Bạn thân,
Làm mẹ là một thiên chức, một trong những vai trò tuyệt vời của người phụ nữ.
Khi mang đứa con trong bụng 9 tháng 10 ngày, mỗi ngày cảm nhận con mình lớn dần trong bụng; mỗi ngày cảm nhận từng cái nhúc nhích trở mình của bào thai, mỗi ngày dịu dàng tránh đụng chạm nặng vì sợ tổn thương con mình trong bụng, mỗi ngaỳ chăm sóc thức ăn kỹ càng vì sợ tương lai con ra đời sẽ gặp cơ nguy nhiều bệnh, và vân vân.
Tuy nhiên, có con cũng là một nỗi lo, đặc biệt khi bà mẹ chỉ là một nữ sinh viên đang miệt mài sách vở nhà trường.
Báo Pháp Luật TP kể về trường hợp báo này gọi là “Khóc cười sinh viên làm mẹ...”
Bùi ngùi khi gian nan, vui mừng khi chung sức với chồng lo cho con mình, thất vọng khi chồng biến dạng...
Bản tin báo PLTP đầy những niềm vui và nước mắt:
“Từ hậu quả của việc sống thử, thiếu hiểu biết về kiến thức giới tính…, không ít sinh viên làm cha, làm mẹ với những tình cảnh dở khóc dở cười.
“Bốn đứa chơi thân, cùng phòng trọ, cùng trường, cùng quê, giờ lại cùng góp gạo, tiền để chăm sóc “bạn bầu”. Gia đình chồng đã bỏ rơi nó, bọn em không lo thì tủi thân mẹ con nó lắm!” Câu nói của một người bạn cùng phòng LTC (sinh viên (SV) năm tư Trường ĐH Sài Gòn TP.HCM) khiến cả phòng trọ đang ồn ào bỗng trở nên im lặng…
Uống thuốc tiêu hóa vì thấy… bụng to
Trước đây C. yêu một người bạn học chung lớp phổ thông, giờ đang làm cán bộ xã gần nhà ở quê. Đôi bạn đã từng “quan hệ” mấy lần nhưng không thấy có thai nên C. nghĩ mình bị vô sinh. Đến khi có hiện tượng mất kinh nguyệt đến ba tháng nhưng vẫn ăn uống bình thường, C. chỉ nghĩ mình bị… trướng bụng nên mua thuốc tiêu hóa về uống. Mãi không bớt, C. đi khám phụ khoa rồi siêu âm mới dám tin mình có em bé đã bốn tháng!
Dù bị gia đình mắng nhiếc đủ điều nhưng rồi đám cưới cũng được tổ chức vội vàng ngay trong tuần. C. vào TP.SG học tiếp ĐH, còn chồng ở quê. Nhưng người chồng lại không chịu đi đăng ký kết hôn vì nghi ngờ đứa bé trong bụng C. Gia đình chồng cũng không hỏi thăm C. một câu nào...
Cách đây không lâu, bà M. (chủ nhà trọ tại xã Đông Hòa, Dĩ An, Bình Dương) bất ngờ nhận được lời đề nghị nhận nuôi giùm hai đứa trẻ sinh đôi vừa tròn tháng từ một cặp SV học Trường ĐH Nông Lâm TP.SG đang thuê trọ ở đó.
Bà M. kể, hai cô cậu học cùng trường, trốn gia đình ở chung với nhau suốt hai năm nay. Đến khi cô “vợ” có bầu, cậu “chồng” điện thoại về nhà xin làm lễ ăn hỏi với lý do là “bạn gái sắp đi du học” nhưng gia đình vẫn không đồng ý.
“Sinh xong, thằng chồng đi hỏi dò mấy người quen để biếu con khiến ai cũng tưởng đùa. Đến khi không thấy hai đứa con đâu, tôi hỏi ra mới biết chúng đi khám bệnh rồi bỏ lại ở BV Đa khoa Thủ Đức. Con mình đẻ mà làm như hai củ khoai lang vậy, chỉ thương hai đứa trẻ vô tội không biết sẽ thế nào” - bà M. tặc lưỡi...”
Lo buồn, thất vọng... luôn luôn nhiều hơn niềm vui.
Làm sao bây giờ, buông thả một chút là ngàn năm di hận.
Làm mẹ là một thiên chức, một trong những vai trò tuyệt vời của người phụ nữ.
Khi mang đứa con trong bụng 9 tháng 10 ngày, mỗi ngày cảm nhận con mình lớn dần trong bụng; mỗi ngày cảm nhận từng cái nhúc nhích trở mình của bào thai, mỗi ngày dịu dàng tránh đụng chạm nặng vì sợ tổn thương con mình trong bụng, mỗi ngaỳ chăm sóc thức ăn kỹ càng vì sợ tương lai con ra đời sẽ gặp cơ nguy nhiều bệnh, và vân vân.
Tuy nhiên, có con cũng là một nỗi lo, đặc biệt khi bà mẹ chỉ là một nữ sinh viên đang miệt mài sách vở nhà trường.
Báo Pháp Luật TP kể về trường hợp báo này gọi là “Khóc cười sinh viên làm mẹ...”
Bùi ngùi khi gian nan, vui mừng khi chung sức với chồng lo cho con mình, thất vọng khi chồng biến dạng...
Bản tin báo PLTP đầy những niềm vui và nước mắt:
“Từ hậu quả của việc sống thử, thiếu hiểu biết về kiến thức giới tính…, không ít sinh viên làm cha, làm mẹ với những tình cảnh dở khóc dở cười.
“Bốn đứa chơi thân, cùng phòng trọ, cùng trường, cùng quê, giờ lại cùng góp gạo, tiền để chăm sóc “bạn bầu”. Gia đình chồng đã bỏ rơi nó, bọn em không lo thì tủi thân mẹ con nó lắm!” Câu nói của một người bạn cùng phòng LTC (sinh viên (SV) năm tư Trường ĐH Sài Gòn TP.HCM) khiến cả phòng trọ đang ồn ào bỗng trở nên im lặng…
Uống thuốc tiêu hóa vì thấy… bụng to
Trước đây C. yêu một người bạn học chung lớp phổ thông, giờ đang làm cán bộ xã gần nhà ở quê. Đôi bạn đã từng “quan hệ” mấy lần nhưng không thấy có thai nên C. nghĩ mình bị vô sinh. Đến khi có hiện tượng mất kinh nguyệt đến ba tháng nhưng vẫn ăn uống bình thường, C. chỉ nghĩ mình bị… trướng bụng nên mua thuốc tiêu hóa về uống. Mãi không bớt, C. đi khám phụ khoa rồi siêu âm mới dám tin mình có em bé đã bốn tháng!
Dù bị gia đình mắng nhiếc đủ điều nhưng rồi đám cưới cũng được tổ chức vội vàng ngay trong tuần. C. vào TP.SG học tiếp ĐH, còn chồng ở quê. Nhưng người chồng lại không chịu đi đăng ký kết hôn vì nghi ngờ đứa bé trong bụng C. Gia đình chồng cũng không hỏi thăm C. một câu nào...
Cách đây không lâu, bà M. (chủ nhà trọ tại xã Đông Hòa, Dĩ An, Bình Dương) bất ngờ nhận được lời đề nghị nhận nuôi giùm hai đứa trẻ sinh đôi vừa tròn tháng từ một cặp SV học Trường ĐH Nông Lâm TP.SG đang thuê trọ ở đó.
Bà M. kể, hai cô cậu học cùng trường, trốn gia đình ở chung với nhau suốt hai năm nay. Đến khi cô “vợ” có bầu, cậu “chồng” điện thoại về nhà xin làm lễ ăn hỏi với lý do là “bạn gái sắp đi du học” nhưng gia đình vẫn không đồng ý.
“Sinh xong, thằng chồng đi hỏi dò mấy người quen để biếu con khiến ai cũng tưởng đùa. Đến khi không thấy hai đứa con đâu, tôi hỏi ra mới biết chúng đi khám bệnh rồi bỏ lại ở BV Đa khoa Thủ Đức. Con mình đẻ mà làm như hai củ khoai lang vậy, chỉ thương hai đứa trẻ vô tội không biết sẽ thế nào” - bà M. tặc lưỡi...”
Lo buồn, thất vọng... luôn luôn nhiều hơn niềm vui.
Làm sao bây giờ, buông thả một chút là ngàn năm di hận.
Gửi ý kiến của bạn