Bạn,
Tại miền Tây, có 1 loại rượu đế nổi tiếng từ hàng trăm nay. Loại rượu đế này được sản xuất tại khu vực Gò Đen, huyện Bến Lức, tỉnh Long An. Thường rượu từ đây được chở đi bỏ mối bằng can, thùng lớn, bán khắp các tỉnh miền Nam VN. Các tiệm bán lẻ lại chiết ra bình nhỏ rồi chế biến. Nhiều người tiếp tục pha chế lại để kiếm lời. Có nơi chế biến rượu pha cồn, vô chai rồi dán mác "đế Gò Đen" bán tràn lan, làm giảm đi giá trị thương hiệu rượu đế nổi tiếng này. Báo SGGP ghi nhận về hiện trạng của làng rượu đế Gò Đen như sau.
Phóng viên đến làng "danh tửu" Gò Đen nổi tiếng hàng trăm năm. Tại chợ Gò Đen, chỉ trong khu vực khoảng 200m dọc quốc lộ đã có gần 50 tiệm bán rượu... Anh B, chủ tiệm BB, chào hàng: "Muốn lấy rượu giá nào cũng có. Nếu bán cho nhà hàng thì lấy loại 15 ngàn - 20 ngàn đồng/ lít. Bán cho quán nhậu bình dân thì loại 5 ngàn - 6 ngàn đồng. Loại nào cũng 40-45 độ!". Ông Tám Minh , một trong ít lão nông "nặng nợ" với những "giọt nước mắt quê hương", ngậm ngùi: "Rượu Gò Đen có hương vị độc đáo. Nó thành di sản, là một phong cách văn hóa ẩm thực. Nếu người Nga có rượu vodka, người Nhật có rượu Sake, dân Pháp thì tự hào với Bordeaux thì người Việt cũng có rượu đế. Nhiều đoàn khách nước ngoài đến nghiên cứu, kể cả bỏ đôla để mua bí quyết. Nhưng có khéo bắt chước cách mấy họ cũng không sao cất được hương vị giọt rượu Gò Đen. Vậy mà chính người Gò Đen đang đánh mất đặc sản của quê hương! Nhìn làng rượu ngày càng buôn bán rầm rộ nhưng hương vị lạt dần, đau lòng lắm! Còn một cái kháp nhỏ tui cũng ráng giữ nghề cho con cháu".Vừa nói ông Tám vừa đưa phóng viên thăm gian bếp ấm nồng men rượu. Đúng là gian bếp chỉ còn mỗi một cái kháp tròn nhỏ đặt trên ba ông đầu rau cùng ba chiếc thùng ủ. "Ngày trước nấu ba bốn kháp, còn bây giờ nấu cầm chừng cho đỡ nhớ. Chủ yếu là nấu cho đám tiệc".
Ông Tám vốc một nắm nếp tròn mẩy cho phóng viên xem rồi giải thích: "Rượu Gò Đen có nhiều nhưng uống một lần để ngất ngây say, để mềm môi nhớ đời thì rượu phải được nấu bằng chính loại nếp trồng tại địa phương (nếp mỡ, nếp mù u, nếp hương, nếp thổ địa, nếp than đen tuyền cả hạt...)". Sau khi chọn nếp ngon nấu thành cơm nếp, để nguội thì rắc men vào ủ bằng loại men mài rễ thảo mộc hoặc men bí truyền chế từ các vị thuốc bắc: quế khâu, đinh hương, trần bì, quế chi, đại hồi cộng thêm nhãn lồng, trầu hương... Sau ba đêm tiếp tục chan nước rồi để ba đêm sau nữa nấu. Chỉ riêng khâu ủ men truyền thống đã mất gần một tuần (trong khi ủ bằng men Trung Quốc chỉ mất ba ngày).
Bạn,
SGGP cho biết: theo lời lão nông Tám Minh , thì "đặc biệt hơn nữa, cái thứ chắt lọc tinh túy của thời gian, men nồng, nếp thơm, lửa đượm này phải được chan bằng nước Gò Đen, nấu trong không khí Gò Đen mới có mùi vị đặc sắc".
Tại miền Tây, có 1 loại rượu đế nổi tiếng từ hàng trăm nay. Loại rượu đế này được sản xuất tại khu vực Gò Đen, huyện Bến Lức, tỉnh Long An. Thường rượu từ đây được chở đi bỏ mối bằng can, thùng lớn, bán khắp các tỉnh miền Nam VN. Các tiệm bán lẻ lại chiết ra bình nhỏ rồi chế biến. Nhiều người tiếp tục pha chế lại để kiếm lời. Có nơi chế biến rượu pha cồn, vô chai rồi dán mác "đế Gò Đen" bán tràn lan, làm giảm đi giá trị thương hiệu rượu đế nổi tiếng này. Báo SGGP ghi nhận về hiện trạng của làng rượu đế Gò Đen như sau.
Phóng viên đến làng "danh tửu" Gò Đen nổi tiếng hàng trăm năm. Tại chợ Gò Đen, chỉ trong khu vực khoảng 200m dọc quốc lộ đã có gần 50 tiệm bán rượu... Anh B, chủ tiệm BB, chào hàng: "Muốn lấy rượu giá nào cũng có. Nếu bán cho nhà hàng thì lấy loại 15 ngàn - 20 ngàn đồng/ lít. Bán cho quán nhậu bình dân thì loại 5 ngàn - 6 ngàn đồng. Loại nào cũng 40-45 độ!". Ông Tám Minh , một trong ít lão nông "nặng nợ" với những "giọt nước mắt quê hương", ngậm ngùi: "Rượu Gò Đen có hương vị độc đáo. Nó thành di sản, là một phong cách văn hóa ẩm thực. Nếu người Nga có rượu vodka, người Nhật có rượu Sake, dân Pháp thì tự hào với Bordeaux thì người Việt cũng có rượu đế. Nhiều đoàn khách nước ngoài đến nghiên cứu, kể cả bỏ đôla để mua bí quyết. Nhưng có khéo bắt chước cách mấy họ cũng không sao cất được hương vị giọt rượu Gò Đen. Vậy mà chính người Gò Đen đang đánh mất đặc sản của quê hương! Nhìn làng rượu ngày càng buôn bán rầm rộ nhưng hương vị lạt dần, đau lòng lắm! Còn một cái kháp nhỏ tui cũng ráng giữ nghề cho con cháu".Vừa nói ông Tám vừa đưa phóng viên thăm gian bếp ấm nồng men rượu. Đúng là gian bếp chỉ còn mỗi một cái kháp tròn nhỏ đặt trên ba ông đầu rau cùng ba chiếc thùng ủ. "Ngày trước nấu ba bốn kháp, còn bây giờ nấu cầm chừng cho đỡ nhớ. Chủ yếu là nấu cho đám tiệc".
Ông Tám vốc một nắm nếp tròn mẩy cho phóng viên xem rồi giải thích: "Rượu Gò Đen có nhiều nhưng uống một lần để ngất ngây say, để mềm môi nhớ đời thì rượu phải được nấu bằng chính loại nếp trồng tại địa phương (nếp mỡ, nếp mù u, nếp hương, nếp thổ địa, nếp than đen tuyền cả hạt...)". Sau khi chọn nếp ngon nấu thành cơm nếp, để nguội thì rắc men vào ủ bằng loại men mài rễ thảo mộc hoặc men bí truyền chế từ các vị thuốc bắc: quế khâu, đinh hương, trần bì, quế chi, đại hồi cộng thêm nhãn lồng, trầu hương... Sau ba đêm tiếp tục chan nước rồi để ba đêm sau nữa nấu. Chỉ riêng khâu ủ men truyền thống đã mất gần một tuần (trong khi ủ bằng men Trung Quốc chỉ mất ba ngày).
Bạn,
SGGP cho biết: theo lời lão nông Tám Minh , thì "đặc biệt hơn nữa, cái thứ chắt lọc tinh túy của thời gian, men nồng, nếp thơm, lửa đượm này phải được chan bằng nước Gò Đen, nấu trong không khí Gò Đen mới có mùi vị đặc sắc".
Gửi ý kiến của bạn