Bạn,
Chuyện xảy ra tại Hà Nội. Một cán bộ "bảo vệ pháp luật" lại là "nhân vật chính" trong các buổi hầu đồng tại một khu phố ở Hà Nội. Báo Tuổi Trẻ viết về chuyện này như sau.
Gã trai sành điệu có tên Vinh, là viên chức một ngành bảo vệ pháp luật... Vinh cũng đã tốt nghiệp đại học ở Úc, thường xem phim kinh điển, hát nhạc quốc tế. Và sẽ không có gì đáng nói về Vinh nếu như không có một ngày chứng kiến Vinh lên điện hầu đồng ở phố Hàng Quạt. Đây là điện thờ của ông Thạnh, một chủ nhang (người mở điện) có dinh cơ (điện) đồ sộ và thanh thế nhất Hà Nội và cũng có thể là nhất nước hiện nay. Một "dàn nhạc sống" gọi là đoàn cung văn gồm ba người đàn ông và một người phụ nữ phục vụ cuồng nhiệt và bền bỉ cho buổi lễ. Con nhang (những người theo thế giới đồng cốt) ngồi vây quanh điện với đủ mọi bộ dạng, lứa tuổi, thành kính, nghiêm cẩn bên những bà già nhai trầu và mấy cô mắt xanh, môi đỏ... Vinh mặc bộ đồ lụa trắng toát, lóng lánh, tóc chải bóng mượt, mắt môi xanh đỏ, tay đeo găng, chân đi tất cũng trắng muốt. Vinh ngồi khoanh tròn trước điện, mặt hơi ngửa, hếch mũi nhìn rất khoan thai, tự mãn, ánh mắt lạc thần như nhìn vào khoảng không vô tận. Bốn người hầu dân quỳ bốn góc thảm làm nhiệm vụ chăm lo khăn áo mũ giày cho Vinh.
Tiếng trống phách đổ dồn, giọng hát hầu ẽo uột dồn chặt gian phòng. Hương nhang nghi ngút cháy. Các con nhang thi nhau vái, lầm rầm khấn khứa.Vinh khoác lên người chiếc áo choàng đỏ tươi thêu hình rồng sau lưng. Bốn hầu dâng thoăn thoắt và nhịp nhàng mặc áo, đeo găng, cài trâm, phủ khăn cho Vinh (lúc này đã phải gọi là cô, vì căn (cái gốc ở cõi âm) của Vinh là do một công chúa đời Trần, một trong những người mà thế giới đồng cốt thờ, nắm giữ). Trong vòng 20 phút với sự giúp đỡ của những người xung quanh, Vinh đã thành một mệnh quan triều đình. Mũ áo cân đai oai vệ, trùm khăn đỏ kín mặt. Mõ, trống, chuông khua dồn dập. Cô đang ngồi lắc lư như say sóng, bất ngờ hất tung khăn trùm đầu. Hầu dâng vươn người đỡ rất điệu nghệ. Cô lại vỗ gối đánh bộp rồi đứng vụt dậy, đón vũ khí từ tay hầu dâng chống nạnh múa tiến lui, phải trái. Mặt cô hồng rực, mắt long lanh nhìn thẳng và không trọng tâm, mũi hếch, miệng hé cười, trông khác hẳn... người trần. Bỏ vũ khí, cô kẹp tám nén nhang rừng rực cháy vão kẽ ngón tay múa tiếp. Múa may chừng 10 phút trong tiếng ca riết róng của cung văn ù đặc màng nhĩ thì cô ngồi. Vậy là hết một giá hầu trong 12 giá của một vấn hầu. Đám hầu dâng thỉnh thoảng đưa nước, rượu, thuốc cho cô thưởng thức. Sau mỗi vấn hầu, cô lại rút tiền từ ngăn kéo trước mặt từng tờ 50 ngàn, 20 ngàn đồng kẹp vào kẽ ngón tay ném ra ngoài. Hầu dâng nhặt lấy thả vào cái chuông làm bằng đuôi quả bom cho cung văn. Cũng sau mỗi giá hầu, lại có người đem những mâm đầy lễ vật chia đều cho tất cả mọi con nhang có mặt gọi là tán lộc. Liên tục những con nhang lê đầu gối đến gần bỏ tiền từ 100 ngàn đồng trở lên vào một chiếc đĩa, cúi đầu dâng lên cô và ghé tai cô xin những tham vọng nào đó dưới trần. Cô nhận lời, lục tiền lẻ trả con nhang đó một ít rồi quay sang người khác.
Bạn,
Báo TT viết tiếp: Vấn hầu kéo dài năm giờ. Cung văn không ngừng hát, Vinh uống hết hai chai rượu, hút hết hai bao thuốc và liên tục nhảy múa. Các con nhang nói, hầu bóng là làm lễ tế vị thần mà mình mang căn của họ, để xin họ xá tội, giải tai ương, ban phúc lộc. Ra khỏi điện, Vinh bảo: "Thế giới này ai cũng có thể là con nhang."
Chuyện xảy ra tại Hà Nội. Một cán bộ "bảo vệ pháp luật" lại là "nhân vật chính" trong các buổi hầu đồng tại một khu phố ở Hà Nội. Báo Tuổi Trẻ viết về chuyện này như sau.
Gã trai sành điệu có tên Vinh, là viên chức một ngành bảo vệ pháp luật... Vinh cũng đã tốt nghiệp đại học ở Úc, thường xem phim kinh điển, hát nhạc quốc tế. Và sẽ không có gì đáng nói về Vinh nếu như không có một ngày chứng kiến Vinh lên điện hầu đồng ở phố Hàng Quạt. Đây là điện thờ của ông Thạnh, một chủ nhang (người mở điện) có dinh cơ (điện) đồ sộ và thanh thế nhất Hà Nội và cũng có thể là nhất nước hiện nay. Một "dàn nhạc sống" gọi là đoàn cung văn gồm ba người đàn ông và một người phụ nữ phục vụ cuồng nhiệt và bền bỉ cho buổi lễ. Con nhang (những người theo thế giới đồng cốt) ngồi vây quanh điện với đủ mọi bộ dạng, lứa tuổi, thành kính, nghiêm cẩn bên những bà già nhai trầu và mấy cô mắt xanh, môi đỏ... Vinh mặc bộ đồ lụa trắng toát, lóng lánh, tóc chải bóng mượt, mắt môi xanh đỏ, tay đeo găng, chân đi tất cũng trắng muốt. Vinh ngồi khoanh tròn trước điện, mặt hơi ngửa, hếch mũi nhìn rất khoan thai, tự mãn, ánh mắt lạc thần như nhìn vào khoảng không vô tận. Bốn người hầu dân quỳ bốn góc thảm làm nhiệm vụ chăm lo khăn áo mũ giày cho Vinh.
Tiếng trống phách đổ dồn, giọng hát hầu ẽo uột dồn chặt gian phòng. Hương nhang nghi ngút cháy. Các con nhang thi nhau vái, lầm rầm khấn khứa.Vinh khoác lên người chiếc áo choàng đỏ tươi thêu hình rồng sau lưng. Bốn hầu dâng thoăn thoắt và nhịp nhàng mặc áo, đeo găng, cài trâm, phủ khăn cho Vinh (lúc này đã phải gọi là cô, vì căn (cái gốc ở cõi âm) của Vinh là do một công chúa đời Trần, một trong những người mà thế giới đồng cốt thờ, nắm giữ). Trong vòng 20 phút với sự giúp đỡ của những người xung quanh, Vinh đã thành một mệnh quan triều đình. Mũ áo cân đai oai vệ, trùm khăn đỏ kín mặt. Mõ, trống, chuông khua dồn dập. Cô đang ngồi lắc lư như say sóng, bất ngờ hất tung khăn trùm đầu. Hầu dâng vươn người đỡ rất điệu nghệ. Cô lại vỗ gối đánh bộp rồi đứng vụt dậy, đón vũ khí từ tay hầu dâng chống nạnh múa tiến lui, phải trái. Mặt cô hồng rực, mắt long lanh nhìn thẳng và không trọng tâm, mũi hếch, miệng hé cười, trông khác hẳn... người trần. Bỏ vũ khí, cô kẹp tám nén nhang rừng rực cháy vão kẽ ngón tay múa tiếp. Múa may chừng 10 phút trong tiếng ca riết róng của cung văn ù đặc màng nhĩ thì cô ngồi. Vậy là hết một giá hầu trong 12 giá của một vấn hầu. Đám hầu dâng thỉnh thoảng đưa nước, rượu, thuốc cho cô thưởng thức. Sau mỗi vấn hầu, cô lại rút tiền từ ngăn kéo trước mặt từng tờ 50 ngàn, 20 ngàn đồng kẹp vào kẽ ngón tay ném ra ngoài. Hầu dâng nhặt lấy thả vào cái chuông làm bằng đuôi quả bom cho cung văn. Cũng sau mỗi giá hầu, lại có người đem những mâm đầy lễ vật chia đều cho tất cả mọi con nhang có mặt gọi là tán lộc. Liên tục những con nhang lê đầu gối đến gần bỏ tiền từ 100 ngàn đồng trở lên vào một chiếc đĩa, cúi đầu dâng lên cô và ghé tai cô xin những tham vọng nào đó dưới trần. Cô nhận lời, lục tiền lẻ trả con nhang đó một ít rồi quay sang người khác.
Bạn,
Báo TT viết tiếp: Vấn hầu kéo dài năm giờ. Cung văn không ngừng hát, Vinh uống hết hai chai rượu, hút hết hai bao thuốc và liên tục nhảy múa. Các con nhang nói, hầu bóng là làm lễ tế vị thần mà mình mang căn của họ, để xin họ xá tội, giải tai ương, ban phúc lộc. Ra khỏi điện, Vinh bảo: "Thế giới này ai cũng có thể là con nhang."
Gửi ý kiến của bạn