
Bao người đi lạc lõng cõi vô thường
Ti Vi bốn, gợi thêm mầu nhung nhớ

Cho ta thấy Biển Đông từng bỡ ngỡ
Trong những lần vĩnh biệt cõi âm dương
Lòng biển sâu vang tiếng nấc đoạn trường
Bầy hải tặc nhận làm phu đưa đám

Cõi âm, dương bập bềnh niềm ai oán
Có vui gì kiếp tầm gửi thương vay
Hãy nhìn xem khí thế của hôm nay
Mái đầu bạc, đầu xanh, vòng tay ấm

Nhìn non sông lũ dòi dang nhấm gậm
Mảnh hình hài Tổ Quốc, xén lở loang


Dân lầm than chìm ngập nỗi nghiệt oan
Trong xiềng xích, trái tim đầy máu ứ.

Xin tất cả, trong biển đời Lữ Thứ
Tung lửa thiêng, tẩy uế đám vô tri
Lũ tôi đòi ôm giấc mộng cuồng si
Ăn bả Cộng khiến tâm hồn u muội.

Phạm Thanh Phương

*

Ba Đốm Lửa

Đài Chiến sĩ, đêm tràn lên ánh đuốc,
Bóng người già cô độc trĩu màn sương.
Lưng oằn mang thân phận mất quê hương,
Chân gượng đứng cuối chặng đường thống khổ.

Lòng tự hỏi phải chăng vì mệnh số,
Mà dân mình chịu khốn khó triền miên,
Mới năm tư, vừa chia cắt đôi miền,
Bảy lăm lại vướng xích xiềng quỷ dữ.

Đêm tưởng niệm, xót xa lòng lữ thứ,
Tháng Tư buồn, hận quá khứ còn nguyên.
Bao năm rồi, canh cánh chẳng hề quên,
Chuỗi bất hạnh dập dồn trên đất mẹ.

Khách dự lễ đã ra về lặng lẽ,
Người lính già nuốt lệ, đứng ủ ê,
Tay run run, hồn vay mượn tái tê,
Ngọn nến nhỏ khò khè cơn hấp hối.

Gió hoang lạnh từ âm ti mở lối,
Đêm vật vờ trôi nổi bóng vong linh.
Mây dĩ vãng bập bềnh,
Bên bến hận, một mình con sóng vỡ.

Đôi mắt úa chợt bùng lên ánh lửa,
Lập loè theo ngọn nến dở trên tay,
Ba đốm lửa lung lay,
Nương ký ức loay hoay về chốn cũ.

Ngày giặc Bắc tràn vô như thác lũ,
Khối tai ương ập đổ xuống thôn làng,
Mấy năm trời dưới nanh vuốt sài lang,
Quê xưa đã hoang tàn như cỏ rác.

Vất vưởng triệu oan hồn chưa giải thoát,
Kẻ ngậm hờn bỏ xác Tết Mậu Thân,
Kẻ tan thây khi mệnh nước xoay vần,
Kẻ lạnh lẽo mộ phần nơi biển cả.

Kể từ lúc trời đành hanh giá họa,
Trong sớm chiều, làm tan rã miền Nam,
Đoàn chiến binh, luôn anh dũng phi phàm,
Bị phản bội, đành đa mang khổ nạn.

Người sống sót qua lằn tên mũi đạn,
Gánh đòn thù khắp bể cạn rừng sâu,
Chốn ngục tù, cay cực kiếp ngựa trâu,
Đêm đày đọa, ngày dãi dầu mưa nắng.

Nơi rừng thẳm, cỏ khô lèn xương trắng,
Giữa gông cùm, người ngậm đắng nuốt cay.
Phút sa cơ, buồn nhắm mắt xuôi tay,
Mộ đắp vội, tháng ngày trôi mất dấu.

Giặc cai trị với bàn tay khát máu,
Tiếng kêu gào uất ức thấu trời xanh.
Bao nhiêu vạn dân lành,
Vì hai chữ Tự Do đành bỏ xứ.

Con thuyền sinh tử,
Sóng dữ biển Đông,
Cuộc hành trình bi thảm, long đong,
Đã bao kẻ xa bờ không tới bến.

Đêm đất khách, xót xa giờ thắp nến,
Biết vong hồn có đến được nơi đây,
Để cùng nhau chia sẻ đớn đau này,
Cùng trông đợi một ngày về quê cũ.

Sương nhặt bước, mái tóc già ủ rũ,
Vẳng trong đêm dăm tiếng cú gọi bầy,
Mẩu nến tàn héo hắt thức trên tay,
Đôi mắt lão ngây ngây nhìn ánh đuốc.

Đã xa lắm, những thương đau ngày trước,
Người quên dần hận mất nước năm nao.
Tháng Tư về, còn mấy kẻ tìm nhau,
Người thưa thớt, nỗi sầu thêm thấm thía.

Đài tưởng niệm im lìm như mộ địa,
Lá thì thầm theo tiếng dế cầu siêu.
Cỏ đuôi chồn, mọc lẫn đám rong rêu,
Thân ngả ngớn uốn theo chiều gió thổi.

Nỗi tuyệt vọng trải dài như bóng tối,
Phút se lòng, dòng lệ cuối hiếm hoi,
Vỡ òa rơi trên đốm lửa lẻ loi,
Ngọn nến tắt, đôi mắt người vụt khép.

Trần Văn Lương

*

Trò "Bánh Vẽ" Hoài

Tập đoàn Việt Cộng đã no nê.
Cự phú giàu sang quá thỏa thê.
Vẫn muốn tham quyền: Lo của mất.
Còn mong cố vị: Sợ dân bề.
Bày trò "Hòa Giải" cùng "Hòa Hợp",
Lập chước "Cặp Kè" với "Cặp Kê".
Khuyên lũ trò hề hùa bạo đảng,
Chớ đem "Bánh Vẽ" dụ u mê!

Chớ đem "Bánh Vẽ" dụ u mê!
Lủ quỷ VC cả một bè.
Cướp của, đoạt tiền: Tù ngục nhốt.
Giành nhà, trưng ruộng: Súng dao đe.
Muốn hòa thân sớm nêu yêu sách.
Thì giải thể ngay đặt luận đề.
Phải trả "Oan thù" cùng "Cưỡng Chiếm",
May ra vớt vát chán chường chê.

Ngô Phủ

*

Tháng Tư Đen

(Một nén hương kính dâng Tổ Quốc VN và tưởng niệm những người chết cho quê hương, vì quê hương và vì sự xâm lăng tàn khốc của CS trong Tháng Tư Đen 1975)

Ngày Ba Mươi Tháng Tư xưa
Lệnh hàng: vết chém ai đưa qua hồn
Lòng đau với Tháng Tư buồn
Súng rơi cùng suối lệ tuôn nghẹn ngào...
Ngày Ba Mươi Tháng Tư nào
Ai đem dân tộc xô vào lầm than"
Xác người ai bón rừng hoang
Biển xanh pha máu Việt Nam đỏ hồng!
Ai làm cách núi ngăn sông
Cha con chia biệt, vợ chồng ly tan"
Ai làm tan nát Việt Nam
Hòa bình sao lại vô vàn đớn đau"
Tháng Tư đen! Tháng Tư sầu!
Một trăm cái trứng đào sâu oán thù
Giết nhau bằng những mưu mô
Giết nhau bằng súng Liên sô, đạn Tàu
Giết nhau không nhận ra nhau
Giết nhau chẳng chút lòng đau. Lạ lùng!
Giết nhau, vỗ ngực: Anh Hùng!
Ngàn trang uế sử trùng trùng máu tươi
Tháng Tư đen! Tháng Tư ơi!
Việt nam có  xót xa người Việt nam"""

Ngô Minh Hằng

*

Khóc Bạn!!

Vừa đóng quân nơi vùng hỏa tuyến,
Nghe tin mày chết trận Tây Ninh!
Tao thấy lệ tràn trong khóe mắt!
Xót thương mày số phận mong manh!!

Nhớ lại ngày xưa mình đi học,
Chung trương chung lớp mình có nhau.
Mày tính hiền khô như con gái,
Ai ngờ mày cũng có tình đầu.

Trong lớp mày mơ mộng rất thường,
Suốt ngày mày nói chuyện quê hương,
Mày thương hương lúa miền quê mẹ,
Ấp ủ trong lòng mộng gió sương.

Vừa xong trung học mày đi lính,
Bỏ lại sau lưng những cuộc tình!
Mày nói mày đi vì đất nước
Để cho quê mẹ bớt điêu linh.

Rồi có những lần mày về phép,
Tao còn đi học áo thư sinh.
Nghe mày kể chuyện đời sương gió,
Bảo vệ làng thôn sống yên bình.

Bổng một thời gian dài khá lâu
Nghe mày đánh giặc tận đâu đâu,
Đambe, Kreck... nghe xa lạ.
Thường Đức, Tam Biên đến Hạ Lào...

Rồi đến bọn tao nối bước đi,
Lên đường ra mãi chốn biên thùy.
Xếp áo thư sinh mang áo trận.
Đi vì quê mẹ có tiếc chi.

Tao đi chiến đấu chẳng bao lâu.
Nghe mày ngã gục nơi tuyến đầu,
Riêng tao phận nước đành thua cuộc.
Hận này nhớ mãi tháng Tư đau!!

Bây giờ xứ lạ kiếp tha hương
Vẫn nhớ ngày xưa dưới mái trường,
Nhớ những bạn bè thời thơ ấu
Bao thằng ngã xuống cho quê hương!!

Hôm nay về lại thăm trường cũ,
Thắp nén hương lòng nhớ bạn xưa!
Sân trường phượng đỏ dường như khóc
Nhớ những bạn xưa mấy cho vừa!

Ngọc Trân

*

THƠ NGUYỄN CHÍ THIỆN

KHI MUỐI CHÁT

Khi muối chát đưa vào mồm thấy ngọt
Và khi lá sắn hóa bùi thơm
Cũng là khi tôi lấy máu lẫn đờm
Quết vào mặt Mác- Lê bằng mọi giá
Kể cả giá treo cổ

(1976)

ĐẤT THẢM

Đất thảm, trời sầu nào đâu đổi mới
Tất cả ngả vàng, đỏ mắt chờ chi"
Thời gian nào có mấy khi
Mang lại cho ta những gì mong đợi
Ôi, mọi thứ chân trời để tới
Con người phải dấn thân đi
Dù ngàn muôn họng súng đen xì
Phục đón trên đường thiên lý
Ta dám sống , và ta dám nghĩ
Chuyện dám làm, dám chết nhẽ đâu không
Ta sẽ dành cho sự thành công.
Bảo bối cuối cùng - mạng sống.

(1976)

NẾU AI HỎI

Nếu ai hỏi tôi mong gì trong cuộc sống
Biết tôi tù, anh sẽ nói: Tự do!
Tôi đói lâu rồi, anh sẽ nói: Ấm no!
Không, không phải, anh lầm, trên đất Cộng
Những thứ đó đã trở thành huyễn mộng
Ai người ôm ấp chờ trông
Tất nhiên phải sống
Quằn lưng, quỵ gối trước quân thù
Trong cuộc trường chinh đọ sức với lao tù
Tôi chỉ có lời thơ ấp ủ
Và hai lá phổi gầy sơ
Để đánh kẻ thù, tôi không được hèn ngu
Để thắng kẻ thù, tôi phải sống ngàn thu!

(1976)


ĐÓI, KHỔ, NGHÈO

Đói, khổ , nghèo, hai bữa
Già, ốm yếu, một thân
Thân thích xa lánh dần
Công an thường gõ cửa
Cuộc sống tởm lộn mửa
Nhưng sống chỉ một lần
Phải bùng to ngọn lửa
Để chết đi đỡ ân hận đôi phần!

(1978)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.