Bìa sách “Đường Tự Do, <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />
Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do,
Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do,
Sách ‘Đường Tự Do
Đường Tự Do Saigon :
6. Hè phố, đêm mưa
Thằng Bò bó lại gần, cố xổm người, đưa hai tay bóp chân con Quê. Dào ôi, da thịt con bé mát rượi. Nó bóp lên cao, lên cao nữa, lần đầu tiên nó có một cảm giác kỳ lạ, rạo rực, khô khốc ở cổ họng. Con Quê bỗng giật người:
“Ê Bò, mày làm gì vậy" Quỉ.”
Con Quê hất tay thằng Bò ra. Mất thăng bằng thằng Bò té nhủi, lăn tuốt ra ngoài mái hiên. Mưa xối trên người nó. Nó lăn trở vào. Con Quê thấy thằng Bò ướt nhẹp, tội nghiệp. Chắc nó đau lắm" Không được đâu, thằng Bò đâu phải không biết gì. Chắc nó già rồi, trên hai mươi tuổi là ít. Thấy thằng Bò nằm bẹp, khúc bánh mì bị đá văng ra đất, nó lượm lên, đưa cho thằng Bò:
“Nè ăn đi. Đừng nhiều chuyện.”
Còn thằng Bò, nó trố mắt ngạc nhiên. Nó có đưa tay lên hơi cao phía trên đùi bóp mạnh một cái. Nó không hiểu là mình cố ý hay vô tình. Chắc vô tình thôi, nhưng nó cảm thấy nó biết được một điều gì đó mà lâu nay, rạo rực trong người nó. Đàn bà mới đẻ ra con. Con Quê cũng sẽ có lúc đẻ ra con.
“Tao lỡ tay đụng, mày làm gì dữ vậy" Ướt hết, mày thấy không"”
Con Quê thấy. Thằng Bò lạnh, run lên, đưa cặp mắt vàng ướt nhìn nó như trách móc. Nó đâu phải là người, nó như một con vật đang lết lại gần. Nó không ăn bánh mì sao" Lạ chưa, nó biết khóc. Tội nghiệp, nó tủi thân đấy.
“Mày lạnh lắm hả. Lại đây, tao ôm cho đỡ lạnh.”
Toàn thân thằng Bò bốc ra một mùi khiếp quá, muốn mửa. Nó định hất thằng Bò ra, nhưng rồi vẫn ôm chặt lấy nó. Không có một tiếng khóc nào bật ra, sao hai hố mắt vàng khè, sâu hoắm của thằng Bò, nước mắt cứ chảy hoài.
“Này, Bò này.”
Con Quê gọi. Nhưng thằng Bò vẫn gục lên người nó. Giọng con Quê như chìm trong mưa.
“Bò à. Tao cho mày tiền. Mai mày ra máy nước nạp cho tụi nó, tắm rửa cho sạch sẽ. Mày hôi lắm.”
“Tao không tắm. Không tắm. Không tắm.”
“Tao bắt mày tắm. Mày chịu tắm không"”
“Không. Không.”
Con Quê còn một tay mà mạnh lạ thường. Nó xô thằng Bò xuống, lôi, kéo, đấm đá, hất thằng Bò ra ngoài mưa. Cả con Quê cũng ra ngoài mưa. Hai đứa dằng co, cùng ướt.
“Mày phải tắm. Má mày. Ông cố nội mày. Mày là ông cố nội tao rồi. Chó điên.”
Con Quê vừa xô, vừa chửi, vừa lột quần áo thằng Bò ra. Trần truồng trong mưa, qua ánh đèn mờ hắt từ hàng hiên trước của khách sạn, thằng Bò ốm nhom ốm nhách, như một bộ xương bọc da.
Trong cái túi đồ nghề con Quê mang bên mình, có cái khăn lông. Nó lôi thằng Bò vào hiên, lau người cho nó.
“Mày là ông cố nội tao rồi đó. Má mày. Cho mày mượn cái khăn quấn, chờ quần áo khô. Mai trả tao, không cho mày đâu.”
“Trả lại mày đó. Tao không cần. Má mày, ông cố nội mày, ông cố ngoại mày, ông...”
Con Quê không thèm trả lời, nó cũng không nhặt cái khăn lên, đi ra ngoài mưa. Cho ướt luôn. Nó phải về chỗ dấu quần áo của nó lấy ra thay. Nó hắt sì luôn mấy cái. Thằng hà bá thiên lôi. Con ăn cứt là mày. Nó rủa nó. Khi không sao nổi cơn tức khí với thằng chó đẻ ấy"
Kể cả lũ mèo hoang cũng còn chỗ trú mưa. Vậy mà nó phải đi trong mưa giờ này. Đâu còn bóng người nào qua lại, chỉ còn một mình nó với tấm thân thấm nước càng lúc càng tê cóng. Nó đi vào một ngõ nhỏ phía sau rạp hát, gọi cửa. Anh bảo vệ ló đầu ra. Con Quê run rẩy:
“Mở cửa cho cháu vô thay quần áo.”
“Được. Nhưng không ngủ ở đây được, mày biết rồi.”
“Cháu biết.”
“Mày chưa trả tiền gửi đồ tháng này, quá tám ngày rồi, mày nhớ không"”
“Cháu nhớ.”
“Vô thay đi.”
Nó biết cái túi xách của nó dấu ở đâu, tự động tìm, đứng vào chỗ khuất thay quần áo. Đây chỉ là một cái kho, đồ đạc bừa bãi. Con Quê ngồi thu người trong một góc. Cơn mưa có vẻ thưa bớt nhưng chưa chịu dứt.
“Cháu ngồi đây chờ một chút, chú.”
“Ôi giời. Tao bảo vệ ở đây, mày ra vô đều như thế này là chết tao. Cấp trên biết là tao mất việc.”
“Bộ chú tính ở luôn trong này sao"”
“Không ở đây còn ở đâu. Bộ mày tưởng dễ hả. Khó lắm mới được vô
“Vợ con chú đâu"”
“Mày hỏi làm gì" Vợ con tao ở xa, vùng dãn dân trên Bảo lộc, lâu lâu tao mới về thăm.”
Không còn chuyện gì để nói nữa, con Quê ngồi im. Người đàn ông bảo vệ này tuổi cũng đáng cha chú nó. Ông cho một số bụi đời gửi đồ nhưng không được bén mảng lại ban ngày, và có lấy quần áo thì cũng chỉ trước mười hai giờ đêm, duy nhứt chỉ có trường hợp con Quê là ngoại lệ. Để có trường hợp này, nó cũng đã đổi bằng máu và nước mắt.
Năm nó mười hai tuổi, cũng đêm mưa gió như đêm nay, cũng trong cái kho chật hẹp bụi bặm này... Sau đó, nó bị vất ra đường không một chút xót thương. Nó lết tới công viên, nằm nhừ hai ngày, không ăn uống, thiêm thiếp trong cơn sốt tưởng chết lúc nào không biết. Cũng nhờ thằng Lai Phá kiếm thuốc cho nó uống. Lão bảo vệ này, sau đó, coi như chưa hề có chuyện gì xẩy ra, và nó cũng chẳng có nơi nào để gửi đồ nữa.
Con Quê nhìn lên, thằng cha lại đang nốc rượu. Chuyện gì nữa đây"
“Hôm nay mày chưa có tiền à"”
“Có. Tui đưa đây.”
“Thôi khỏi. Giờ tới sáng cũng không có chuyện gì. Tao trừ nợ mày. Đến đây.”
Con Quê đứng dậy. Ừ thì cũng cho nó xong. Người đàn ông ôm con bé trong tay, miệng chửi thề.
“Đéo mẹ nó, ở ngoài đó, bao năm đánh nhau, đến nổi mụ vợ cũng không dám đụng. Vô
Thằng đàn ông này cục xúc như con vật. Con Quê nhắm mắt cho xong. Mong cơn mưa tạnh mau, để nó chờ thằng cha nói như mọi lần khác: “Xong rồi, mày đi đi.”
Mười giờ sáng hôm sau, đám bụi đời ngủ trong công viên đã tản mát hết. Con Quê vẫn nằm trên chiếc ghế đá, chăn trùm kín mít, không nhúc nhích. “Con thiên lôi đó chắc phải ngủ tới tối mới thở được. Đồ ó đâm.” Chị đàn bà vừa rủa vừa quát tháo lũ con chạy loanh quanh phá phách. Cái chị này, mỗi năm cái bầu vượt mặt một lần, mà hay cạnh nạnh với mấy đứa làm “gái”.
Thằng Bò ở đâu xuất hiện. Nó Bò tới bên cạnh con Quê. Tần ngần một lát, nó nhổm người, đưa tay lật mí chăn lên. Đầu con Quê nóng hầm. Nó rụt tay lại.
“Quê. Quê. Mày bịnh hả. Mày nóng quá.”
Nó nghe tiếng con Quê rên khẽ mà không nhúc nhích gì. Con này chắc chết quá. Nó đang ngơ ngác chưa biết làm gì thì thấy bà điên đến. Hôm nay ai mặc cho bà cái quần đen vậy" Không thèm bận tâm tới thằng Bò, bà điên đi tới bên ghế đá ngồi xuống. Bà xốc con Quê lên và miệng ru:
Rượu ngon chút bọt cũng say
Xin chàng bớt chén cho em may cái quần...
cái quần...cái quần...
Cái quần lại được tụt ra khỏi hai ống chân bà và đắp lên mặt con Quê. Con bé vẫn nằm không nhúc nhích, miệng rên ư ử. Ru chán, bà đặt con Quê xuống. Rồi như khoái trá khi thấy không còn vướng víu với cái quần nữa, bà đứng dậy xuống đường.
Phải làm gì bây giờ. Thằng Bò lại rờ đầu con Quê. Vẫn nóng như cục than. Bên kia đường, thằng công an phường Tám đang thong thả dạo phố. Từ phía xa hơn, bọn thằng Lai Phá đang đi lại.
Thây kệ công an. Thây kệ chúng mày. Thằng Bò phục xuống chân ghế đá. Khi con Quê còn nằm mê man trên băng đá, không ai có thể kéo nó ra khỏi chỗ này nữa.
*
Và buổi sáng hôm sau của Bảnh:
“Uống cà phê không"”
Bảnh đã mặc quần áo chỉnh tề. Bà Ngọc Hoa trợn mắt:
“Mày nói trống không với ai vậy, Bảnh"”
“Dạ thưa bà, uống cà phê không"”
“Xuống dưới pha đi. Kêu con Mùi mua tao tô phở lớn.”
“Dạ, bà có...."
Hắn tính hỏi bà khỏe không, vui không, nhưng biết thân ngưng lại.
“Cái gì" Đừng nhiều chuyện nữa.”
“Dạ.”
“Xuống đi.”
“Dạ”.
Hắn ngạc nhiên. Đâu phải bà chủ hắn là cục sắt nguội. Bà nóng sốt quá mà. Nóng sốt đến nỗi hắn tưởng chết cháy rồi chứ. Còn thở không ra hơi đây. Dừng lại một chút ở cầu thang, Bảnh lắc đầu, tủm tỉm.
“Lần sau cho hết la được luôn. Phải trị con bà chằng này bằng được. Bảnh ơi là Bảnh.”
Kỳ tới, trích đoạn 7: Quán Bạch Ngọc
NHÃ CA
(Trích Đường Tự Do
____________________
Đường Tự Do Saigon *
Tiểu thuyết Nhã Ca, 640 trang
Đặt sách gửi tận nhà, trả bằng lệnh phiếu hay thẻ tín dụng:
24 mỹ kim kể cả cước phí
Liên lạc phát hành: Việt Báo
(714) 894-2500