Thơ Đấu Tranh – Phạm Thanh Phương phụ trách
Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Thơ Đấu Tranh tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng. Phạm Thanh Phương
Đường Tranh Đấu
Khi bước chân lên vũ đài tranh đấu
Nghĩa là mình phải chấp nhận thương đau
Đao kiếm vô tình chém trước rình sau
Mưa với nắng đổi thay từng giây phút
Phải nhớ rõ ruồi chết vì mật ngọt
Mắm mặn kia không tiêu diệt được dòi
Đích điểm mình phải hướng tới không lui
Vững tay lái dù gió giông bão tố
Đường tranh đấu không trải đầy cam lộ
Mà đắng cay và thần chết đợi chờ
Niệm sắc tài là mồ mả nhuốc nhơ
Danh với lợi sẽ đẩy thuyền lạc hướng
Một vọng niệm cũng làm cùn mũi kiếm
Tự sát thân và lý tưởng tan tành
Phải nhớ mình đang tiến bước đấu tranh
Dừng tay lại là kẻ thù lấn tới
Đường tranh đấu vẫn còn xa diệu vợi
Phút nản lòng nguy hiểm biết bao nhiêu
Hãy hẹn lòng dù nắng sớm mưa chiều
Chân vẫn bước không nề hà gian khổ
Hãy vững chãi đừng lạc vào mê lộ
Mà quân thù đang giăng sẵn khắp nơi
Tiền với tình là cạm bẫy muôn đời
Và danh vọng là mồ chôn kẻ sĩ
Phải chiến đấu bằng một niềm hoan hỷ
Thì kiếm tâm sẽ hợp nhất liên hồi
Mhắm thẳng quân thù truy kích không lui
Cho đến lúc đã đạt thành ước nguyện
Đường tranh đấu sẽ còn nhiều nguy biến
Bởi thời gian nó tàn bạo kinh hồn
Biết bao người chưa chết đã tự chôn
Uổng một kiếp sinh ra loài đi thẳng
Vì không biết cam lồ trong vị đắng
Nên đi tìm mật ngọt giữa hư vô
Thân trần truồng giữa hồ cạn đồng khô
Để cỏ dại mọc đầy lên chỏm tóc
Đường tranh đấu đừng mơ không gai góc
Bởi vinh quang là vượt khó băng ngàn
Gió bão nhiều mới thấy núi kiên gan
Không sóng dữ không thấy tài ông lái
Lòng hẹn lòng phải băng qua đại hải
Chí quyết chí ta lên đỉnh cao sơn
Để ta được ngắm trăng ngàn
Và nghe trong gió tiếng đàn thần tiên
Bảo Quốc Kiếm
*
Rước Anh Về
(Năm 1978 anh Trần Thiên Thọ Hải chết tại K1. Năm 1981 chị Thọ Hải đến trại xin đem hài cốt chồng về quê ở miền Nam. Bài thơ viết thay lời người quả phụ.)
Em khăn trắng buộc sầu trên tóc rối,
Ba năm dài chỉ đợi một ngày xuân.
Thấy không anh" Giữa làn nắng trong ngần,
Áo em trắng màu hoa rừng đơn lẻ.
Dậy đi anh! Ta trở về quê mẹ,
Nơi bình yên, cây cỏ hãy còn xanh.
Sáu năm qua chôn chặt nỗi u tình,
Em biết đấy, nhưng cũng đành ôm hận.
Anh thao thức giữa đêm sầu vô tận,
Thân vẫn đau, nghìn dấu hận chưa tan.
Bụi cát vùi khuất lấp nẻo trần gian,
Anh nằm đó nào an trong giấc ngủ.
Dậy đi anh! Ta trở về đông đủ
Với đàn con quanh bếp lửa yêu thương.
Tóc em dài nghiêng bóng mát quê hương
Cho anh đó, bên con đường kỷ niệm.
Đồi Mua (1) tím, sắc hoàng hôn cũng tím,
Nghe cõi lòng cũng tím vết thương đau.
Dải khăn sô em giữ lấy trên đầu,
Và sẽ giữ cho màu tang vẫn mới.
Về anh nhé, bàn tay em mở lối,
Đây đàn con đang đợi thắp hoa đèn.
Bao năm dài mái tóc hãy còn đen,
Anh vẫn trẻ trong lòng em mãi mãi.
Trần Minh Hải (Thi phẩm Hoa Xương Rồng)
(1) Đồi Mua : Nơi chôn xác tù ở K1.
*
Giấc Mộng Nào Không Thơ
Ta leo từng bước ngược
Vách núi của sơn hà
Loài khỉ rừng hỗn xược
Nặng lời của quỷ ma…
Tay ôm đầu đau đớn
Bước vẫn ngược đời hư
Vết chai lòng nay lớn
Dần quen cảnh tội tù…
Đường đầy gai với đá
Bè bạn ta thật đông
Áo quần rách tơi tả
Vui tiếng xích tiếng còng!
Ơi tình thâm gạt bỏ
Nỗi nhớ thương chất đầy
Tình mẹ cha là nhỏ
Khỉ rừng đông từng bầy
Ơi mẹ cha chồng vợ
Tình con cái anh em
Nhìn tương lai mà sợ
Sáng trưa chiều bóng đêm
Ta ăn như chuyện giỡn
Làm bằng sức trâu bò
Vết chai đời thật lớn
Chết cạnh kề chớ lo…
Giòng giống ta có nó
Óc của khỉ tim bò
Ta cười trong giấc ngủ
Giấc mộng nào không thơ…
Thy Lan Thảo
*
Đồng Sàng Dị Mộng
Đấu tranh từng đã “đồng sàng”
Sao còn “dị mộng”, chuốc ngàn đắng cay"
Tiền nhân đã phải cau mày
Cùng dòng Lạc Việt sao đày đọa nhau"
Vĩnh Nhất-Tâm
*
Cầm Đuốc Cho Tàu
Có nhục nào hơn cõng chú Ba
Lom khom quỵ luỵ nhục ông bà
Tay cầm bó đuốc như cầm súng
Bắn giết đồng bào chẳng xót xa
Quỳ xuống lạy Tàu
Xin được cầm đuốc
Để đốt đồng bào
Còn gì để nói"
Cung Đỉnh
*
Cổ Loa Thành
Đọc truyện cũ đau lòng thương Thục Đế
Kìa, Vĩnh Yên, vết tích Cổ Loa sầu
Trang hận sử còn hoen vàng dấu lệ
Đến bao giờ người hết phản ngờ nhau"
Một vua Thục ỷ vào Thanh Giang Sử (1)
Vào nỏ thần, một phát, trúng muôn tên
Đã hờ hững việc quốc gia phòng thủ
Giặc chiếm biên thùy, vua vẫn an nhiên!...
Một Triệu Đà, đầy lòng gian, ý hiểm
Cho con trai làm tế tử, cầu hòa
Với âm mưu lúc sóng tình âu yếm
Đòi vợ hiền đưa nỏ qúy xem qua
Một Trọng Thủy với tấm lòng phản bội
Tráo nỏ thần, coi rẻ nghĩa phu thê
Vì tham vọng mà nhẫn tâm lừa dối
Nhận yêu thương, trả lại những ê chề!
Một Mỵ Châu ngây thơ và khờ khạo
Bởi vô tình, bán đứng cả giang sơn
Quá tin chồng, phận làm con lỗi đạo
Để oan khiên riêng chín suối ôm hờn
Vở bi kịch mở màn bằng câu hỏi:
Về thăm cha, đất Triệu, mấy trùng khơi
Nếu trong lúc ta trên đường rong ruổi
Phượng xa loan thăm thẳm một khung trời
Mà hai nước xảy ra điều chinh chiến
Ta tìm nàng đâu nhỉ, Mỵ Châu ơi"!
Không ngờ vực, Mỵ Châu cười, mắt biếc
Hai quốc gia thuận thảo bởi ta rồi!
Hai quốc gia đã liên tình, kết nghĩa
Thiếp không tin tai biến, lửa binh reo
Nhưng nếu rủi mà loạn cuồng thiên địa
Thiên nga này, thiếp rải, dấu chàng theo...
Rồi Triệu Đà, Cổ Loa Thành vây hãm
Và nỏ thần Thục Đế chẳng còn linh!
Giữa lúc vua quan vô cùng hoảng loạn
Giặc chiếm thành, tên bắn, ngã muôn binh!
Vua Thục Đế bỏ Loa Thành, lên ngựa
Cùng Mỵ Châu trốn chạy khỏi quân thù
Đến Mộ Dạ, ngài khấn thần giúp đỡ
Kim Qui rằng: Đã muộn, GIẶC SAU VUA!
Vua nhìn lại, thấy con mình, Công Chúa
Chớp ngang trời, sấm dội, cõi lòng đau
Vua tuốt kiếm,
Kiếm như hồn, toé lửa
Ôi thiên hương tan nát giữa muôn sầu!!!
Đọc truyện cũ giận cho đời hiện tại
Những Mỵ Châu ngờ nghệch giấc Nam Kha!!!
Một dân tộc, một quê hương quằn quại
Sao vẫn còn bóng giặc núp sau ta"
Ngô Minh Hằng
(*) Tên của thần Kim Qui