Những quốc gia nghèo đói chỉ còn chiếm 8% dân số thế giới, so với 45% năm 1970, theo tường trình được thực hiện theo yêu cầu của Bộ Ngân Khố và Bộ Tài Chính và Mậu Dịch. Ở các quốc gia như Trung Quốc, Ấn Độ, Pakistan, Bangladesh và Indonesia, các nơi này đã thực hiện toàn cầu hoá, thu nhập đã tăng hơn gấp đôi, so với các quốc gia phát triển.
"Trong những năm 90s, mức tăng của họ trong tổng sản lượng trên đầu người là 5% so với 2% ở các quốc gia giàu có."
Tỷ lệ thu nhập bình quân trong các quốc gia được tính, với người giầu nhất là 20% dân số với trung bình của người nghèo nhất là 20%, rơi xuống còn 15 trên 1 năm 1970 và 13 trên 1 năm 1977, theo bản tường trình nói trên. Một phần dân cư đang sống dưới lằn mức đói nghèo được chấp nhận, đã giảm từ 28% vào cuối những năm 1980s còn 24%, theo tường trình cho biết. Nhưng nếu chỉ riêng sự toàn cầu hoá- dù đã làm tăng toàn nền kinh tế thông qua mậu dịch và đầu tư - sẽ không kéo người nghèo ra khỏi đói kém.
"Những quốc gia giàu có vẫn tiếp tục đặt những rào chắn thương mại về xuất cảng đối với các quốc gia đang phát triển, khiến thu nhập của những quốc gia đó giảm sút trước mắt."
Ngân Hàng Thế Giới ước tính, việc bảo vệ mậu dịch của các quốc gia giàu làm các quốc gia đang phát triển tốn hơn 200 tỷ/năm, gấp đôi trị giá viện trợ. Một nửa trong đó do bởi thuế quan, đặc biệt trên các sản phẩm nông nghiệp, vải sợi và quần áo. OECD trợ giá cho nông gia của họ khoảng 2 tỷ đô/ngày, gần tương đương với giá trị tổng sản lượng cho vùng Saharan Africa và nhiều hơn 6 lần tổng số tiền trợ giúp các quốc gia đang phát triển. Nghiên cứu của Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế ước lượng, nếu Liên Hiệp Châu Âu, Nhật, Canada, và Hoa Kỳ bãi bỏ các hàng rào mậu dịch đối với mậu dịch Châu Phi, xuất cảng sẽ nâng lên thêm 14%.
Bảng tường trình còn cho biết, tuy vậy, các quốc gia đang phát triển cũng ngăn trở sự tăng trưởng bằng các hàng rào mậu dịch do chính họ lập nên.