Hôm nay,  

Sách Mới Nhã Ca: Đường Tự Do, Saigon

22/05/200600:00:00(Xem: 1674)

Bìa sách “Đường Tự Do, <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Saigon”: Tranh Nguyễn Trung<"xml:namespace prefix = o />

 

Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.

 

  Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon  đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, tác phẩm được sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn.  mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng,  tình tiết riêng.  Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigonđổi đời sau 1975. 

 

Sách ‘Đường Tự Do Saigon’ cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương. Bạn đọc ở xa có thể liên lac với Việt Báo đặt sách gửi tận nhà, trả bằng chi phiếu, lệnh phiếu hay thẻ tín dụng, 24 mỹ kim kể cả cước phí.  Sau đây, Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày một đọan tiêu biểu trích từ  tác phẩm của Nhã Ca. 

 

Đường Tự Do Saigon:

 

6. Hè phố, đêm mưa

 

Thằng  Bò bó lại gần, cố xổm người, đưa hai tay bóp chân con Quê. Dào ôi, da thịt con bé mát rượi. Nó bóp lên cao, lên cao nữa, lần đầu tiên nó có một cảm giác kỳ lạ, rạo rực, khô khốc ở cổ họng. Con Quê bỗng giật người:

 

“Ê Bò, mày làm gì vậy" Quỉ.”

 

Con Quê hất tay thằng Bò ra. Mất thăng bằng thằng Bò té nhủi, lăn tuốt ra ngoài mái hiên. Mưa xối trên người nó. Nó lăn trở vào. Con Quê thấy thằng Bò ướt nhẹp, tội nghiệp. Chắc nó đau lắm" Không được đâu, thằng Bò đâu phải không biết gì. Chắc nó già rồi, trên hai mươi tuổi là ít. Thấy thằng Bò nằm bẹp, khúc bánh mì bị đá văng ra đất, nó lượm lên, đưa cho thằng Bò:

 

“Nè ăn đi. Đừng nhiều chuyện.”

 

Còn thằng Bò, nó trố mắt ngạc nhiên. Nó có đưa tay lên hơi cao phía trên đùi bóp mạnh một cái. Nó không hiểu là mình cố ý hay vô tình. Chắc vô tình thôi, nhưng nó cảm thấy nó biết được một điều gì đó mà lâu nay, rạo rực trong người nó. Đàn bà mới đẻ ra con. Con Quê cũng sẽ có lúc đẻ ra con.

 

“Tao lỡ tay đụng, mày làm gì dữ vậy" Ướt hết, mày thấy không"”

 

Con Quê thấy. Thằng Bò lạnh, run lên, đưa cặp mắt vàng ướt nhìn nó như trách móc. Nó đâu phải là người, nó như một con vật đang lết lại gần. Nó không ăn bánh mì sao" Lạ chưa, nó biết khóc. Tội nghiệp, nó tủi thân đấy.

 

 

“Mày lạnh lắm hả. Lại đây, tao ôm cho đỡ lạnh.”

 

Toàn thân thằng Bò bốc ra một mùi khiếp quá, muốn mửa. Nó định hất thằng Bò ra, nhưng rồi vẫn ôm chặt lấy nó. Không có một tiếng khóc nào bật ra,  sao hai hố mắt vàng khè, sâu hoắm của thằng Bò, nước mắt cứ chảy hoài.

 

“Này, Bò này.”

 

Con Quê gọi. Nhưng thằng Bò vẫn gục lên người nó. Giọng con Quê như chìm trong mưa.

 

“Bò à. Tao cho mày tiền. Mai mày ra máy nước nạp cho tụi nó, tắm rửa cho sạch sẽ. Mày hôi lắm.”

 

“Tao không tắm. Không tắm. Không tắm.”

 

“Tao bắt mày tắm. Mày chịu tắm không"”

 

“Không. Không.”

 

Con Quê còn một tay mà mạnh lạ thường. Nó xô thằng Bò xuống, lôi, kéo, đấm đá, hất thằng Bò ra ngoài mưa. Cả con Quê cũng ra ngoài mưa. Hai đứa dằng co, cùng ướt.

 

“Mày phải tắm. Má mày. Ông cố nội mày. Mày là ông cố nội tao rồi. Chó điên.”

 

Con Quê vừa xô, vừa chửi, vừa lột quần áo thằng Bò ra. Trần truồng trong mưa, qua ánh đèn mờ hắt từ hàng hiên trước của khách sạn, thằng Bò ốm nhom ốm nhách, như một bộ xương bọc da.

 

Trong cái túi đồ nghề con Quê mang bên mình, có cái khăn lông. Nó lôi thằng Bò vào hiên, lau người cho nó.

 

“Mày là ông cố nội tao rồi đó. Má mày. Cho mày mượn cái khăn quấn, chờ quần áo khô. Mai trả tao, không cho mày đâu.”

 

“Trả lại mày đó. Tao không cần. Má mày, ông cố nội mày, ông cố ngoại mày, ông...”

 

Con Quê không thèm trả lời, nó cũng không nhặt cái khăn lên, đi ra ngoài mưa. Cho ướt luôn. Nó phải về chỗ dấu quần áo của nó lấy ra thay. Nó hắt sì luôn mấy cái. Thằng hà bá thiên lôi. Con ăn cứt là mày. Nó rủa nó. Khi không sao nổi cơn tức khí với thằng chó đẻ ấy"

 

Kể cả lũ mèo hoang cũng còn chỗ trú mưa. Vậy mà nó phải đi trong mưa giờ này. Đâu còn bóng người nào qua lại, chỉ còn một mình nó với tấm thân thấm nước càng lúc càng tê cóng. Nó đi vào một ngõ nhỏ phía sau rạp hát, gọi cửa. Anh bảo vệ ló đầu ra. Con Quê run rẩy:

 

“Mở cửa cho cháu vô thay quần áo.”

 

“Được. Nhưng không ngủ ở đây được, mày biết rồi.”

 

“Cháu biết.”

 

“Mày chưa trả tiền gửi đồ tháng này, quá tám ngày rồi, mày nhớ không"”

 

“Cháu nhớ.”

 

“Vô thay đi.”

 

Nó biết cái túi xách của nó dấu ở đâu, tự động tìm, đứng vào chỗ khuất thay quần áo. Đây chỉ là một cái kho, đồ đạc bừa bãi. Con Quê ngồi thu người trong một góc. Cơn mưa có vẻ thưa bớt nhưng chưa chịu dứt.

 

“Cháu ngồi đây chờ một chút, chú.”

 

“Ôi giời. Tao bảo vệ ở đây, mày ra vô đều như thế này là chết tao. Cấp trên biết là tao mất việc.”

 

“Bộ chú tính ở luôn trong này sao"”

 

“Không ở đây còn ở đâu. Bộ mày tưởng dễ hả. Khó lắm mới được vô Namđấy, con ạ.”

 

“Vợ con chú đâu"”

 

“Mày hỏi làm gì" Vợ con tao ở xa, vùng dãn dân trên Bảo lộc, lâu lâu tao mới về thăm.”

 

Không còn chuyện gì để nói nữa, con Quê ngồi im. Người đàn ông bảo vệ này tuổi cũng đáng cha chú nó. Ông cho một số bụi đời gửi đồ nhưng không được bén mảng lại ban ngày, và có lấy quần áo thì cũng chỉ trước mười hai giờ đêm, duy nhứt chỉ có trường hợp con Quê là ngoại lệ. Để có trường hợp này, nó cũng đã đổi bằng máu và nước mắt.

 

Năm nó mười hai tuổi, cũng đêm mưa gió như đêm nay, cũng trong cái kho chật hẹp bụi bặm này... Sau đó, nó bị vất ra đường không một chút xót thương. Nó lết tới công viên, nằm nhừ hai ngày, không ăn uống, thiêm thiếp trong cơn sốt tưởng chết lúc nào không biết. Cũng nhờ thằng Lai Phá kiếm thuốc cho nó uống. Lão bảo vệ này, sau đó, coi như chưa hề có chuyện gì xẩy ra, và nó cũng chẳng có nơi nào để gửi đồ nữa.

 

Con Quê nhìn lên, thằng cha lại đang nốc rượu. Chuyện gì nữa đây"

 

“Hôm nay mày chưa có tiền à"”

 

“Có. Tui đưa đây.”

 

“Thôi khỏi. Giờ tới sáng cũng không có chuyện gì. Tao trừ nợ mày. Đến đây.”

 

Con Quê đứng dậy. Ừ thì cũng cho nó xong. Người đàn ông ôm con bé trong tay, miệng chửi thề.

 

“Đéo mẹ nó, ở ngoài đó, bao năm đánh nhau, đến nổi mụ vợ cũng không dám đụng. Vô Nam...vô Nam...cái gì cũng có. Sao mày ...dơ thế này" Mày có đang bệnh không"”

 

Thằng đàn ông này cục xúc như con vật. Con Quê nhắm mắt cho xong. Mong cơn mưa tạnh mau, để nó chờ thằng cha nói như mọi lần khác: “Xong rồi, mày đi đi.”

 

Mười giờ sáng hôm sau, đám bụi đời ngủ trong công viên đã tản mát hết. Con Quê vẫn nằm trên chiếc ghế đá, chăn trùm kín mít, không nhúc nhích. “Con thiên lôi đó chắc phải ngủ tới tối mới thở được. Đồ ó đâm.” Chị đàn bà vừa rủa vừa quát tháo lũ con chạy loanh quanh phá phách. Cái chị này, mỗi năm cái bầu vượt mặt một lần, mà hay cạnh nạnh với mấy đứa làm “gái”.

 

Thằng Bò ở đâu xuất hiện. Nó Bò tới bên cạnh con Quê. Tần ngần một lát, nó nhổm người, đưa tay lật mí chăn lên. Đầu con Quê nóng hầm. Nó rụt tay lại.

 

“Quê. Quê. Mày bịnh hả. Mày nóng quá.”

 

Nó nghe tiếng con Quê rên khẽ mà không nhúc nhích gì. Con này chắc chết quá. Nó đang ngơ ngác chưa biết làm gì thì thấy bà điên đến. Hôm nay ai mặc cho bà cái quần đen vậy" Không thèm bận tâm tới thằng Bò, bà điên đi tới bên ghế đá ngồi xuống. Bà xốc con Quê lên và miệng ru:

 

Rượu ngon chút bọt cũng say

 

Xin chàng bớt chén cho em may cái quần...

 

cái quần...cái quần...

 

Cái quần lại được tụt ra khỏi hai ống chân bà và đắp lên mặt con Quê. Con bé vẫn nằm không nhúc nhích, miệng rên ư ử. Ru chán, bà đặt con Quê xuống. Rồi như khoái trá khi thấy không còn vướng víu với cái quần nữa, bà đứng dậy xuống đường.

 

Phải làm gì bây giờ. Thằng Bò lại rờ đầu con Quê. Vẫn nóng như cục than. Bên kia đường, thằng công an phường Tám đang thong thả dạo phố. Từ phía xa hơn, bọn thằng Lai Phá đang đi lại.

 

Thây kệ công an. Thây kệ chúng mày. Thằng Bò phục xuống chân ghế đá. Khi con Quê còn nằm mê man trên băng đá, không ai có thể kéo nó ra khỏi chỗ này nữa.

 

*

 

Và buổi sáng hôm sau của Bảnh:

 

“Uống cà phê không"”

 

Bảnh đã mặc quần áo chỉnh tề. Bà Ngọc Hoa trợn mắt:

 

“Mày nói trống không với ai vậy, Bảnh"”

 

“Dạ thưa bà, uống cà phê không"”

 

“Xuống dưới pha đi. Kêu con Mùi mua tao tô phở lớn.”

 

“Dạ, bà có...."

 

Hắn tính hỏi bà khỏe không, vui không, nhưng biết thân ngưng lại.

 

“Cái gì" Đừng nhiều chuyện nữa.”

 

“Dạ.”

 

“Xuống đi.”

 

“Dạ”.

 

Hắn ngạc nhiên. Đâu phải bà chủ hắn là cục sắt nguội. Bà nóng sốt quá mà. Nóng sốt đến nỗi hắn tưởng chết cháy rồi chứ. Còn thở không ra hơi đây. Dừng lại một chút ở cầu thang, Bảnh lắc đầu, tủm tỉm.

 

“Lần sau cho hết la được luôn. Phải trị con bà chằng này bằng được. Bảnh ơi là Bảnh.”

 

Kỳ tới, trích đoạn 7: Quán Bạch Ngọc

 

NHÃ CA

 

(Trích Đường Tự Do Saigon)

 

____________________

 

Đường Tự Do Saigon*

 

Tiểu thuyết Nhã Ca, 640 trang
Đặt sách gửi tận nhà, trả bằng lệnh phiếu hay thẻ tín dụng:
24 mỹ kim kể cả cước phí

 

Liên lạc phát hành: Việt Báo
14841 Moran St.
Westminster, CA92683

(714) 894-2500

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vào trưa ngày 29 tháng 3 2024, tổ chức Phục Vụ Truyền Thông Sắc Tộc có buổi họp báo, với chủ đề có liên quan đến căn bệnh Alzheimer trong cộng đồng sắc tộc
EMS đã có buổi họp báo nhằm vinh danh những nhà lãnh đạo tổ chức cộng đồng, vừa vinh dự nhận giải thưởng James Irvine Foundation Leadership Award năm 2024.
Vào lúc 11 giờ 30 trưa chủ Nhật ngày 24 tháng 3 năm 2024 trước khu Thương Xá Phước Lộc Thọ, Thành phố Westminster, kể từ nay hằng ngày lá Cờ Việt Nam Cộng Hòa sẽ tung bay cùng lá cờ Hoa Kỳ, trong một buổi lễ khánh thành trụ cờ và Thượng Kỳ được long trọng tổ chức trước sự vui mừng trong niềm xúc động của hàng trăm đồng hương và các cựu quân nhân QL/VNCH.
Tại nhà hàng Paracel Seafood Restaurant, Nam California vào tối Chủ Nhật ngày 24 tháng 3 năm 2024, Tổng Hội Phát Triển Võ Thuật Thế Giới (THPTVTTG) đã long trọng tổ chức lễ kỷ niệm 32 năm thành lập và kết thúc đại hội Quốc Tế Võ Thuật 2024. Khoảng 400 quý vị Chưởng Môn, Võ Sư, Võ sinh thuộc các môn phái từ khắp nơi trên thế giới về tham dự
Hôm nay, Dân Biểu Liên Bang Michelle Steel (Đảng Cộng Hòa-CA) trong tuần qua đã thúc giục Ngoại trưởng Hoa Kỳ Antony Blinken đưa Việt Nam vào danh sách các “Quốc gia cần quan tâm đặc biệt” vì tình trạng vi phạm nhân quyền ngày càng tồi tệ hơn
Dữ liệu nghiên cứu mới cho thấy những người thợ móng tay—chủ yếu là phụ nữ Việt Nam, dân nhập cư và tị nạn—đang bị trả lương quá thấp dưới mức tối thiểu và bị xếp loại nghề nghiệp sai chỗ tràn lan, điều này làm suy yếu khả năng bảo vệ quyền lợi lao động của họ tại nơi làm việc. Ngoài ra, chủ tiệm—phần lớn điều hành các tiệm nail gia đình nhỏ lẻ—không nhận được giải trình về luật lao động hợp với ngôn ngữ và văn hóa của họ. Những kết quả báo cáo đã ghi trong dự luật AB 2444, một dự luật mới được Dân biểu Tiểu bang California Alex Lee (AD 24) đệ trình vào ngày 13 tháng 2 năm 2024 để thực thi các yêu cầu về giáo dục trong ngôn ngữ và tinh tế trong văn hóa cho thợ và chủ tiệm nail.
Vừa đúng thời điểm mọi người nghỉ kỳ Spring Break vào Tháng Ba này, một trong những quần thể hồ tắm phong thái resort rộng nhất tại một trong những cơ sở resort/casino lớn nhất trong nước sẽ mở cửa đón tiếp mùa vui đùa trong nước vào Thứ Hai, 11 Tháng Ba. Năm nay, khách vui chơi hồ tắm mọi nơi đều sẽ có thể tới tận hưởng môi trường như-một-ốc-đảo của The Cove, với diện tích rộng bằng năm sân football. Ban Quản Lý khu The Cove của Pechanga Resort Casino thực hiện thẻ dùng trong ngày cho những vị khách không-thuê-phòng-khách sạn và để những vị này được thuê 'lều - cabana' cùng 'giường nằm - daybed'.
Đã quá lâu, việc dạy kèm và trợ giúp làm bài tập về nhà đã nằm ngoài tầm với của nhiều học sinh và gia đình ở California. Sự phân chia giữa những người có thể tiến lên trong xã hội và những người chỉ có thể mơ ước về điều đó thường dẫn đến một nền tảng giáo dục không bình đẳng cho học sinh. Nhằm đem quyền lợi và cơ hội bình đẳng cho học sinh, thư viện địa phương của quý vị hiện đang cung cấp miễn phí dịch vụ dạy kèm và hỗ trợ làm bài tập về nhà trực tuyến HelpNow cho học sinh California!
Khoảng đầu tháng 04 năm 2024, Hoà thượng GIỚI ĐỨC-MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH Sư Trưởng HUYỀN KHÔNG SƠN THƯỢNG HUẾ VIETNAM sẽ vân du hoằng hoá ở Hoa Kỳ và Thầy sẽ lưu trú tại miền nam California từ ngày 05 đến 12 tháng 04 nam 2024 Nhân dịp này, Thầy muốn gặp gỡ những vị thiện hữu tri thức, quý phật tử hữu duyên
Một ngày mới bắt đầu với nhiều hoài ước thật đơn sơ mong sao mình và tất cả mọi người có những giây phút thật thảnh thơi an lành trong từng tâm niệm, lời nói và hành động thật nhẹ nhàng bình an, để cho một ngày sống có tràn đầy ý nghĩa, tuy đơn sơ và dễ dàng nhưng cũng không phải dễ như mình nói hay suy nghĩ đâu bạn nhé!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.