Với giới bình dân và người đứng tuổi, quán cà phê “cóc” là nơi thường ngồi sáng sáng chiều chiều. Chuyện rất dễ hiểu là giá rẻ. Hai, ba ngàn một ly đen, vài điếu thuốc, vừa nhanh vừa ngon. Họ quây quần bên những chiếc ghế nhỏ xíu, trong những con hẻm để bàn chuyện thế thái nhân tình. Hôm nào có bóng tròn hoặc thời sự gì đó nóng sốt thì chuyện trò nổ như bắp rang. Một số quán cóc trở thành điểm hẹn của những người hoạt động trong một ngành nghề nhất định nào đó... Vừa uống cà phê, tán gẫu, vừa ngắm đường qua kẻ lại! Ngoài cà phê cóc, Sài Gòn còn rất nhiều loại quán cà phê như nội dung bài đoạn ký sự sau đây trích từ báo Thanh Niên:
Cà phê sân vườn cao cấp hơn cà phê có bởi giá tiền gấp 2-3 lần. Đa số thanh niên, giới kinh doanh..., và cả sinh viên, học sinh... cũng trở thành khách hàng thường xuyên. Qua rồi thời tiếp viên cà phê sân vườn váy ngắn cũn cỡn. Thay vào đó, những tiếp viên nam lịch sự, ân cần và khá nhanh nhẹn. Tuy nhiên đôi bạn gặp một vài phong cách kỳ cục. Như Sài Gòn By Night đường Nguyễn Văn Trỗi, tiếp viên nam mặc quần... đùi đen, áo thun cam (!). Thời buổi ăn ngon mặc đẹp, các quán trang hoàng khá kỹ theo cách riêng của mình. Cà phê Cao Minh (của ca sĩ Cao Minh) đường Nơ Trang Long, chơi kiểu “rừng rú” lạ mắt. Ngồi ghế mây uống cà phê trong nhà lá đang là mốt, chuộng màu tối, xanh xám, đỏ hoặc nâu, xám cũng là mốt. Quán Thuỷ Trúc, góc Đinh Bộ Lĩnh - Chu Văn An, được giới quen thuộc tặng cho biệt hiệu “thiên hạ đệ nhất rộng”: bàn ghế đơn giản nhưng thu hút khách cảnh rất nên thơ, hữu tình. Tuổi Trẻ ở Thanh Đa - Bình Quới, diện tích rộng như Thuỷ Trúc nhưng phần lớn khách tập trung sát mé sông, phần đất còn lại sử dụng cho việc quay phim chụp hình. Cà phê Trung Nguyên mới mở, lôi kéo những khách sành điệu. Cà phê ngon, nhiều giá có thể chấp nhận được nhưng nhiều người chê ồn ào, âm thanh và nhạc hơi tệ. Trung Nguyên có nhiều quán nhưng ở đường Điện Biên Phủ ngon hơn ở Huỳnh Văn Bánh. Tất cả các quán Trung Nguyên đều có cái tốt là giữ xe miễn phí, các “thượng đế” đỡ đau lòng cho việc phải mất thêm 2.000đ/chiếc. Cà phê máy lạnh xuất hiện khá nhiều, giá cũng không mắc lắm so với cà phê sân vườn. Quán 42, Papa ở Hồ Con Rùa sang trọng nhưng giá mềm. Huyền Thoại và Sài Gòn gần đó giá cao hơn một chút. Đặc điểm nổi bật, phục vụ ân cần, lịch sử, truyền hình mở suốt ngày. Đến mùa có bóng đá, quán trở thành nơi tụ hội của những người hâm mộ. Đáng buồn, nhiều quán khai thác các chương trình giải trí bằng phim bạo lực.
Từ những quán cà phê máy lạnh, một số quán ăn “ké” theo karaoke hoặc nâng cấp thành câu lạc bộ “hát với nhau”. Mô hình “bạn là ca sĩ” hoạt động tích cực, được nhiều người hưởng ứng. Chỉ cần tay trống, đàn, dàn âm thanh tàm tạm, vài cái micro, một người dẫn chương trình. Thế là sân khấu nổi lên bùm bùm, chát chát và... rống suốt đêm. Nếu không biết hát thì đừng đến đây, tội nghiệp cho lỗ tai lắm! Quán TN đường PL treo bảng to tướng “12.000 đ/ly” nhưng đố tìm ra ly nước nào có giá đó. Quá quắt chút nữa, các quán “hoá rồng” thành những bar nhạc sống. Nếu túi bạn không đủ nặng thì đừng vào, vì ly nước cam 55 ngàn là chuyện nhỏ. Đèn chiếu sáng không đủ, những quán cà phê khu Thanh Đa - Bình Quới được rỉ tai bằng danh hiệu “bãi đáp tình yêu”. Có những khu vực tối cực kỳ, ngửa bàn tay không thấy, dành cho từng loại “tâm sự nặng - nhẹ”. Cà phê CH đường N.T.M.K và nhiều quán máy lạnh “đen” (vì không thấy gì hết), trở thành nơi “hành đậu phộng” (đậu phộng = lạc) của những cặp tình nhân…
Bạn,
Cà phê cóc, cà phê “hộp”, cà phê sân vườn, cà phê máy lạnh... Mỗi quán đều có cái riêng, và đã có mặt khắp nơi ở Sài Gòn.