Hôm nay,  

Sách Mới Nhã Ca: Đường Tự Do, Saigon (55)

11/07/200600:00:00(Xem: 1809)

Bìa sách “Đường Tự Do, Saigon”

Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.

Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon’  đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, tác phẩm được sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn.  mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng,  tình tiết riêng.  Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigon đổi đời sau 1975. 

Sách ‘Đường Tự Do Saigon’ cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương. Bạn đọc ở xa có thể liên lac với Việt Báo đặt sách gửi tận nhà, trả bằng chi phiếu, lệnh phiếu hay thẻ tín dụng, 24 mỹ kim kể cả cước phí.  Sau đây, Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày một đọan tiêu biểu trích từ  tác phẩm của Nhã Ca. 

Đường Tự Do Saigon:

55. Chiến tranh lạnh

Một đêm, hai đêm, rồi tuần lễ, tuần lễ nữa, Bảnh vẫn bề ngoài âu yếm, thương yêu bà Ngọc Hoa. Đêm đến cũng ôm ấp, vỗ về, nhưng chuyện vợ chồng thường nhật không tới. Chiến tranh lạnh âm ỉ giữa hai người, càng ngày càng đóng băng. Bảnh đã rất khôn khéo không để bùng dù một que diêm quẹt nào hơ nóng chảy. Những đêm thức trắng hờn giận, tủi sầu rồi cũng qua được, bà Ngọc Hoa đã có lại giấc ngủ. Để coi Bảnh nhịn được bao lâu cho biết" Bà nghĩ là Bảnh sẽ không chịu được lâu, vì con thú vật trong lòng Bảnh bất trắc lắm. Miễn là đừng để Bảnh có cớ nóng giận bỏ ra khỏi nhà là có chuyện. Một bọn bê đê lúc nào cũng canh Bảnh, hễ Bảnh rảnh tay là bắt hồn bắt xác, còn tặng thưởng thêm tiền. Lâu nay bà đã cố gắng bù vào khoảng trống mê tiền của Bảnh khá đầy đủ nên Bảnh cũng không ham đi lại với bọn bê-đê nữa. Cho tới một hôm....

Cũng tại nồi cháo gà nấu lỏng bỏng mà bà ăn quá muộn, nên khoảng hai ba giờ sáng, bà thức tỉnh vì cảm thấy bụng dưới đau căng. Bà nhẹ nhàng ngồi dậy, rón rén vào toa-lét. Xong xuôi, nhẹ nhõm,đi ra, bà mới có thì giờ nhìn chiếc giường ngủ. Dưới ngọn đèn ngủ tỏa một màu xanh dịu nhợt nhạt, tấm chăn dồn đống mà không có người nằm. Đang đêm Bảnh đi đâu" Chị Mùi chăng" Cái con mụ ở này cũng chằn ăn trăn quấn lắm chớ không vừa gì. Nhiều lần bà Ngọc Hoa đã bắt gặp những cái háy nguýt dành cho Bảnh rất đĩ. Không phải bà không để tâm, cũng có lần hoạnh họe Bảnh:

“Này, anh làm gì thì làm, cũng nể mặt tui. Anh dê con ở nữa thì chả ra thể thống gì đâu!”

Bảnh dẫy nẩy như đĩa phải vôi:

“Ối giời. Em nói gì thế" Em hạ nhục anh đấy phỏng" Có giời làm chứng...sao em có thể hạ giá anh tệ đến thế"”

Thấy Bảnh sừng sộ, bà cũng đã bán tin bán nghi:

“Thì em phòng vậy thôi. Biết đâu ma ăn cổ giờ nào. Có phòng có hơn.”

Lòng bà tím lịm. Còn nghi ngờ gì nữa. Dưới nhà, chỉ có bà già và con ở. Không sai vào đâu. Bà định tông cửa đi xuống, nhưng lại muốn bắt tại trận cho hết chối cãi. Đồng ý Bảnh thì chưa tìm ra dấu hiệu gì, nhưng chị người làm thì quá lắm. Chị nói năng với Bảnh rất bời xời, nhiều khi tớ không ra tớ, chủ không ra chủ. Bà Ngọc Hoa tức lắm, nhưng một người làm việc giỏi như chị Mùi dễ gì kiếm người thay thế" Dù sao thì cũng phải làm cho ra ngô ra khoai.

Bà Ngọc Hoa ra khỏi phòng, phong phanh chiếc áo ngủ. Đầu óc quay cuồng bao nhiêu câu hỏi mà câu trả lời không ra. Nếu như bắt gặp Bảnh đang cùng chị ở thì mình phải làm sao" Xông vào, cào cấu, đánh đá. Ôi, nhục lắm. Quay lưng. Khổ hận làm sao sống nổi. Cũng phải đến nơi cái đã.

Qua phần sân lộ thiên, gió lùa lồng lộng làm ngực bà lạnh buốt. Cũng may, khoảng sân cũng chỉ qua mấy bước chân. Bà đẩy cửa phòng lớn đằng trước. Gian phòng này vừa làm một phòng khách trên lầu, còn kéo một tấm màn che cho con nhỏ một phòng để ngủ, nhưng con bé không bao giờ chịu kéo tấm màn. Nhiều buổi tối đi lên lầu, thấy con nhỏ nằm ngủ áo quần cẩu thả trông rất phiền mắt. Hôm nay, con bé ý tứ kéo màn tấm màn ngang qua hết, che phòng kín bưng. Có vậy chớ. Nói hoài riết cũng nhàm rồi.

Nhưng lạ chưa, giờ này nó làm gì mà chưa ngủ. Có tiếng lục đục bên trong. Tò mò, bà rón rén đến gần, đưa tay hé một bên màn nhìn vô. Lúc đầu, tối thui. Nhưng rồi, ánh trăng bên ngoài chiếu qua phần cửa sổ đóng không hết, mắt bà đã lờ mờ thấy...Bà run lên. Có phải ảo ảnh không" Mình mơ hay tỉnh" Tin được không"

Con Lựu không một mảnh quần áo, và người đang nằm lên trên là ...Bảnh.

“Chú ơi...”

“Im. Đừng la.”

Bà Ngọc Hoa cũng không la. Bà đổ vật xuống. Bất tỉnh.

Kỳ tới, trích đoạn 56: Ba Ngoc Hoa cao dau

NHÃ CA

(Trích Đường Tự Do Saigon)

-------------------------------------

Đường Tự Do Saigon *

Tiểu thuyết Nhã Ca, 640 trang
Đặt sách gửi tận nhà, trả bằng lệnh phiếu hay thẻ tín dụng:
24 mỹ kim kể cả cước phí

Liên lạc phát hành: Việt Báo
14841 Moran St.
Westminster, CA 92683
(714) 894-2500

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.