Hôm nay,  

Phiên Tòa Trương Quốc Huy Đến Bao Giờ?

01/08/200700:00:00(Xem: 4275)

Đến bao giờ"
Tôi tự hỏi đến bao giờ"
Em tôi được tự do.
Được trở về bên mẹ, bên anh
Và bên người em là tu sỹ.
Bên bạn bè những người yêu cũ.

Đã từ lâu, tôi đã ấp ủ viết một cái gì đó thật hay, thật đẹp về cuộc đời bé nhỏ thơ dại của chúng tôi. Nhiều và rất nhiều đêm tôi biến mình như một ông lão để thao thức, trằn trọc, trăn trở suốt đêm suy nghĩ về bài viết, để tâm sự với mọi người và đặc biệt những bạn trẻ như tôi. Tôi dằn lòng mình viết lên một cuộc đời trai trẻ đầy nhiệt huyết mà suốt đời tôi lầm lũi đi tìm góp nhặt từng chút, từng chút kiến thức để viết, để đêm ngày trăn trở cho tự do trên quê hương. Ôi quê hương hai tiếng thân thương và yêu dấu biết nhường nào. Ôi quê hương khổ đau đang ngày đêm quằn quại, rên xiết dưới gót giầy cộng sản. Những con người nhỏ bé như chúng tôi nào biết gì ngoài tình yêu mộc mạc, đơn sơ và đau khổ trăn trở cho quê hương Việt Nam vì hiểm họa cộng sản.

Chúng tôi đã học hỏi, tìm tòi qua những thông tin, qua sự hiểu biết nhỏ nhen, nhỏ nhen như người mù lần từng bước để qua đường nhưng ở xã hội cái gọi là xã hội cộng sản càng biết nhiều thì càng khổ nhiều bởi những người cộng sản vô cùng căm ghét sự hiểu biết mọi hiểu biết đều cần phải tiêu diệt và chúng tôi đã bị bước vào nhà tù khi đang lờ mờ nhận ra những tội ác của những người cộng sản ngày một chồng chất, những sai lầm họ đang nối tiếp những sai lầm, cả một xã hội của những người cộng sản gây dựng lên đang cuốn theo lối sống đạo đức băng hoại, lừa lọc, xảo trá tham ô, móc ngoặc, kéo bè kết đảng.... Trong lòng xã hội cộng sản đang sôi sục âm ỉ như muốn gầm réo lên như muốn cuốn trôi tất cả những kẻ đang làm vẩn đục, đang muốn chặn đứng dòng chảy cuồn cuộn của cả dân tộc tôi hiểu rằng đất nước tôi người ta (CS) muốn chúng tôi và cả dân tộc tôi chẳng những phải đui, phải câm và điếc nữa để khỏi nhìn thấy những việc làm sai trái của họ, để khỏi nghe thấy những lọc lừa xảo trá của họ, để cả dân tộc này không được nói lên những lời khuyên nhủ, hay căm phẫn lên án họ và họ đã bắt giam, họ đã tước đi quyền tự do của em tôi, buộc em tôi hai mươi sáu tuổi đầu chưa trải qua tình yêu đôi lứa, chưa có một tình yêu nào ngoài tình yêu dân tộc, tình yêu quê hương, đất nước. Những tình yêu cao cả đó đã đưa em tôi vào trốn lao tù vào đói khổ, những ngày nắng nóng lên đến 400c trong buồng giam, những cơn đói rã rời thèm từng cục đường, từng hạt muối, từng trái ớt hay một viên nước đá nhỏ, hay một cây kem, một cục kẹo. Đó, chàng trai trẻ đó đã sống đến giờ là hai năm trong tăm tối, tù đầy trong hoàn cảnh đó. Lứa tuổi chúng tôi, chúng tôi có quyền mơ ước, những mơ ước rất thường và rất thật: được ăn, được nói, được dạo trên đường phố Sài Gòn thân thương mỗi buổi chiều, được nhìn thấy quê hương yên bình và hạnh phúc. Cộng sản đã làm điều đó với em tôi, với ước mơ với ấp ủ chân thật và đơn sơ đó băng cách bắt giam, tù đày đe dọa khủng bố những tinh thần trẻ ngây thơ và đẹp đẽ. Đẹp đẽ vì tình yêu quê hương, yêu đất nước, tình yêu dân tộc, những tình cảm rất mộc mạc và rất thật nhẹ nhàng vô cùng mà chúng tôi không có được.

Cộng sản đã tước đi những tình yêu chân thật nhất mộc mạc và đơn sơ nhất, những quyền tự do cơ bản nhất của chúng tôi bằng cách bỏ tù, bằng cách chúng tôi tung hô "vạn tuế Hồ Chí Minh" thì đó là cách bỏ tù thân thể, tư tưởng tất cả mọi người dân Việt Nam.

Không biết bao giờ em tôi được tự do, điều trớ trêu là đến bao giờ những con người to lớn, những cán bộ đầy quyền lực trong tay cầm cái gọi là cán cân công lý rồi cái gọi là "quang vinh muôn năm" họ có dám đưa em tôi ngây thơ và khờ dại ra tòa để xét xử một cách công bằng một cách quang minh trước ánh sáng.

Những cái đầu nhỏ nhen và thơ ngây của chúng tôi nào biết gì ngoài việc thấy sự bất công thấy sự mất tự do và lên tiếng cho quê hương. Chúng tôi chỉ nghĩ rằng ở đất nước cộng sản này họ dạy chúng tôi từ bé bằng "tư tưởng Hồ Chí Minh" rằng: Việt Nam dân chủ tự do, chúng tôi đã làm theo lời Bác chúng tôi đã dùng quyền tự do cơ bản mà Bác cho phép. Vậy mà Bác đã đưa em tôi vào tù đến nay đã hai năm không cần xét xử. Bác ơi, hồn Bác có linh thiêng Bác về đây bảo ban những người gọi Bác bằng Bác hãy trả em con về với thế giới tự do.

Phiên tòa Trương Quốc Huy đến bao giờ" Xin mọi người những ai được tự do xin giúp cho em tôi được tự do đó là lời cuối cùng tôi muốn nói.
Cambodia, ngày 27-07-2007
Trương Quốc Tuấn

(Các bạn trẻ có ý kiến trao đổi chia sẻ cùng tôi xin liên hệ qua:
Phone:+8559254852 Email: diem_hen_SaiGon2007@yahoo.com
UNHCR Cambodia (Registration Number: IC#927)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.