Hôm nay,  

Trại Nhục Hình

8/22/200100:00:00(View: 6023)
Bạn,
Theo báo Tuổi Trẻ, cách đây hơn 4 tháng, một thanh niên gian cai nghiện tại một trung tâm ở tỉnh Bình Phước (tách từ tỉnh Sông Bé) đã bị một toán nhân viên bảo vệ và nhóm đầu gấu (cũng là dân cai nghiện) của trung tâm này đánh cho đến chết. Phải đến 4 tháng sau, sau nhiều đơn tố cáo của gia đình nạn nhân, đoàn thanh tra liên ngành CSVN của tỉnh này mới tiến hành điều tra, và công an CSVN địa phương mới lập thủ tục truy tố 5 nhân viên bảo vệ của trung tâm về tội cố ý đánh chết người. Sau vụ án này, công luận mới được biết cái trung tâm được gọi là “trung tâm Giáo dục lao động và tạo việc làm tỉnh Bình Phước” là một trại nhục hình, đày đọa con người, thay vì giáo dục như cái tên gọi. Trung tâm này được thành lập từ năm 1983, ban đầu thuộc tỉnh Bình Dương, đến năm 1997 thì thuộc tỉnh Bình Phước do tách tỉnh. Từ đó đến nay, đã tiếp nhận 865 người (CSVN gọi là học viên) đến cai nghiện, gồm 2 thành phần: cưỡng bức và tự nguyện. Việc đánh đập, nhục hình dân cai nghiện tại trung tâm này xảy ra nhiều năm nay và ngày càng trầm trọng. Báo TT đã ghi lại một số vụ như sau.

Một học viên cho biết trong vụ thanh niên bị đánh chết nói ở trên, trước mặt bác sĩ của trung tâm, một học viên loại côn đồ đã dùng điếu thuốc cháy bỏ dí vào gan bàn chân Thuận. Chừng không thấy phản ứng gì, nạn nhân được xác định là đã chết. Ở trung tâm này, điếu thuốc cháy đỏ không chỉ làm nhiệm vụ giám định y tế mà còn được sử dụng vào việc trừng phạt học viên. Một lần phát hiện một học viên nữ lén hút thuốc lá, bảo vệ Võ Văn Rãi đã dùng cây sắt được bọc ngoài bằng ống nhựa quất thẳng vào chân, bắt cô này quỳ gối và hút thuốc. Rãi đốt từng điếu thuốc lá một, nhét vào mồm nữ học viên. Và cứ như thế, Rãi lèn chặt 20 điếu thuốc lá vào mồm cô. Trước đó, vào năm 1998, khi phát hiện 12 học viên nữ có hành vi trốn khỏi trung tâm, bảo vệ bắt được đã có những hành vi nhục hình như sởn tóc, treo ngược lên xà nhà, chích thuốc vào người. Phải nói các hành vi bạo lực, nhục hình học viên tại trung tâm này xảy ra muôn hình, muôn vẻ. Các bảo vệ dùng rựa, báng súng, dùng cây gỗ, roi điện chém, đánh đập, trừng trị học viên là chuyện thường tình như cơm bữa. Không chỉ các nhân viên của trung tâm mới thể hiện năng lực bằng hành vi đánh người mà ngay cả giám đốc Khuất Duy Hưng, phó giám đốc Nguyễn Thị Oanh cũng tham gia cách giáo dục này. Phó giám đốc Oanh cũng từng dùng dép lê đánh thẳng vào mặt một học viên khi người này bị treo ngược giò trong phòng biệt giam. Không chỉ người của trung tâm thi hành công vụ mà trung tâm cũng cho các học viên dạy nhau theo kiểu côn đồ: các học viên mới vào phải chịu cảnh xin đểu, một hình thức trấn lột và cảnh sinh hoạt chào phòng, tức là ăn đòn tập thể.

Bạn,
Cũng theo báo TT, trong thời gian ở trung tâm, dân cai nghiện không những bị đánh đập, mà còn phải lao động nặng nhọc cho trung tâm, làm việc nhà cho giám đốc, phó giám đốc và các “thân hữu” của ban giám đốc trại. Theo cáo giác của dân cai nghiện ở trung tâm này, từ năm 1995-1997, có 22 ngườibị giữ tư trang, gồm nhiều nhẫn vàng, vòng đeo cổ, lục lạc đeo tay, bông tai, đồng hồ, lắc tay, dây chuyền vàng. Toàn bộ tư trang của học viên, trung tâm giao cho bác sĩ trung tâm tên là Lê Thúc Đề quản lý. Và cách quản lý của ông bác sĩ này là đem ra tiệm vàng Chơn Thành để bán lấy tiền bỏ túi xài riêng.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Có phải ngoại ngữ là khó nhất trong các môn học? Có lẽ như thế. Nhưng đối với nhiều người, Toán hay Lý Hóa mới khó nhất, hay Sử hay Địa mới khó nhất… Vấn đề là cần môi trường thuận tiện. Thí dụ, nếu truyền hình CNN kênh tiếng Anh hằng ngày phát hình tại Việt Nam, có lẽ nhiều học sinh sẽ giỏi tiếng Anh hơn từ ngày thơ ấu. Không có môi trường thuận lợi để học ngoại ngữ, sẽ học gian nan hơn.
Môi trường là chuyện nhức nhối tại Việt Nam.
Vậy là kiều hối chảy vào nước ào ạt… bất kể qua kênh chính thức hay bán chính thức, hay không chính thức. Kiểm toán cho đúng cũng khó, chỉ có cách suy đoán rằng phước đức của chế độ vẫn còn vững vàng, ít nhất là về mặt thu hút kiều hối. Chỉ có cách suy nghĩ kiểu tâm linh mới giải thích được, có lẽ.
Vậy là trật đường rầy, câu chuyện tưởng như chỉ có trong truyện thần thoại của thế kỷ 19 hay thế kỷ 20. Đúng là trật đường rầy xe lửa.
Có phải đào tạo 9.000 Tiến Sĩ sắp tới chỉ là một cách để các quan chức củng cố cho chế độ vững vàng thêm vài thập niên? Có phải tất cả con cháu của mấy trăm ủy viên Bộ Chính Trị sẽ được cầm tiền chính phủ để đi học Tiến sĩ, Thạc sĩ theo đề án mới, và rồi một số sẽ kết hôn với Việt kiều để ở lại nằm vùng, phần còn lại sẽ về VN thay ba mẹ để cai trị VN thêm vài thập niên nữa?
Đàn ông có giá bao nhiêu? Bạn thử suy đoán xem? Một ngàn đô la hay một triệu đôla? Tất nhiên là tùy… vì không phải ai cũng có giá như ai. Vì như cuộc đời của Albert Einstein vĩ đại hơn biết bao nhiêu người đời thương như mình.
Sinh viên là người đi học bậc cao đẳng hay bậc đại học… Trong lịch sử nhân loại, sinh viên thường là thế hệ đi đầu của những cuộc cách mạng. Gần như bất cứ biến động nào trong lịch sử cũng nhìn thấy bóng dáng của sinh viên.
Vậy là lại ngộ độc. Cũng ở trường mầm non. Có vẻ như các trường mầm non không bận tâm về chuyện nhà bếp? Hay phải chăng, có gì mờ ám trong việc đi chợ cho trường mầm non?
Nhạc bolero có phải là bước thụt lùi? Hỏi như thế, có công bằng không, trong khi các loại nhạc thường gọi là “nhạc sang” chủ yếu là nhạc cũ từ hơn nửa thế kỷ qua? Tính vê thời gian, nhạc nào thụt lùi hơn? Nhưng dân Miền Nam ưa nhạc bolero chủ yếu là cảm xúc hoài niệm vê cái gì rất mực VNCH... Và chẳng nguy hiểm gì cả.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.