Vùng phía nam tỉnh Hồ Nam, Hoa Lục, từ làng này sang làng khác, người dân nghèo tới nổi không thể nào làm ấm căn nhà trong mùa đông và thiếu thốn nhiều tiện nghi căn bản, như nước sinh hoạt chẳng hạn. Hoa Lục đã cố vực dậy nhiều người dân khỏi cảnh nghèo, khá hơn vài nước khác trong những thập niên gần đây, nhưng cái nghèo dai dẳng vẫn cứ đeo đuổi không ngớt người dân ở phía nam tỉnh Hồ Nam. Tài liệu nghiên cứu của Ngân Hàng Thế Giới (World Bank - WB) mới đây phát hiện rằng vẫn còn tới 300 triệu người nghèo ở Hoa Lục - nhiều gấp ba lần dự đoán trước đó của WB.
Nạn nghèo hiện nay là vấn đề nghiêm trọng nhất của xã hội Hoa Lục, đáng báo động ở các vùng núi và sa mạc nước này, hoặc những vùng của người sắc tộc định cư, mà phúc lợi rất thấp so với những vùng kinh tế tăng trưởng vì nguyên nhân lịch sử và văn hóa lâu đời.
Albert Keidel, nhà hoạt động kỳ cựu của Carnegie Endowment for International Peace nói rằng Hồ Nam là tỉnh đông dân nhất Hoa Lục, xấp xỉ 100 triệu dân, và đất đai không cung ứng đủ mọi thứ cho người.
Wang Xiaolu, phó giám đốc Viện Nghiên cứu Kinh Tế Quốc Gia, National Economic Research Institute, tổ chức phi chính phủ ở Bắc Kinh nói rằng chính sách giảm nghèo trước đó chỉ tập trung thực hiện cho các tỉnh ở phía tây Hoa Lục như Qinghai hoặc Guizhou, vốn là những vùng nghèo hơn.
Tại quận nông thôn Gushi thuộc tỉnh Hồ Nam hiện nay, chỉ có 73,000 trong số 1.4 triệu nông dân có thu nhập ít hơn mức nghèo theo quy định của chính phủ Hoa Lục, 94 đô/năm, chỉ có thể đủ chi dùng cho các nhu cầu căn bảnn của con người, trong đó có mức ăn ít lại chỉ đủ 2,000 calories mà thôi.
Nhiều người dân ở đây sống bằng số tiền trong khoảng trung bình giữa mức đói nghèo và tiêu chuẩn mỗi ngày 1 đô của WB.
Tháng rồi, WB ước lượng số dân nghèo ở Hoa Lục tăng gấp ba lần, là 300 triệu thay vì 100 triệu, sau một cuộc khảo sát giá cả đã thay đổi sự nhận định về bộ mặt của tỉnh này. Nông dân ở đây đã nói với một du khách lần đầu tiên rằng họ đang sống rất nghèo và đầy khó khăn. Người dân làng khắp quận này nói các biện pháp công hữu hóa của chính quyền trung ương đã cải thiện cuộc sống của nhiều nông dân nhưng chỉ tác động tới cuộc sống của họ.
Chẳng hạn như việc bãi bỏ thuế nông nghiệp, bỏ học phí của trẻ con và chăm sóc sức khỏe, hưu bổng có vẻ làm tăng thêm sự thịnh vượng cho người dân nghèo nông thôn. Tuy vậy, thuế tiêu thụ vẫn không phù hợp. Nhiều người nói rằng ngay cả học phí vẫn tăng nhanh ở các trường học có thu tiền. Tương tự như vậy, bảo hiểm, tiền hưu bổng và kế hoạch bảo hiểm sức khỏe vẫn còn quá cao đối với khả năng tài chính của người dân cho nên họ không thể nào với tới nổi.
Đối với nhiều người dân làng, chính quyền trung ương vẫn không đủ sức chạm tới nổi, đặc biệt tại những vùng nghèo như thế.