Hôm nay,  

Chuyện Trong Nhà Ngoài Sở: Người Làm Biếng Nhớt Thây

01/11/200800:00:00(Xem: 16440)
Chuyện Trong Nhà Ngoài  Sở: người làm biếng nhớt thây
Trương Ngọc Bảo Xuân
 Trong sở có 4 nhân viên da màu, hai nam hai nữ.
Hai ngừơi nam để sau nói, bây giờ nói về một ngừơi nữ.
Đã nói là chuyện nói xấu, là chuyện thiệt, phải nói thiệt, "lời thật mích lòng" chắc phải vậy thôi.
Hai người đàn bà da đen, một trẻ một già, bà già thì cao như cây tre miểu, bà trẻ thì mập như cái thùng phuy.
Bây giờ hãy nói về bà già trước. Bà này tuổi gần sáu chục rồi mà bả cứ tưởng mình còn xuân lắm vì mới cưới ông chồng sau cùng độ ba năm nay thôi. Ông chồng già hơn nhiều, lúc nào cũng chướng bộ đồ lớn ba miếng (bộ đồ lớn với quần áo vest và áo khoác) dù vào mùa đông hay mùa hè. Và ông chuyên môn đội cái khăn có vành, vì tôn giáo. 
Nghe bà khoe thì ông ta làm việc cho luật sư chuyên về tai nạn giao thông. Mới đầu ông bà chạy chíêc xe cũ xì, sau hai cái tai nạn bị trầy trụa sơ sơ thì đổi được chiếc mới hơn và bây giờ còn đang trong vòng đìêu đình của tai nạn thứ ba. Lần này có lẽ sẽ kiếm được bộn tiền, khá hơn hai lần trước nhiều vì bà đã nghỉ làm cả tuần lễ lấy lý do tai nạn chấn thương cơ thể bà.
Nếu hỏi trên đời này ai là ngừơi làm biếng nhớt thây hạng nhứt thì bà già này sẽ đứng hàng thượng hạng, trên hạng nhứt một bực.
Nói đúng ra sáu mươi tuổi ở xứ này cũng chưa gọi là già được vì ngừơi ta còn chưng diện le lói lắm kìa. Có ngày bà chứơng vô nguyên bộ quần áo màu đỏ chét, không phải đỏ huyết dụ hay đỏ bầm hay đỏ sẫm mà là đỏ hoét, dòm là gần nổ đom đóm mắt luôn, nhứt là vào mùa hè, khí hậu đã nóng, mặt trời chói chang chiếu vô bộ đồ của bà, y như bà tà sắp lên đồng. Rồi bà đội nguyên mái tóc giả. Hồi trước bà chưa xài tóc giả, bà chỉ đổi màu tóc mỗi tuần mà thôi.
Chắc chắn  bà là người không hài lòng với chính mình, bữa nay tóc bà đỏ, ngày mai gặp bà cứ ngờ ngợ tưởng nhân viên mới đổi qua vì bà trở thành Marilyn Monroe là một nữ minh tinh nổi tiếng thời 1960 với mái tóc bạch kim óng ả. Qua tuần sau, bà có thể trở thành mười tám xuân xanh với mớ tóc bòng bong đen tuyền. Sau khi cứơi ông chồng "ba miếng" thì ổng mua đầu giả cho bả xài. Những mái tóc giả này rất thời trang. Khi dài khi ngắn. Lần này bà xài kiểu thắt bính xoắn như dân Phi Châu, dựng đứng lên chỉa khỏi da đầu cở 3 inchs. Coi bộ khoái kiểu này hay sao mà bà đội nó hơn hai tuần rồi. Kiểu này nếu trên một khuôn mặt trẻ trung nhí nhảnh thì rất là dễ thương, mà trên một khuôn mặt đã có nhiều đường hẻm nông sâu rồi với cặp môi thoa màu tím bầm nữa thì không khác gì quỉ dạ xoa.
Trong giờ làm việc mọi ngừơi đều khoác cái áo đồng phục bên ngoài chỉ trừ bà nội này, ít bận áo đồng phục, bả đợi cho tới chừng nào ngừơi xếp thấy bực mình ngứa mắt nhắc nhở thì mới miễn cưỡng xỏ cái áo vô, vừa xỏ vừa cằn nhằn nóng quá. Không nóng sao được" bận thì ba bốn lớp áo, đầu đội tóc giả, chận đứng tất cả khí nhiệt không sao thoát ra khỏi đầu và mình, phòng làm việc thì để máy lạnh, lạnh ngắt, mà bả thì, dù chỗ bà đứng làm việc có thêm hai cây quạt máy vặn hết ga chĩa thẳng vô ngừơi, vẫn còn than nóng.
Ai nói gì với bà phải uốn lưỡi 17 lần chớ 7 lần chưa đủ đâu, vì phải lựa từng chữ, nếu không bà ta sẽ bắt bẻ theo cái kiểu "you nói như vậy với tôi, bộ you kỳ thị chủng tộc hả" you không thích tôi vì tôi là ngừơi da đen hả"" Bà làm những ngừơi đồng nghiệp có cảm tưởng là bà than phiền đủ mọi chuyện, canh chừng ai nói lỡ lời để bà đi thưa, hy vọng thắng, lãnh tiền bồi thường, để có cớ mà xin nghỉ việc ở nhà mặc sức mà nằm ườn ra giường hay sao ấy. Bà ta tuyên bố chỉ làm thêm hai năm nữa thôi sẽ xin về hưu non, về làm ăn với ông chồng. Làm ăn gì" "bán lúa giống à""

Có lần ngừơi đồng nghiệp hút gió một bản nhạc, bả đi ngang sừng sộ liền:
-Đừng hút gió trứơc mặt tôi, là điềm xấu, là xui xẻo, là yêu quái!
Ai cũng lắc đầu, hết ý kiến với con mẹ ngang tàng vô duyên.
Hiện tại bà đã chắc ăn rằng lần này ngừơi da đen sẽ lên ngôi Tổng Thống, "sẽ thay đổi tất cả, cho tụi da trắng bíêt tay" (lời của bả). Trời đất ơi, nếu làm Tổng Thống chỉ để cho ngừơi đối lập "biết tay" như ý nghĩ như lời tuyên bố của bà già này thì xoàng quá, thù vặt chuyện từ thời ông cố bà xơ thì trật rơ hết ráo rồi. Lên nắm vận mạng đất nước chỉ để trả thù chuyện đời xưa bị làm nô lệ thì không chính nghĩa tí nào hết.
Vợ chồng bà theo đạo, ngày ngày cầu nguyện mấy lần, lúc bà phải cử ăn, không được ăn úông bất cứ thức gì trứơc khi mặt trời lặn thì bà yếu như cọng bún thiu, đứng đâu ngồi đâu gục đó. Gục gà gục gặc nhưng không ai được nói tiếng nào à. Nghĩ mà tội nghiệp cho ngừơi xếp!
Có một lần, một bà khách ngừơi da trắng đứng trứơc mặt bà này, bà khách đưa tay lên gỡ trên tóc bà xuống, mấy cọng gì đó và nói:
-Trên đầu bà có mấy sợi bông gòn
Mình thấy có gì là quá lắm đâu" vậy mà bà nội này đong đỏng lên, hầm hừ lên méc với ngừơi xếp là bà khách da trắng kỳ thị bả:
-Ý của bà khách nói là đầu tôi vẫn còn sợi bông vải vì thế hệ ông bà của tôi làm nô lệ chuyên môn cúi xúông vừơn hái bông vải thời xưa... nên bây giờ tóc tôi mới dính bông gòn! Nó nói móc họng tôi đó.
Ai mà xử cho được mấy chuyện như thế này"
Bà còn làm nhiều điều hết sức vô lý nữa, thí dụ như bữa nọ, bà đi phía sau, rất xa một ngừơi đồng nghiệp khác, trong này mỗi ngừơi đều có cái card mở cửa, ngừơi ta vô trứơc bà rồi thì cửa tự động đóng và khoá lại. Bà ta tới cửa thì ngừơi đồng nghiệp đã qua hẵn bên phòng khác rồi, đâu có hay ngoài này bà ta quên card ở nhà, không mở cửa được, phải đứng dậm chân, đập cửa um sùm mãi một lúc mới có ngừơi tình cờ đi ra mở cửa cho vô. Thế là bà ta cũng tím hết mặt mày, lại tận mặt người đồng nghiệp mắng xối xả "tại sao you đóng cửa vào mặt tôi, tại sao không giữ cửa mở cho tôi vào, tôi không thể mở cửa được. Tôi bỏ quên card ở nhà. Bộ chị không bao giờ bỏ quên card ở nhà à""
Ngừơi đồng nghiệp tức khí nạt lại:
-Đồ khùng. Ai biết chị không có card mở cửa" Sao không kêu tôi chờ" Ai đọc được ý nghĩ của chị" Đừng dở thói vu oan giá họa cho ngươì khác, tôi không nhịn đâu. 
Thế là hai người không thèm ngó mặt nhau cả tuần.
Tánh bà hay quên. Đi làm thường quên card mở cửa. Bà ta khoe mỗi ngày chồng bà sắp sẵn bộ quần áo giày bóp cho bà, có khi thay bóp mà quên chuyển hết những vật dụng trong bóp này qua bóp kia nên quên là vậy. Đi vô thì quên card mở cửa, đi về thường quên đóng tủ.
Giấy tờ tính sổ thường sai. Bà này hồi xưa chắc rớt môn toán. Mỗi ngày chỉ xử dụng có bao nhiêu con số ấy thôi mà ngày nào cũng cộng trừ nhơn chia trật lất. Và luôn luôn là ngươì rời khỏi phòng làm việc sau cùng. Thế nhưng, mỗi khi có buổi họp hằng tháng thì bà là người nói nhiều nhứt. Cái miệng không lành da non. Nhiều khi đang nói nửa chừng tự dưng bà ngưng ngang vì quên mất mình đang nói về vấn đề gì. Thường thường khi bà bắt đầu mở miệng ra nói thì vài người đứng dậy đi nhà vệ sinh để khỏi nghe bà lải nhải. Đi xong rồi trở vô bà vẫn còn nói quẩn quanh chưa vô đề chánh. Vậy mà sao bà ta không hiểu ý của người xung quanh hay sao ấy, cứ nói liên miên!
(còn tiếp)
Trương Ngọc Bảo Xuân

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.