(THE CHRISTIAN SCIENCE MONITOR) - Các luật lệ trong chương trình cải tiến giáo dục "No Child Left Behind" (Không có một học sinh nào bị bỏ rơi phía sau) của chính phủ liên bang đòi hỏi các trường cần phải tìm mọi cách để giúp đỡ các học sinh vô gia cư.
Có nhiều chương trình đã được tiến hành, mặc dù chưa đạt được kết quả tối đa, các em học sinh vô gia cư vẫn còn gặp phải nhiều trở ngại, nhưng cũng đã giúp đỡ được phần nào cho nhóm học sinh vô gia cư.
Nhờ vào chương trình "No Child Left Behind", các em học sinh thuộc các nhóm đã từng bị bỏ rơi đã được các trường học chú ý đến các nhu cầu riêng biệt và đặt ra các chương trình dành riêng cho các em học sinh, ví dụ như học sinh thuộc các nhóm thiểu số, học sinh cần được giáo dục đặc biệt, học sinh bị giới hạn Anh Ngữ, và học sinh vô gia cư. Tuy nhiên, không phải tất cả mọi chương trình đều hoạt động hữu hiệu.
Các chương trình giúp đỡ học sinh vô gia cư được thật sự bắt đầu ở các học khu từ năm 2002. Vào năm 2002, luật giúp đỡ người vô gia cư (McKinley-Vento Homeless Assistance Act) đòi hỏi tất cả các học khu phải liên lạc được với các học sinh vô gia cư và tạo điều kiện giúp đỡ cho các em tham gia được toàn bộ các chương trình trong trường học.
Trong vòng một năm, ở Hoa Kỳ có khoảng từ 900, 000 đến 2,800,000 trẻ em vô gia cư. Các em sống trong xe, ngoài đường phố, trong các nhà tập trung dành cho người vô gia cư, hoặc ở tạm với người thân hay bạn bè của cha mẹ, hay là phải ở trong các khu chung cư xuống cấp. Các em cũng là những em bé bị ngược đãi và bạo hành, hay là bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà. Dù cho các em ở đâu, luật liên bang đòi hỏi các học khu phải cung cấp cho các em một nền giáo dục đúng tiêu chuẩn.
Trong năm 2005, chính phủ liên bang sẽ cung cấp $62.5 triệu cho các tiểu bang để dành riêng cho các chương trình giúp đỡ học sinh vô gia cư.
Có nhiều chương trình đã được tiến hành, mặc dù chưa đạt được kết quả tối đa, các em học sinh vô gia cư vẫn còn gặp phải nhiều trở ngại, nhưng cũng đã giúp đỡ được phần nào cho nhóm học sinh vô gia cư.
Nhờ vào chương trình "No Child Left Behind", các em học sinh thuộc các nhóm đã từng bị bỏ rơi đã được các trường học chú ý đến các nhu cầu riêng biệt và đặt ra các chương trình dành riêng cho các em học sinh, ví dụ như học sinh thuộc các nhóm thiểu số, học sinh cần được giáo dục đặc biệt, học sinh bị giới hạn Anh Ngữ, và học sinh vô gia cư. Tuy nhiên, không phải tất cả mọi chương trình đều hoạt động hữu hiệu.
Các chương trình giúp đỡ học sinh vô gia cư được thật sự bắt đầu ở các học khu từ năm 2002. Vào năm 2002, luật giúp đỡ người vô gia cư (McKinley-Vento Homeless Assistance Act) đòi hỏi tất cả các học khu phải liên lạc được với các học sinh vô gia cư và tạo điều kiện giúp đỡ cho các em tham gia được toàn bộ các chương trình trong trường học.
Trong vòng một năm, ở Hoa Kỳ có khoảng từ 900, 000 đến 2,800,000 trẻ em vô gia cư. Các em sống trong xe, ngoài đường phố, trong các nhà tập trung dành cho người vô gia cư, hoặc ở tạm với người thân hay bạn bè của cha mẹ, hay là phải ở trong các khu chung cư xuống cấp. Các em cũng là những em bé bị ngược đãi và bạo hành, hay là bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà. Dù cho các em ở đâu, luật liên bang đòi hỏi các học khu phải cung cấp cho các em một nền giáo dục đúng tiêu chuẩn.
Trong năm 2005, chính phủ liên bang sẽ cung cấp $62.5 triệu cho các tiểu bang để dành riêng cho các chương trình giúp đỡ học sinh vô gia cư.
Gửi ý kiến của bạn