Hôm nay,  

Sách Mới Nhã Ca

17/05/200600:00:00(Xem: 1762)

Bìa sách “Đường Tự Do, <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Saigon”: Tranh Nguyễn Trung<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

 

Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.

 

  Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon  đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn.  mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng,  tình tiết riêng.  Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigonđổi đời sau 1975. 

 

Bắt đầu từ hôm nay, Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày  một đọan trích từ  tác phẩm tiêu biểu của Nhã Ca.  Sách Đường Tự Do Saigon, cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương.

 

Đường Tự Do, Saigon

 

Tiểu thuyết Nhã Ca

 

Trích đoạn 1: Bà Điên Thoát Y

 

 

 

Không ai làm đuôi cho bà ta nữa à" Đám con nít phá phách, hỗn xược, quái ác đâu cả rồi"  Sao cái đuôi dài cứ rụng dần từng khúc" Sau cùng, bà ta chỉ còn lại một mình.

 

Người đàn bà này quê quán ở đâu" Không biết. Xuất hiện bao lâu trên con đường này, cũng không nhớ nữa. Hình như bà ta mới trở dậy sau một giấc ngủ ở bãi cỏ, dưới chân tượng Đức Mẹ nhà thờ Đức Bà. Nằm chèo queo, trần truồng, hồn nhiên, thơ dại như một đứa trẻ nít. Ngủ màn trời, chiếu đất, tắm rửa ở máy nước công viên, ăn uống có người nuôi. Quán ăn, quán cà phê dọc con đường Tự Do mọc lên như nấm. Chỉ cần dừng lại trước một tiệm ăn nào đó, hay xe bánh mì. Chỉ đứng yên lặng chờ, rồi có...

 

Trước khi bình yên như bây giờ, bà ta đã có thời làm náo loạn phố xá. Đâu lâu lắc gì. Chỉ mới đây thôi. Nhờ bà ta, mà cả con phố có màn vui như tết. Ôi thôi, con nít đông như kiến, rồi người lớn cũng chạy theo. Cả mấy hàng gánh lề đường, bà Mập xe bánh mì góc Givral, bà Ốm bán bánh mì, bánh cuốn góc Lê Thánh Tôn, bỏ cả xe mà chạy.

 

Họ chạy tuốt lên phía nhà thờ, kẻ trước người sau, tấp nập như đi lãnh gạo. Chen chúc, xô đẩy, thấy được cảnh gì" Chính là người đàn bà. Chị ta đang thong dong biểu diễn màn thoát y.

 

“Hoan hô. Nhiệt liệt. Khẩn trương.” Bọn con nít vỗ tay, la hét rầm trời.

 

Ném bỏ xong áo quần, chị cười vu vơ, thong thả bước đi. Vậy là thành một đám rước tồng ngồng. Nối theo người đàn bà, bọn con nít hăng hái cổ võ, rồi bà con nhập bọn đông đảo, cười nói hỉ hả. Đám rước cứ vậy vui vẻ kéo dọc vỉa hè đường Tự Do, nhưng tới khúc băng ngang  nhà hát lớn thành phố thì kẹt. Một đám rước khác có trống kèn rình rang từ phía đường Lê Lợi đổ lên.

 

Đó là đoàn biểu tình mừng sinh nhật Bác Hồ gồm đủ các đoàn thể nam phụ lão ấu. Mở đầu là nhi đồng sắp hàng hai, rồi phụ nữ sắp hàng tư, vừa đi vừa uốn éo múa may, vung tay, đưa chân, oằn người theo điệu hát: Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng. Bài hát được đội thiếu nhi quàng khăn đỏ vai đeo trống, tay cầm dùi, đánh tùng tùng phụ họa. Tiếp theo là các đoàn thanh niên, phụ nữ, phụ lão...

 

Đoàn biểu tình mừng sinh nhật bác coi đâu ra đấy thật. Có cả mấy anh tay đeo băng đỏ cầm ống loa chạy lui chạy tới hô khẩu hiệu “Nhiệt liệt chào mừng sinh nhật Hồ Chủ Tịch vĩ đại.” Theo lệnh ống loa phải hô là nhiệt liệt, nhưng kẻ hô nhiệt, người hô liệt cứ loạn xà ngầu. Tới khúc các phụ lão hô thì chỉ còn nghe liệt.

 

“Liệt. Liệt. Liệt luôn.” Bọn con nít bên đám rước tồng ngồng la lớn phụ họa. Họng chúng to hơn, tiếng chúng hô vui hơn, khỏe hơn các phụ lão là cái chắc. Hai đám rước đụng nhau sôi nổi hẳn lên. Đúng lúc ấy thì công an ào tới. Nguyên do chỉ vì chị ta thấy trống kèn múa hát thì thích quá, cứ  tồng ngồng vậy mà xông lên đòi dự phần mừng sinh nhật Bác Hồ. Vậy là chị bị công an còng tay dẫn đi. Đã tưởng cải tạo mút mùa luôn, nào ngờ chỉ ba bữa sau đã thấy chị ta thơ thới hân hoan trở lại hè phố.

 

Đó là chuyện lần đầu. Còn tiếp dài dài cả chục lần không đếm được. Chị bị bắt ở phường cũng có, lên quận cũng có. Đánh đập, dọa nạt, bầm người, tím thây. Buộc chị phải mặc quần áo mới được đi ăn xin. Ăn nhằm gì. Chị đâu còn trí nhớ. Mặc vào rồi cởi ra mấy hồi. Riết công an cũng thấy chán không bắt, mà người lớn con nít gì cũng cho là thường rồi, không hào hứng coi nữa.

 

Họa hoằn cảnh chị tồng ngồng dạo phố có đập vào mắt một số người ngọai quốc qua đường. Nhưng chẳng bao giờ chị để ý đến họ. Mà hình dáng chị thì quá tơi tả dị dạng, chẳng còn chút hấp dẫn nào. Buộc chị tội “khiêu dâm ngoại cảnh” --thời trước 1975 quen gọi là “công xúc tu sĩ”-- thì dễ quá rồi. Nhưng buộc để ăn cái giải gì của chị chứ. Riết rồi bình thường.

 

Bây giờ chị cũng như con đường Tự Do, coi thong dong quá. Chị bước chậm rãi. Thích đi thì đi, thích dừng thì dừng. Tới góc đường Lê Thánh Tôn, chị đứng lại nghỉ chân. Nhà hàng ăn, mấy giờ rồi mà có cô con gái tóc xù bông kéo đàn violon thánh thót, còn có cái ông nhạc sĩ thấp thấp như đang nằm bò trên cái đàn bự. Bà Sáu Ốm bán bánh mì bánh cuốn thì nhìn trời kéo mây thở dài, sửa miếng vải bạt. Rồi cũng quăng cho chị mẫu bánh mì vụn khô như đá:

 

“Đi đi, cho người ta bán hàng. Nhìn gì.”

 

Đi thì đi. Chị cầm miếng bánh mì bước xuống nữa. Tiệm thuốc tây quốc doanh người ta sắp hàng dài quá. Chị dừng lại, nhón chân ngó vô. Mấy cái đầu quay lại nhìn chị nên chị phải cười xã giao một cái. Vậy là lịch sự rồi, chị nhìn qua bên kia đường, tiệm cà phê, tiệm thêu đều mở cửa. Có cái thằng cha tre trẻ hay đứng trước cửa tay chống nạnh ngó lui ngó tới. Nó có đứng đó không" Có kìa. Chị đưa tay vẫy chào, chào bằng tay rồi dạng chân ra chào nữa, lối chào này tụi con nít trước thích lắm, bây giờ sao không thấy chúng thích nữa. Cái thằng đàn ông mặt đang vui tươi sao xụ xuống như con cú, quay ngoắt trở vào.

 

Hôm nay đứng xa chị không nghe cái giọng Bắc kỳ đặc của nó: “Con mẹ điên, cút ngay. Kêu công an còng giờ.” Ai điên vậy" Chị hỏi hoài, ai cũng cười. Chỉ có thằng Bò, cái thằng cứ đeo sát mặt đất đó, nói: “Bà điên chớ ai nữa. Vậy mà cũng không biết. Ngu.” Ngu. Tiếng này hình như hồi trước chị có nghe, bây giờ thì chị không biết nữa.

 

“Biết ca không"” Cái bà đèm đẹp ở một trong mấy hàng thêu có lần hỏi chị. Chị nói: “Biết.” Chị ca. Bà hàng thêu xua tay: “Thôi, làm ơn tốp lại đi. Khiếp quá.” Vậy là không hay" Chị hỏi thằng Bò. Nằm dưới đất ngó lên, nó cười: “Ghê quá bà ơi, bà hổng biết ca.” Từ đó chị tịt luôn, nhất định, cho tiền cũng không mở miệng.

 

Xuống nữa, chắc gặp thằng Bò. Chị đi thẳng, hai tay đong đưa đánh đường xa. Nước ở đâu vậy"

 

Chị ngó lên. Ông trời buồn đái, đái bậy làm chị ướt. Chị quay ngược trở lại.

 

Trích đoạn 2: Thằng Bò, bọn bụi, cô Mai Bắc

 

Mấy đứa bụi đời thường đố nhau: Đố trán cao hay trời cao" Đứa nào cũng mau mắn trả lời: trời cao. Rồi tắc lưỡi: Thua, quên hoài. Trán cao chớ. Mình thấy trời mà không thấy trán mình, phải soi gương mới thấy.

 

Thằng Bò thì trái lại, trán cũng cao mà trời cũng cao. Ngó được lên trời, với nó, là việc vất vả quá, bởi người ta đi bằng hai chân, mà nó thì hai tay phải làm hai chân trước, như con chó, con mèo đi bằng bốn chân. Chó mèo đi bốn chân đầu vẫn ngẩng lên, mắt vẫn thấy đằng trước. Còn nó thì bò, mà mắt chỉ thấy được mặt đất. Mấy đứa bụi đời thường chê nó thua cả con chó con mèo.

 

Hôm nay cũng vậy, trời mưa, bọn trẻ bụi đời lười đi chôm chĩa đang vui vẻ tụ năm tụm mười, tìm thằng Bò phá chơi. Khỏi sợ ai đi. Mấy chú công an đến giờ này no rồi, gặp cũng vui vẻ cả.

 

Không phải tìm lâu, ngay góc hiên khách sạn Cửu Long, thằng Bò đang nằm co quắp, mắt hiêng hiếng ngó ra phía bờ sông trắng xóa màn mưa đục. Nơi cửa vào tiệm ăn, chị bán thuốc lá mắt buồn ngủ díp lại mà miệng cứ ư ử ca cải lương. Quán ăn này thì ngày mưa nắng gì mà hễ có ghi bảng hôm nay bán bia bốc thì không còn cái ghế nào trống. Bữa nay cái bảng ghi có bia bốc lật mặt lại rồi, quán sói đầu, lưa thưa vài ba trự có vẻ ngồi núp mưa hơn là hăng hái ăn nhậu.

 

Cả bọn chín đứa, cầm đầu là thằng Lai Phá, mặt đầy tàn nhang, tóc vàng hoe, quần áo tay chân lấm lem như vừa chui dưới cống lên. Thằng đàn em đi kế nó ăn mặc như bang chủ cái bang, áo thắt ngang bụng bằng sợi dây thừng, hai chân bơi trong đôi giày rộng thùng thình, tay cầm cái lon bơ bự trống hốc, chưa có khúc xương, chút nước lèo nào. Như vậy, chứng tỏ cậu ta chưa “hành nghề” chui vô chực xương ở một hàng quán. Còn một thằng nữa, hai tay lở loét ghẻ là ghẻ, có con ghẻ đang sưng mọng, có con ghẻ bung nước, chảy tùm lum mà thằng nhỏ cứ quẹt lên mặt lia lịa. Trong băng thằng Lai Phá còn có hai nữ tặc nhí con, đứa nào cũng chìa cái mỏ ra đằng trước, như sẵn sàng chửi lộn. Một đứa mặc cái áo thun đỏ cũ sờn, còn một đứa lượm đâu được cái váy cũn cỡn của ai mà nó mặc dài xuống mắt cá chân, thêm cái áo rộng dài tới đầu gối, nên khó mà biết được con bé gầy ốm tới mức nào. Bọn lít nhít đằng sau, quần áo tơi tả dơ dáy, mặt mày đã láo liên còn làm bộ cương thêm cho vênh váo.

 

“Ê Bò, ai cho mày nằm đây. Đứng dậy ông bảo.”

 

Thằng Bò rời cái màn mưa trắng đục phía bờ sông, khó nhọc đưa cái đầu qua vị trí khác. Đụng nhóm thằng Lai Phá, mắt nó càng đục hơn. Nó đưa tay lên chùi giòng nước miếng đang nhỏ xuống, mất thăng bằng muốn té nhủi và nó nằm bẹp xuống đất.

 

“Ông hỏi không trả lời mầy"”

 

Nó còn biết trả lời sao" Không nằm đây thì nằm đâu. Con đường Tự Do là đất sống của bọn trẻ bụi đời. Cả thành phố, độc nhất con đường này có khách ngoại quốc tới lui, ở trong các khách sạn. Dân có máu mặt cũng vô ra các quán nhậu, nơi chốn ăn chơi toàn khu vực này. Chỉ có khách ngoại quốc mới bố thí cho chúng nó, dù một đồng tiền đô cũng hơn cả xấp giấy bạc của nhà nước đang xài. Ngày đêm gì nó cũng chỉ bò quanh quất từ đầu đường tới cuối đường. Nó đã cố “cắm ” một chỗ vừa đủ nằm trong bãi cỏ công viên, không được, nó bị bật ra ngay.

 

Thấy thằng Bò lầm lì, không trả lời mà nhìn chăm chăm nó, thằng Lai Phá tức. Nghinh phải không" Trước bọn đàn em, nó phải ra oai. Nó dõng dạc ra lệnh:  “Bò, nghe đây. Anh Hai mày bảo mày bò dậy.”

 

Vẫn đưa mắt nhìn thằng Lai Phá để đề phòng, thằng Bò bò dậy. Hai tay nó chống chưa vững thì thằng Lai Phá đã cho nó một cái đá ngã lăn quay. Thật ra đã quen bị đá đấm, ngã, lăn, thằng Bò không cảm thấy đau đớn chút nào. Ngặt cái, thằng Lai đá mạnh quá, nó lăn ra mé hiên, nhằm vũng nước nên ướt nhẹp.

 

“Anh Hai mày bảo thì phải nghe lệnh cho nhanh. Bò lại lần nữa coi.”

 

Không biết bao nhiêu lần nó bị bọn thằng Lai Phá hành hạ. Nó hận lắm, nhưng tàn tật, thế cô, còn biết làm gì.

 

“Thằng này không chịu nói. Bắt nó nói đi.”

 

“Ê, mày đâu có câm mày. Đừng bày đặt ngậm hạt thóc chớ.”

 

“Bắt nó phải bò. Mày bò ba vòng tụi tao tha cho.”

 

Không biết bao nhiêu lần bị lừa rồi, thằng Bò nghe nói vẫn cứ mừng. Nó chống tay, ngó thằng Lai như muốn hỏi mày có nói thật không, rồi bắt đầu bò. Chưa được nửa vòng, một đứa con gái cưỡi lên lưng nó. Con bé cũng nhẹ thôi, nhưng từ người nó tỏa ra một mùi hôi thối làm nó muốn tắt thở. Rồi thằng có hai bàn tay ghẻ đưa tay vào cái miệng há hốc của thằng Bò. Đứa con gái kia chạy đằng sau, đưa tay kéo tụt chiếc quần của thằng Bò ra. Thằng Bò nằm bẹp xuống, co quắp hai chân che dấu làm con bé cưỡi trên lưng nó mất đà, nằm chồm trên người nó. Có vậy thôi mà cả bọn cười muốn bể bụng. Có thằng còn nằm lăn ra đất mà cười.

 

“Mẹ đứa nào chơi tao vậy"”

 

Đứa con gái lồm cồm ngồi dậy. Tức ai không biết, thằng Bò lãnh đủ. Tiện chân con bé đá vào bụng thằng Bò, miệng chửi tía lia. Lại thêm cho tụi nhỏ một trận cười nữa.

 

Chị bán thuốc lá phía trước cửa hàng ăn quốc doanh đang lim dim mắt, bừng tỉnh. Thấy tụi nhỏ chơi ác thằng bé tàn tật, chị động lòng, đứng bật dậy:

 

“Ê, bọn quỉ sứ, có dang ra không" Chơi gì mà ác đức ác nhơn vậy"”

 

Thấy tụi nhỏ còn muốn làm trò thêm, chị cáu:

 

“Biểu đi có đi không"”

 

Chị cúi xuống lượm chiếc guốc. Cả bọn dồn lại thủ thế. Thằng Lai nhổ toẹt một bãi nước bọt.

 

“Nhớ nghe bà. Nhiều lần bà xía vô tụi tui rồi nghen bà. Bà muốn gì đây" Cho bà một thằng Liên Xô bự tổ cối giờ.”

 

“Ranh con. Cút.”

 

Thấy găng, cả bọn đành bỏ đi. Thằng Lai đưa tay dứ dứ:

 

“Tụt quần bà luôn giờ.”

 

“Đù má. Không hiền với tụi bay được rồi.”

 

Chị bán thuốc lá dơ cao chiếc guốc. Cả bọn vừa chạy vừa cười.

 

Cơn mưa tạnh bất chợt, bức tranh đường phố cũng đổi. Xe cộ ở đâu ào ào ra. Từ khách sạn Cửu Long, hai người khách ngoại quốc cũng ra tới đường, vậy là bọn thằng Lai Phá có việc. Chúng bu quanh hai người ngoại quốc, giọng khổ não van vỉ: “Mô-nay...chút chút. Mô-nay...” Chúng đeo riết, lên tới phía trên, ngang qua mấy tiệm đồ chơi, lên gần tới nhà thờ Đức Bà thì hai người ngoại quốc rẽ vào góc đường Nguyễn Du. Họ bước vào một quán ăn nằm trong một ngôi nhà đẹp, có vườn. Quán không tên, nhưng hầu hết khách ngoại quốc đều biết tiếng, đó là quán ăn của bà Luật sư Nguyễn. Còn luật lệ gì nữa, bà luật sư cũng đói meo, nếu không mau mắn bày ra quán bán thức ăn đón khách Quốc Tế.

 

Ở đây bọn thằng Lai Phá gặp một bọn con gái lớn hơn chúng nó chẳng bao nhiêu, đang đi ngược đường xuống. Mấy con bé son phấn tùm lum, quần áo đã biết hở hang. Thằng Lai Phá kêu lớn:

 

“Ê Chiến, mày đãi tao một bữa đi rồi tao để yên cho mày đi “vù” với mấy thằng Đông Đức. Dạo này lên quá rồi nghe mày.”

 

“Đãi à. Dễ ẹc. Chờ Tết Công Gô nghe."”

 

Thằng Lai Phá cười ngất:

 

“Tại hạ không dám, cô nương cấy cho vi trùng...”lâu nặng” là tại hạ nát thây chiến trường...”

 

Bọn nhỏ vỗ tay rầm rầm, cảm phục đàn anh đối đáp hay như trong phim chưởng.

 

Bọn con gái đã đi xuống phía dưới, khu có mấy quán cà phê. Mới đó thôi, chúng còn trong băng ăn xin của thằng Lai, vậy mà nay đã đi làm gái. Có cả cái con mới dưới quê lên, nó nói hồi đó mới đẻ đã trúng pháo kích, hớt mất một cánh tay. Lúc mới tới, đầy bùn, vậy mà, con bé giờ trắng trẻo quá, còn có cái núm đồng tiền bên má. Ngực nó mới nhú nhú bằng trái cau thôi...nhưng thằng Lai ưa nhìn cái miệng nói tục của con bé. Nó tự nhủ, thích vậy thôi chớ các vàng các bạc cũng hết dám đụng vô bà rồi... Chịu thua, thằng Liên Xô bự con vậy mà nó còn dám. Chửi nhau, con bé vênh váo: ”Mắc mớ gì mày" Ừa, con lai Liên Xô thì đã sao" Lai Mỹ như mày cũng thê thảm vậy. Tao chấp luôn, miễn có tiền sống là được.” Coi con bé đi còn làm bộ cái đít nhoi nhoi, sau trước vẫn bằng nhau nghe mày. Thằng Lai nhổ toẹt một đống nước bọt. “Cà chớn quá. Gửi đời cho tướng cướp sớm quá mày ơi. Chết chắc nghe con.”

 

Còn lại một mình, Lai Phá tà tà đi xuống phía cuối đường. Không thấy thằng Bò đâu nữa. Chị bán thuốc lá đang có khách. Giờ chiều mà, cái miếng bìa màu vàng trước cửa lại lật ra: “Hôm nay có bia bốc.” Hèn chi, khách khứa tấp nập quá. Nó tới bên chị bán thuốc:

 

“Ủng hộ một điếu Tam Đảo, Vàm Cỏ gì cũng được, chị Bông"”

 

“Có cứt cho mày. Thằng ranh con.”

 

“Không cho thì thôi, cấm chửi nghe bà. Vậy thì mua. Nè, thấy tiền ham chưa. Một gói luôn. Ba số. Đổi dùm, thối lại. Ăn vừa vừa thôi đó bà.”

 

Chị Bông giật đồng đô la trên tay thằng bé thiệt nhanh như sợ ai thấy. Cái thằng trời đánh này mà lúc nào cũng hên. Không hiểu sao cứ thấy cái mặt lai của nó là khách ngoại quốc phải cho nó bằng đô la, mà mấy đứa kia thì khó khăn, mấy ông xua tay, lắc đầu quầy quậy. Bởi vậy nó mới làm vương làm tướng dữ.

 

Trong lúc đó, thằng Bò đang bò lên phía trên, mặt đường phía bên mặt. Một vài người ngoại quốc đi qua, ngó lui, xì xầm về nó. Một bà tóc vàng hoe chạy lui dúi vào tay nó tờ giấy một đồng đô la. Thay vì nói lời cám ơn, nó sủa gâu gâu làm mấy người ngoại quốc cười lớn. Nó không cười được vậy đâu, có một đồng đô, nó phải tìm cách giữ gìn, bảo vệ nó. Bọn Lai Phá mà biết được, không những mất tiền mà còn bị đòn là cái chắc. Nó nhìn quanh, không có một đứa nào trước và sau nó lúc này. Nó bò qua đường, nhanh như một con sóc.

 

“Phựt” một cú đá trúng vào mặt, móc nó ngã văng xuống đường. Nó lăn một vòng tránh mấy bánh xe đạp và trườn nhanh lên lề. Khó nhọc, nó xổm người, ngửa mặt nhìn lên. Một vòm cây, một mái nhà, một bảng hiệu tiệm cà phê. Nó hiểu rồi. “Thằng Bắc Kỳ” mới chớ ai vô đây nữa. Đưa cái đầu xuống, nó nhìn thấy đôi dép da. Nó biết ai là người đi đôi dép da này. Gạo trắng nước trong, đôi bàn chân bắt đầu trắng ra. Giận đến nỗi mấy con sâu răng trong mồm nó cũng nổi điên, giựt rần rần. Được, miếng thịt này ngon, tao cắn một miếng.

 

Bất thình lình, hai bàn chân lùi lại. Một chiếc dép rơi ra. Tiếng kêu giận dữ:

 

“Quân ăn cướp. Mày dám cắn hả" Tao vặt không còn một cái răng.”

 

Thằng Bò đã xỏ tay vào chiếc dép. Taynó cũng là chân thôi, tại không có giày dép để mang. Thoắt cái, nó đã ra tới giữa đường, lách trong dòng xe cộ, nó thoát hiểm dễ dàng. Qua bên kia đường, hiểu là sẽ còn ăn đòn thêm nếu giữ lì chiếc dép, nó dùng sức của một cánh tay hất chiếc dép văng xuống, lọt giữa dòng xe cộ. Thằng cha sẽ băng qua chắc mình chạy không kịp quá. Thằng cha thì đang la hét rầm trời bên kia, chưa qua được vì một đoàn xe đạp đang thả dốc, có mấy thằng choai choai đang đứng dang tay trên xe biểu diễn.

 

Rồi đoàn xe cũng hết, mà người đuổi cũng đuổi tới nơi, xỏ được lại chiếc dép vào chân, đang bước lên lề đường. Nó yên tâm khi nhìn thấy một đôi giày cao gót đi ngang qua. Cứ nhìn giày dép, kiểu chân bước là nó biết người nào nó đã từng gặp, từng chú ý. ”Cô Mai, cô Mai, cứu...” Nó nắm đại gấu quần cô Mai giựt giựt. Cô Mai Bắc suýt rơi cái ví xuống đường vì tay phải kéo giữ ống quần. Đang mặc bộ đồ bộ ở nhà, quần luồn giây thun mà thằng nhỏ kéo muốn tụt xuống.

 

Thay vì bực thằng Bò, cô Mai Bắc trút lên đầu thằng đàn ông đang hùng hổ sấn tới.

 

“Ông làm cái gì thế, ông Bảnh"”

 

Thằng Bò nhổm lên, hé đồng đô la nó vẫn còn nắm chặt trong tay cho cô Mai coi, miệng chu chéo:

 

“Thằng ăn cướp. Nó tính giựt tiền của con. Cô Mai, giữ dùm con.”

 

Mai Bắc cúi xuống giựt tờ giấy trong tay thằng bé bỏ vào ví, miệng cười cười.

 

“Ông tên Bảnh mà chẳng bảnh tí nào. Tiền nó đi xin mà ông đi giựt.”

 

Trước mặt người đẹp có nụ cười mê hồn, Bảnh cứng họng. Đôi dép thì đã đi trong chân, còn cái máu hách xì xằng, khi không đá thằng nhỏ xuống đường để nó cắn cho một miếng gần đứt thịt. Giờ nó còn có người đẹp bênh thì thua đứt đuôi con nòng nọc rồi. Bảnh đành châm chế:

 

“Bà mà tin mấy thằng đầu đường xó chợ này hả" Nó bán bà luôn.”

 

“Thôi ông ơi, đừng bắt nạt trẻ con. Ông xê ra.”

 

“Cái bà này, chớ tôi xáp vô hồi nào đâu. Xê ra thì xê ra.”

 

Hắn nhìn thằng Bò, nạt lấy chút thể diện:

 

“Địt mẹ, ranh con. Mày mà còn lưu manh nữa ông trói đem ra phường. Muốn ở tù không"”

 

“Muốn.”

 

Thằng Bò trả lời, chửi thầm trong bụng. Cái thứ chó cậy nhà gà cậy vườn. Hở chút là dọa công an. Tuy vậy, để an toàn, nó bò theo bén gót cô Mai Bắc.

 

Kỳ tới, trích đoạn 2: Chàng Bảnh và Bà Chủ

 

NHÃ CA

 

(Trích chương I, Đường Tự Do Saigon)

 

____________________

 

Đường Tự Do Saigon*

 

Tiểu thuyết Nhã Ca

 

640 trang, ấn phí 24 mỹ kim

 

Liên lạc phát hành: Việt Báo

 

14841 Moran St.

 

Westminster, CA92683

 

(714) 894-2500

 

Bạn đọc ở xa có thể đặt sách bằng thư.

 

24 mỹ kim kể cả cước phí gửi tận nhà.

 

Chi phiếu, lệnh phiếu xin đề cho Việt Báo.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vào sáng ngày Thứ Năm 14 tháng 3 2024, chùa Hương Sen (thành phố Perris, Quận Hạt Riverside) đã long trọng tổ chức lễ tưởng niệm ngày Thánh Tổ Ni Giới, Đức Phật Mẫu Đại Ái Đạo Kiều Đàm Di.
Điểm nổi bật nhất của chương trình là cho mượn lên tới 20% cho khoản trả trước khi mua nhà, nhưng không vượt quá 150,000 USD
Trong chuyến hoằng pháp Âu Mỹ của Hòa Thượng Thích Như Điển từ ngày 12/3/2024 đến 17/3/2024 đến Orange County, chúng tôi, Kiều Mỹ Duyên và Thu Anh, có cơ duyên được phỏng vấn Hòa Thượng tại đài Saigon Radio Hải Ngoại, thành phố Westminster, Orange County, miền Nam California, vào ngày 13/3/2024.
Trước tiên, là xin nói lên niềm vui. Anh bạn trẻ Tâm Nhuận Phúc là học trò của Hòa Thượng Thích Phước Tịnh, một vị thầy từ nhiều thập niên lưu trú như một Thiền khách ở Tu Viện Lộc Uyển thuộc Làng Mai. Vì Thầy Phước Tịnh không có chùa riêng, nên bạn Tâm Nhuận Phúc có nhiều hoạt động khắp nơi, cũng không trụ nơi nào. Có khi bạn hợp tác với Tâm Thường Định Bạch Xuân Phẻ từ Sacramento tới để tổ chức các buổi Thiền Chánh Niệm với các giáo viên, học sinh hay đoàn viên Gia Đình Phật Tử. Có khi bạn hoạt động cùng Giới Trẻ Mây Từ trong các Phật sự, mời quý Tăng Ni mở các buổi thuyết pháp hay Thiền tập ở Quận Cam. Khi thấy cần hỗ trợ Thầy Phước Tịnh giảng dạy về Thiền Tập Thập Mục Ngưu Đồ, bạn trẻ này phổ nhạc liền 10 bài ca chăn trâu cho các buổi thuyết giảng dễ nhớ. Có khi, bạn Tâm Nhuận Phúc tham gia cuộc thi viết về các đề tài Phật giáo trong Giải Hương Sen do Ni Trưởng Thích Nữ Giới Hương tổ chức. Và có khi Tâm Nhuận Phúc cầm đàn guitar tới giúp vui cho bất kỳ nơi nào các Phật tử cần tới.
Biến cố 30 tháng Tư năm 1975 đã ảnh hưởng thế nào đến bản thân, gia đình và để lại trong bạn những ảnh hưởng gì? Hãy chia xẻ bằng cách tham gia vào Cuộc triển lãm: Suy Tư Về Ngày 30 Tháng Tư Năm 1975 do Viện Bảo Tàng Di Sản Người Việt tổ chức, qua việc thể hiện những câu chuyện bằng hình họa và các bức ảnh miêu tả về những sự kiện lịch sử xoay quanh ngày 30 tháng 4 năm 1975, cùng những hậu quả lâu dài như tù “cải tạo”, vượt biên, kinh tế mới, đời sống tỵ nạn hải ngoại, mối quan hệ giữa những thế hệ gốc Việt. Hạn chót: Trước 11 giờ 59 phút khuya ngày 1 Tháng 4 Năm 2024. Đọc thêm để biết rõ về chi tiết, thể lệ, chủ đề...
Ông tên là LĐL (xin viết tắt vì vấn đề an ninh, nếu có người bảo trợ chúng tôi sẽ cung cấp đầy đủ chi tiết). Ông L hiện đang sống vất vưởng ở Thái Lan từ hàng chục năm qua như hàng trăm người tị nạn Việt Nam khác đang sống tại Vương quốc này. Ông đã phải bỏ nước ra đi lánh nạn Cộng Sản và tránh sự ngược đãi những cựu QNVNCH ở quê nhà hiện nay. Ông LĐL là quân nhân phục vụ tại Tiểu Đoàn 7 Nhẩy Dù, sau tháng Tư, 1975 ông đã trốn trình diện, sau đó lưu lạc sang Cam Bốt từ năm 1981, rồi qua Thái Lan năm 2003.
Những buổi học này không chỉ là về đường nét và màu sắc, mà còn mở ra một hành trình đáng yêu với câu chuyện, tạo ra những kí ức bền vững và xây dựng mối quan hệ ý nghĩa. Hãy đưa gia đình của bạn đến trải nghiệm nghệ thuật đặc biệt này, nơi không chỉ học về nghệ thuật mà còn kết nối qua sự sáng tạo và khám phá về biểu đạt nghệ thuật.
Lời khuyên để bảo vệ khách hàng khi SCE đang chấp nhận các hình thức trả hóa đơn ngày càng phổ biến. Từ Tháng Giêng, Southern California Edison bắt đầu nhận tiền trả hóa đơn của khách hàng bằng ví kỹ thuật số từ Apple Pay, Google Pay, PayPal và Venmo. Công ty đang chấp nhận việc sử dụng một số ứng dụng trả hóa đơn trên điện thoại cầm tay vì những ứng dụng này ngày càng trở nên phổ biến với khách hàng. Mặc dù các ứng dụng ví kỹ thuật số rất tiện lợi, nhưng phương thức trả hóa đơn này cũng trở thành mục tiêu của những kẻ lừa đảo nhằm đánh cắp tiền và thông tin cá nhân của khách hàng. Là một phần trong Tuần Lễ Bảo Vệ Người Tiêu Dùng Quốc Gia từ ngày 3 đến ngày 9 tháng Ba, SCE nhắc nhở khách hàng đề cao cảnh giác và tránh các hành vi lừa đảo liên quan đến việc trả hóa đơn bằng ví kỹ thuật số.
Hai giai đoạn đăng ký khác nhau cho bảo hiểm Medicare sẽ kết thúc vào ngày 31 tháng 3, đó là GEP (Giai đoạn đăng ký chung - General Enrollment Period) và MA OEP (Giai đoạn đăng ký mở Medicare Advantage). Hãy gọi điện hoặc email cho chúng tôi để được hỗ trợ đăng ký. Nếu quý vị có thêm câu hỏi về Medicare, Medicaid, thị trường bảo hiểm y tế theo Đạo luật chăm sóc giá cả phải chăng, phúc lợi hưu trí an sinh xã hội, thu nhập an sinh bổ sung hoặc tiêm chủng ngừa COVID/Cúm, quý vị có thể gọi điện hoặc email chúng tôi ngay hôm nay bằng 3 cách:
Vào trưa ngày Thứ Năm 7 tháng 3 2024, tổ chức Phục Vụ Truyền Thông Sắc Tộc (Ethnic Media Services -EMS), kết hợp với California Department of Aging ( CDA- Bộ Phụ Trách Vấn Đề Lão Hóa) đã có buổi họp báo qua zoom với giới truyền thông cộng đồng sắc tộc. Chủ đề của buổi họp báo là giới thiệu những khóa học cả trên mạng và tại lớp của CalGrows dành cho những người chăm sóc (caregivers) về cách chăm sóc sức khỏe cho người cao niên.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.