Bạn,
Những chuyện về người dân miền núi phía Bắc VN gặp “tai hoạ” về sức khoẻ đến nay vẫn còn khá nhiều. Báo quốc nội ghi lại một số chuyện như sau.
Hơn chục người ở Hà Giang chỉ vì ăn bánh trôi ngô nhiễm độc đã tử vong. Có năm có tới 10 nghìn người bị mắc sởi và hơn 160 nghìn người bị tiêu chảy ở khắp 14 tỉnh miền núi phía Bắc VN. Những căn bệnh lạ tê tê say say cũng chỉ xuất hiện ở khu vực này, thỉnh thoảng lại rộ lên và cướp đi cuộc sống của những đứa trẻ, phụ nữ. Có những bệnh dịch đã im ắng nhiều năm, nhưng một vài năm gần đây lại bùng trở lại như dịch tả xuất hiện ở Sơn La với 114 người mắc. Đáng nói là trong nửa đầu năm 2002 bệnh viêm não vi rút đã tăng tới 69% so với cùng kỳ năm ngoái ở 14 tỉnh phía bắc. HIV/AIDS cũng đang là vấn đề bức bối ở những tỉnh này. 8.215 người nhiễm HIV/AIDS với sự góp mặt của cả đồng bào dân tộc được phát hiện từ năm 1997 đến 2002... Đây chính là những bức xúc của hệ thống y tế miền núi.
Thiếu cán bộ y tế, căn bệnh kinh niên của ngành y tế trong vòng 10 năm nữa chưa thể giải quyết. Thiếu nhiều nhất là cán bộ y tế xã, mới đạt 4,1 cán bộ/xã, theo quy định của chính phủ, với các xã miền núi phải có từ 4-6 cán bộ. Một số tỉnh có tỉ lệ thấp như Bắc Cạn: 2.88 CB/xã, Cao Bằng: 3.01 CB/xã... Trình độ chuyên môn của cán bộ y tế cũng rất khác nhau. Số nhân viên y tế thôn bản có trình độ sơ học trở lên mới đạt 14%, đào tạo từ 3- dưới 12 tháng chiếm 58%... Vẫn còn 110 trạm y tế (chiếm khoảng 1/4 số trạm trong cả nước) có cán bộ trình độ sơ học làm trạm trưởng trạm y tế. Vấn đề này ảnh hưởng lớn đến chất lượng khám chữa bệnh.
Tỉnh Bắc Giang, Cao Bằng có hơn 80% cơ sở khám chữa bệnh chưa có nước máy. Hệ thống xử lý nước thải càng bi đát, Phú Thọ có 45% cơ sở KCB có hệ thống xử lý nước thải, còn lại các tỉnh khác chỉ có khoảng 20%, Lào Cai còn không có cơ cở nào có hệ thống xử lý nước thải. Các loại máy móc hiện đại đã được đầu tư đến tuyến huyện nhưng kinh phí cung cấp cho việc mua sắm, vật tư tiêu hao như phim X quang, hoá chất xét nghiệm... không đủ nhu cầu nên nhiều máy phải “đắp chăn” hoặc vận hành cầm chừng.
Những chuyện về người dân miền núi phía Bắc VN gặp “tai hoạ” về sức khoẻ đến nay vẫn còn khá nhiều. Báo quốc nội ghi lại một số chuyện như sau.
Hơn chục người ở Hà Giang chỉ vì ăn bánh trôi ngô nhiễm độc đã tử vong. Có năm có tới 10 nghìn người bị mắc sởi và hơn 160 nghìn người bị tiêu chảy ở khắp 14 tỉnh miền núi phía Bắc VN. Những căn bệnh lạ tê tê say say cũng chỉ xuất hiện ở khu vực này, thỉnh thoảng lại rộ lên và cướp đi cuộc sống của những đứa trẻ, phụ nữ. Có những bệnh dịch đã im ắng nhiều năm, nhưng một vài năm gần đây lại bùng trở lại như dịch tả xuất hiện ở Sơn La với 114 người mắc. Đáng nói là trong nửa đầu năm 2002 bệnh viêm não vi rút đã tăng tới 69% so với cùng kỳ năm ngoái ở 14 tỉnh phía bắc. HIV/AIDS cũng đang là vấn đề bức bối ở những tỉnh này. 8.215 người nhiễm HIV/AIDS với sự góp mặt của cả đồng bào dân tộc được phát hiện từ năm 1997 đến 2002... Đây chính là những bức xúc của hệ thống y tế miền núi.
Thiếu cán bộ y tế, căn bệnh kinh niên của ngành y tế trong vòng 10 năm nữa chưa thể giải quyết. Thiếu nhiều nhất là cán bộ y tế xã, mới đạt 4,1 cán bộ/xã, theo quy định của chính phủ, với các xã miền núi phải có từ 4-6 cán bộ. Một số tỉnh có tỉ lệ thấp như Bắc Cạn: 2.88 CB/xã, Cao Bằng: 3.01 CB/xã... Trình độ chuyên môn của cán bộ y tế cũng rất khác nhau. Số nhân viên y tế thôn bản có trình độ sơ học trở lên mới đạt 14%, đào tạo từ 3- dưới 12 tháng chiếm 58%... Vẫn còn 110 trạm y tế (chiếm khoảng 1/4 số trạm trong cả nước) có cán bộ trình độ sơ học làm trạm trưởng trạm y tế. Vấn đề này ảnh hưởng lớn đến chất lượng khám chữa bệnh.
Tỉnh Bắc Giang, Cao Bằng có hơn 80% cơ sở khám chữa bệnh chưa có nước máy. Hệ thống xử lý nước thải càng bi đát, Phú Thọ có 45% cơ sở KCB có hệ thống xử lý nước thải, còn lại các tỉnh khác chỉ có khoảng 20%, Lào Cai còn không có cơ cở nào có hệ thống xử lý nước thải. Các loại máy móc hiện đại đã được đầu tư đến tuyến huyện nhưng kinh phí cung cấp cho việc mua sắm, vật tư tiêu hao như phim X quang, hoá chất xét nghiệm... không đủ nhu cầu nên nhiều máy phải “đắp chăn” hoặc vận hành cầm chừng.
Bạn,
Cũng theo báo quốc nội, trong nhiều năm, khu vực miền núi phía bắc có tỉ lệ bác sĩ tăng chậm và thấp hơn nhiều so với các khu vực khác. Theo tính toán của bộ Y tế CSVN, các tỉnh miền núi phía Bắc đến năm 2002 đạt tỉ lệ 40% số xã có bác sĩ thì các khu vực khác đã đạt tới 70-80%. Và như thế ngươi dân các tỉnh miền núi phía Bắc vẫn phải đương đầu với đói nghèo, bệnh tật quanh năm.
Gửi ý kiến của bạn