Sinh viên đại học đang mắc nợ nhiều hơn bao giờ hết, và sẽ phải cố gắng tìm những việc làm lương cao để trả nợ. Có nhiều sinh viên phải trả đến hàng chục năm mới sạch nợ.
Trung bình, niên học 1999-2000, sinh viên cử nhân năm cuối ở các trường đại học 4 năm thiếu nợ khoảng $13,000. Càng học cao số tiền nợ càng lớn. Sinh viên cao học nợ $17,341 (trường công) và $24,409 (trường tư). Sinh viên MBA (Master of Business Administration) thiếu nợ nhiều nhất: $28,520.
Đó là chưa kể tiền nợ thẻ tín dụng. Trung bình, sinh viên đại học 4 năm nợ $1,600 nếu sống chung với gia đình, $2,200 nếu sống tự lập, và $3,900 nếu học cao hơn cử nhân.
Tình hình nợ nần của những sinh viên các trường thẩm mỹ, dạy lái xe vận tải, và các chương trình dạy nghề khác cũng rất xấu. Tệ nhất là các sinh viên bỏ học nửa chừng. Họ thiếu nợ mà lại không có bằng cấp cao để tìm việc làm lương cao đủ để trả nợ.
Cứ 6 sinh viên lấy bằng cử nhân năm nay thì có một người phải dùng 10% thu nhập của họ (chưa trừ thuế) để trả nợ.
Chỉ có 10 năm, từ 1990 đến 2000, số sinh viên mượn tiền học và số tiền nợ tăng gấp đôi. Trước thập niên 1990, tiền student loan chỉ chiếm ít hơn 25% tổng số tiền trợ cấp tài chính của liên bang dành cho sinh viên. Đến năm 2000, tiền nợ chiếm 58%.
60% sinh viên ra trường với bằng cử nhân năm 1999-2000 mắc nợ.
Sinh viên thuộc các gia đình nằm trong tỷ lệ 1/5 các gìa đình nghèo nhất, tiền học của họ chiếm 12% thu nhập của gia đình nếu học đại học cộng đồng, 25% nếu học ở các đại học bốn năm của nhà nước, và 110% nếu học ở đại học tư.
80% sinh viên vừa đi làm vừa đi học, trung bình họ làm việc 25 tiếng một tuần. Tuy kiếm được tiền nhưng họ phải học lâu hơn, và phải mượn nhiều nợ hơn (nhh/ theo Mercury News).