Quốc Hội là cơ quan dân cử thể hiện quyền làm chủ đất nước của nhân dân. Quốc hội trở thành "Quốc hại" khi Quốc Hội làm chậu kiểng cho nhà cầm quyền, dân biểu làm gia nô cho nhà cầm quyến thống trị người dân. Dưới cái nhìn đó Ô Nguyễn văn Yểu Phó Chủ tịch cái CS Hà nội gọi là Quốc Hội nước Cộng Hòa Xã hội Chủ nghĩa VN, đúng là Phó Chủ "tịt" Quốc "hại” với một câu ngu dốt để đời. Một câu mà học trò tiểu học cũng biết trật, "Ở các nước khác có chế độ tranh cử, ở Việt Nam không có tranh cử..."
Một tình cờ đầy ngạc nhiên và thích thú. Nếu tên một người là nhận định hay kỳ vọng thân phụ đối với người con. Thì Ong Yểu, ông Yều, ông Yếu quả thiệt là yếu thiệt, yếu về lịch sử, yếu về thể thức và qui vận hành bầu cử. Bầu cử mà không có tranh cử thì làm sao bầu, bầu cho ai trừ chuyện độc diễn hay chuyện "Đảng cử dân bầu" là quái thai của bầu cử. Ong Yếu lại là Phó Chủ tịch của cơ quan quyền lực nhứt nước mà yếu như vậy thì thật tai hại và vô phúc cho người dân VN.
Vì vậy người dân VN mới tiếu lâm gọi cuộc "đối thoại trực tuyến" trên mạng lưới của Đảng CS, nơi là Ô. Yếu tuyên bố mạnh câu nói trên là "đối thụi trật tuyến". Ô Yếu trả lời cho người đảng viên cao cấp dẫn đường với bản chỉ đường lộn ngược, rằng, bằng một câu xanh dờn: "Ở các nước khác có chế độ tranh cử, ở Việt Nam không có tranh cử..." .
Yếu ơi là yếu. Dốt ơi là dốt. Tai hại ơi là tai hại cho đảng CS. Yếu, dốt về chánh trị lại trúng ngay con người của Đảng lẽ ra phải biết lịch sử ít nhứt là lịch sử cận kim, lịch sử chánh tri, biết thủ tục, biết qui luật vận hành của bầu cử- tranh cử. Thời vương quyền xa xưa ở VN, thời Bắc thuộc VN là thuộc địa, thái thú thay vua Tàu trị dân Việt, chưa có chế độ dân chủ thì không nói chi.Thời Pháp thuộc VN, đã có bầu cử Hội Đồng Quản Hạt rồi. Còn thời VN Cộng Hòa, đệ nhứt cũng như đệ nhị việc bầu cử, tranh cử là vấn đề hiến định, luật định, bầu rất nhiều lần. Từ vị xã trưởng đến tổng thống, dân biểu, nghị sĩ, kể giám sát viên, thẩm phán tối cao pháp viện đều có bầu cử và tranh cử . Tranh cử tơi bời hoa lá, nhà cầm quyền có nơi, có khi cũng lén thọc tay vào, nhưng nhân dân vẫn toàn quyền chọn lựa bằng lá phiếu. Thế mà Ong Yếu lại nói "ở Việt Nam không có tranh cử", nếu không yếu, không dốt thì nói láo, nói ngang, nói ẩu, nói liều, hiếp dâm lịch sử.
Một nhân vật số 2 của Quốc Hội mà còn "cù lần", một đảng viên CS cao cấp mà còn mù tịt về lịch sử và sự vận hành bầu cử, tranh cử như vậy. Nên không có gì quá đáng để người dân tiếu lâm gọi Chủ tịch thành Chủ "tịt" và Quốc Hội thành Quốc "hại". Vì " tịt" và " hại" như vậy nên thay vì đóng vai trò đại diện dân cử ở Quốc hội, "đại biểu đảng cử dân bầu" biến Quốc hội thành bộ máy hợp pháp hóa lịnh của Đảng, biến mình thành gia nô cho Đảng Nhà nước CS Hà nội.
Nhưng nghĩ cho cùng thì cũng tội nghiệp cho những người CS yếu và những "đại biểu đảng cử dân bầu" yếu như Ong Nguyễn văn Yếu. Ô Yếu nói thiệt, "thực thà khai báo"-đúng Quốc Hội CS Hà nội suốt 12 khóa là do "Đảng cử dân bầu" nên không cần tranh cử làm chi cho mệt cũng thành dân biểu. Suốt đời chánh trị của những đảng viên CS, từ khi "phấn đấu" đến khi được "tuyên thệ kết nạp vào Đảng CS", những người này bị CS điều kiện hóa biến việc trung với Đảng, theo Đảng thành phản xạ như thí nghiệm của nhà sinh vật học Nga Palov. Đánh tiếng chuông, chìa miếng thịt bò, nước cương toan bao tử chó thí nghiệm tiết ra. Làm nhiều lần, rồi sau đó đánh chuông mà không chìa miếng thịt, bao tử vẫn tiết ra nước cường toan. CS Hà nội đã "thuần hóa" cán bộ đảng viên như Ô Yếu mấy chục năm rồi, suy nghĩ hành động đảng viên CS trở thành một thứ phản xạ rồi, làm sao Ô Yếu nói khác được.
Con đường CS Hà nội phản xạ hóa và thuần hóa cán bộ đảng viên là con đường rất khó đảo ngược. Thử nghĩ coi, đảng viên bắt đầu con đường chánh trị qua "phấn đấu" từ tuổi trẻ, qua "đào bồi", qua buổi tuyên thệ trong rừng, trong bụi, trong hầm bí mật, hay sau cửa phòng đóng kín cửa, từ một nông phu, lao công i tờ, đào hầm lẹ, "chém vè" nhanh mà lên, thì những người du kích giỏi làm sao trở thành một người người có suy nghĩ độc lập, tự chủ, tiên liệu, lo chuyện quốc gia đại sự giỏi được. Hỏi họ làm sao không trung thành với Đảng là tổ chức có thể đưa họ lên, đem lại quyền lợi, danh giá hay chôn sống họ trở lại với cuộc đời bần cố nông, lao động chân tay. Dân là "con khỉ khô gì", lúc đảng tuyên thệ đâu có dân, chỉ có đảng thôi làm sao họ vì dân, vì nước được.
Nên bắt đại biểu nhân dân trong chế độ CS trở thành đại diện dân cử của dân, vì dân, do dân, do dân chọn lựa bầu ra, thắng cử qua tranh cử để nhân dân chọn lựa là bắt đảng viên CS đi lộn đầu xuống đất, trở cẳng lên trời. Bắt đảng viên CS làm dân biểu đúng nghĩa là đại diện nhân dân, biến Quốc Hội thành cơ quan hành xử quyền lực dân chủ thực sự là buộc họ làm điều ngược với phản xạ, bản năng, bản chất thứ hai của con người bị CS điều kiện hóa và thuần hóa họ là điều không tưởng .
Với những con người bị thuần hóa trung thành với Đảng như phản xạ như vậy, thế mà cái CS Hà nội vẫn chưa chắc ăn với Quốc Hội. CS Hà nội còn dùng biện pháp kỹ thuật nghị trường nữa. Bộ Chánh trị của Đảng CSVN "cơ cấu" Quốc Hội, 90% là người của Đảng CS và 10% là người ngoài Đảng. Đứng trên phương diện thuần túy kỹ thuật mà xét, giả sử 10% ngoài Đảng còn lại không bị Đảng mua chuộc, không bị Đảng cài gia nô vào, thì 10% đó cũng vô tích sự. Giả sử 10% đó đồng hè, nhất tề chống một điều gì của Đảng cũng không ăn thua gì, không bao giờ đủ túc số để ngăn trở, bác bỏ, điều gì Đảng CS muốn Quốc Hội thông qua. Làm sao đạt được các túc số quá bán, 2 phần 3.
Thế cho nên trong cuộc bầu cử Quốc hội CS này, người dân thà ở nhà ngâm Kiều, đọc thơ Lục vân Tiên, hát ru con chơi, còn có lợi hơn. Chớ đi bầu cái Quốc Hội là vô tình biến nó thành Quốc "hại", hại dân, hại nước. Đưa ý kiến với những ứng cử viên hay kêu gào những " đại biểu" đảng cử dân bầu thà nói chuyện với đầu gối còn sướng hơn. Chớ nói với Đại biểu đảng cử dân bầu, coi chừng mấy đảng viên đó "bá cáo" với Đảng thì mang họa lớn, như Mao Trach Đông thanh trừng thên hạ sau khi tung ra phong trào trăm hoa đua nở, bách gia khai phóng.