Chuyện Dài Dài Ngành Thẩm Mỹ:không lên tiếng ai xử cho...
Trương Ngọc Bảo Xuân
Tuần rồi và tuần này mưa sụt sùi, cả tiệm rầu muốn chết.
Xứ sở này quá tiện nghi nên ít ai thích đi bộ trong mưa, diện gì diện chớ họ cũng chẳng chịu khó lội trong gió bão đi làm đẹp. Nhưng rầu thì rầu vì ít khách walk-in chớ khách thường xuyên vẫn tới không sót một người. Đỡ cho thợ quá chừng.
Như bữa nay, trong tiệm đang có bốn người khách, thấy ấm cúng lạ lùng. Cô Diana bước vô, cầm cây dù giũ giũ nước, xếp lại, ngồi phịch xuống ghế, nói liền:
- Aaaa, các cô lúc này làm ăn ra sao" có bị ảnh hưởng kinh tế không" phần chúng tôi là công chức của tiểu bang, phải bị cắt mất hai ngày lương mỗi tháng đấy.
Chị Ngà thở dài:
- Vậy sao" nhưng cô làm cho tiểu bang dĩ nhiên có nhiều quyền lợi bị giảm ngày nhưng có bị giảm bớt quyền lợi hay không vậy cô"
Cô Diana cười:
- Nếu giảm thêm quyền lợi nữa là chúng tôi chống tới cùng à. Chúng tôi có nghiệp đoàn mà. Hiện nghiệp đoàn đang điều đình chỉ nghỉ một ngày mỗi tháng thôi.
Thanh xen vô, hỏi:
- Ủa" công chức mà cũng vô nghiệp đoàn à" vậy mà tui tưởng hễ làm việc cho chính phủ thì cần gì nghiệp đoàn, những ngừơi thợ hay công nhân hãng tư thường bị ức hiếp như chúng tôi mới phải đóng tiền cho nghiệp đoàn để được bảo vệ chớ. Tại sao công chức phải có nghiệp đoàn vậy cô Diana" đóng tiền mắc hông"
Cô Diana trả lời:
- Công chức mới cần có nghiệp đoàn vì năm nào cũng phải nhờ họ can thiệp và bảo vệ những chuyện xảy ra trong sở. Khó nói lắm. Về chuyện lệ phí thì công ty này tính theo lương của mỗi người, hễ lương càng cao thì đóng càng nhiều, lưong ít đóng ít, tính theo phần trăm.
Khải hỏi:
- Nếu thế, như chúng tôi muốn vào nghiệp đoàn thì sao" có lợi gì"
Diana nói:
- Ai cũng vô nghiệp đoàn được hết, miễn là ngừơi chủ chịu nhận mình. Có nhiều hãng xưởng không nhận nhân viên có nghiệp đoàn đó. Còn chuyện có lợi là, khi mình bị ức hiếp, từ chủ tiệm hay đồng nghiệp hay khách hàng, ra nghiệp đòan họ điều tra, họ có luật sư bảo vệ cho mình. Nhưng cũng tùy chuyện, nếu mình làm chuyện gì hoàn toàn sai, trái luật thì mừơi cái nghiệp đoàn cũng chẳng ai giúp gì được. Thí dụ như việc làm của anh, phải theo luật lệ qui định của Hội Đồng, ngừơi ta cấm xài loại dao bào credo mà anh vẫn xử dụng, bị thanh tra vô xét thấy, họ phạt anh thì anh chỉ phải đóng tiền phạt chớ khỏi cần nghiệp đoàn gì hết vì, có cũng thua thôi.
Tuấn xen vô:
- Thế, chúng tôi nên làm gì để giúp lẫn nhau" đôi khi thanh tra họ xét phạt vô cớ thì sao"
Diana nói:
- Thì ra đối chất, chống án, mướn luật sư nếu chuyện quan trọng.
Chị Ngà nói:
- Theo tôi thấy thì chúng ta những ngừơi làm nails nên có Hiệp hội về nghề thẩm mỹ, nhứt là nghề nails. Bây giờ thêm nghề làm facial nữa.
Vinh nhăn mặt, nói:
- Em nghe đồn lúc trứơc có hiệp hội gì đó rồi sau không biết chuyện tới đâu rồi.
Kim nói:
- Nghe nói là dẹp rồi.
Chị Ngà thở dài:
- Mới đó đã dẹp rồi. Lý do gì" Hay tại vì ngừơi mình thiếu sự đoàn kết" Bây giờ gặp chuyện không biết ra đâu, hỏi ai"
Sương nói:
- Thì hỏi hội đồng thẩm mỹ. Em có nhỏ bạn tiệm nó bị phạt mấy ngàn gì đó, chủ tiệm ra hội đồng kêu nài thì được bớt kìa. Không trả hết tiền phạt một lần thì được cho trả góp kìa. Nhứt là trong thời buổi kinh tế khó khăn này, tiệm nào cũng chậm, mình xin chắc họ phải cứu xét chớ.
Cô Diana nói:
- Tôi thấy cô nói đúng. Chuyện gì cũng vậy, mình không lên tiếng thì ai xử cho mình. Nước Mỹ có tự do, có nhân quyền, nên sử dụng như một lợi khí cho mình, chính tôi là ngừơi sinh trên nước nầy, tôi cũng phải cất tiếng nói thì việc mới xong đấy.
Chị Ngà nghĩ thầm: "Cổ nói nghe mát cái lỗ tai, mà chuyện của cổ thì sao" nếu có tiếng nói, sao cổ bị cắt mất hai ngày lương" Lạ chưa!"
Trương Ngọc Bảo Xuân
Trương Ngọc Bảo Xuân
Tuần rồi và tuần này mưa sụt sùi, cả tiệm rầu muốn chết.
Xứ sở này quá tiện nghi nên ít ai thích đi bộ trong mưa, diện gì diện chớ họ cũng chẳng chịu khó lội trong gió bão đi làm đẹp. Nhưng rầu thì rầu vì ít khách walk-in chớ khách thường xuyên vẫn tới không sót một người. Đỡ cho thợ quá chừng.
Như bữa nay, trong tiệm đang có bốn người khách, thấy ấm cúng lạ lùng. Cô Diana bước vô, cầm cây dù giũ giũ nước, xếp lại, ngồi phịch xuống ghế, nói liền:
- Aaaa, các cô lúc này làm ăn ra sao" có bị ảnh hưởng kinh tế không" phần chúng tôi là công chức của tiểu bang, phải bị cắt mất hai ngày lương mỗi tháng đấy.
Chị Ngà thở dài:
- Vậy sao" nhưng cô làm cho tiểu bang dĩ nhiên có nhiều quyền lợi bị giảm ngày nhưng có bị giảm bớt quyền lợi hay không vậy cô"
Cô Diana cười:
- Nếu giảm thêm quyền lợi nữa là chúng tôi chống tới cùng à. Chúng tôi có nghiệp đoàn mà. Hiện nghiệp đoàn đang điều đình chỉ nghỉ một ngày mỗi tháng thôi.
Thanh xen vô, hỏi:
- Ủa" công chức mà cũng vô nghiệp đoàn à" vậy mà tui tưởng hễ làm việc cho chính phủ thì cần gì nghiệp đoàn, những ngừơi thợ hay công nhân hãng tư thường bị ức hiếp như chúng tôi mới phải đóng tiền cho nghiệp đoàn để được bảo vệ chớ. Tại sao công chức phải có nghiệp đoàn vậy cô Diana" đóng tiền mắc hông"
Cô Diana trả lời:
- Công chức mới cần có nghiệp đoàn vì năm nào cũng phải nhờ họ can thiệp và bảo vệ những chuyện xảy ra trong sở. Khó nói lắm. Về chuyện lệ phí thì công ty này tính theo lương của mỗi người, hễ lương càng cao thì đóng càng nhiều, lưong ít đóng ít, tính theo phần trăm.
Khải hỏi:
- Nếu thế, như chúng tôi muốn vào nghiệp đoàn thì sao" có lợi gì"
Diana nói:
- Ai cũng vô nghiệp đoàn được hết, miễn là ngừơi chủ chịu nhận mình. Có nhiều hãng xưởng không nhận nhân viên có nghiệp đoàn đó. Còn chuyện có lợi là, khi mình bị ức hiếp, từ chủ tiệm hay đồng nghiệp hay khách hàng, ra nghiệp đòan họ điều tra, họ có luật sư bảo vệ cho mình. Nhưng cũng tùy chuyện, nếu mình làm chuyện gì hoàn toàn sai, trái luật thì mừơi cái nghiệp đoàn cũng chẳng ai giúp gì được. Thí dụ như việc làm của anh, phải theo luật lệ qui định của Hội Đồng, ngừơi ta cấm xài loại dao bào credo mà anh vẫn xử dụng, bị thanh tra vô xét thấy, họ phạt anh thì anh chỉ phải đóng tiền phạt chớ khỏi cần nghiệp đoàn gì hết vì, có cũng thua thôi.
Tuấn xen vô:
- Thế, chúng tôi nên làm gì để giúp lẫn nhau" đôi khi thanh tra họ xét phạt vô cớ thì sao"
Diana nói:
- Thì ra đối chất, chống án, mướn luật sư nếu chuyện quan trọng.
Chị Ngà nói:
- Theo tôi thấy thì chúng ta những ngừơi làm nails nên có Hiệp hội về nghề thẩm mỹ, nhứt là nghề nails. Bây giờ thêm nghề làm facial nữa.
Vinh nhăn mặt, nói:
- Em nghe đồn lúc trứơc có hiệp hội gì đó rồi sau không biết chuyện tới đâu rồi.
Kim nói:
- Nghe nói là dẹp rồi.
Chị Ngà thở dài:
- Mới đó đã dẹp rồi. Lý do gì" Hay tại vì ngừơi mình thiếu sự đoàn kết" Bây giờ gặp chuyện không biết ra đâu, hỏi ai"
Sương nói:
- Thì hỏi hội đồng thẩm mỹ. Em có nhỏ bạn tiệm nó bị phạt mấy ngàn gì đó, chủ tiệm ra hội đồng kêu nài thì được bớt kìa. Không trả hết tiền phạt một lần thì được cho trả góp kìa. Nhứt là trong thời buổi kinh tế khó khăn này, tiệm nào cũng chậm, mình xin chắc họ phải cứu xét chớ.
Cô Diana nói:
- Tôi thấy cô nói đúng. Chuyện gì cũng vậy, mình không lên tiếng thì ai xử cho mình. Nước Mỹ có tự do, có nhân quyền, nên sử dụng như một lợi khí cho mình, chính tôi là ngừơi sinh trên nước nầy, tôi cũng phải cất tiếng nói thì việc mới xong đấy.
Chị Ngà nghĩ thầm: "Cổ nói nghe mát cái lỗ tai, mà chuyện của cổ thì sao" nếu có tiếng nói, sao cổ bị cắt mất hai ngày lương" Lạ chưa!"
Trương Ngọc Bảo Xuân
Gửi ý kiến của bạn