Hôm nay,  

Iraq, Một Cuộc Tranh Tài… Thể Thao?

05/08/200700:00:00(Xem: 6681)

...và Mỹ rút về thủ thành, chấp nhận chờ đợi một 9/11 thứ hai...

Dân Mỹ là một dân tộc rất mê thể thao. Từ football đến baseball, bóng rổ, hockey, v.v… Thể thao trong quan niệm Mỹ không những rèn luyện thể xác, mà còn khai triền sức mạnh tinh thần, phát huy những đức tính như can đảm, kiên trì, phấn đấu, bình tĩnh, tinh thần đồng đội,… Có lẽ không có dân tộc nào trên thế giới mê thể thao như dân Mỹ.

Cái tính mê thể thao đó có lợi dĩ nhiên, nhưng cũng khiến cho người dân Mỹ nhìn đời và tất cả chuyện đời lớn nhỏ như những trận đấu thể thao. Nay được mai thua, mốt gỡ lại, không có gì là chung cuộc vĩnh viễn. Thua keo này, phủi tay đi tiếp và bầy keo khác. Chuyện nhỏ!

Thể thao có hai đặc điểm:
1. trước hết, tất cả đều có quy luật sắp sẵn: mọi người đều phải chơi theo quy luật, chơi sai luật thì nhẹ là bị phạt, nặng là đuổi khỏi trận đấu; và

2. có thời điểm nhất định. Đến giờ là trọng tài thổi còi ngưng trận đấu và kết quả trận đấu được quyết định ngay lúc đó. Không thêm không bớt một phút. Phe thắng vui vẻ nhẩy nhót. Phe thua buồn năm phút, về nhà tính kế hoạch cho trận sau.
Vấn đề là chuyện đời chẳng khi nào như một trận đấu túc cầu hết. Nhất là trong chính trị của một đại cường như Hoa Kỳ. Thua được đều có những hậu quả nghiêm trọng, ảnh hưởng đến sự sống chết hay hạnh phúc của hàng ngàn, hàng triệu người vô tội trên thế giới. Một cuộc chiến tranh không thể được điều hành như một trận túc cầu. Đó là lý lẽ sơ đẳng, dường như không cần tốt nghiệp tiểu học cũng hiểu được. Thế nhưng, trên thực tế, dân Mỹ lại là một dân tộc suy nghĩ… rất khác người. Nhiều chuyện chúng ta thấy đương nhiên bắt buộc, thì dân Mỹ lại thấy chẳng có gì phải… như dzậy cả!
Tiêu biểu là cuộc chiến Iraq hiện nay.

Cuộc tấn công Iraq dù “chính thống” hay không, trên căn bản, là một cuộc chiến với những hậu quả lớn lao có tính cách chiến lược với ảnh hưởng quan trọng và lâu dài cho cả thế giới, được cả hai chính đảng Mỹ cũng như hơn bẩy mươi phần trăm dân Mỹ tán thành khi khởi màn dù biết rằng cái giá phải trả là hàng trăm ngàn dân vô tội Iraq sẽ chết, vì đã được viện dẫn như là một cuộc chiến “tự vệ”, chống lại khối hồi giáo quá khích, nhóm khủng bố Al-Quaida, và chính quyền Iraq là nước có thái độ thù nghịch với Mỹ và đã từng hô hào tiêu diệt Mỹ bằng mọi giá. Đó là những nguyên nhân xâu xa.

Nguyên nhân trực tiếp của cuộc chiến Iraq là cuộc tập kích của quân khủng bố ngày 9/11. Biến cố 9/11 đã để lại một ấn tượng to lớn trong chính trị Mỹ, có lẽ còn hơn cuộc tấn công của Nhật vào Pearl Harbour, Hạ Uy Di, năm 1941, đưa nước Mỹ vào Đệ Nhị Thế Chiến, vì cuộc tấn công 9/11 đã đánh thẳng vào các trung tâm sinh tử chính trị và tài chính Mỹ.

Tầm quan trọng của biến cố này đã không cho phép giới lãnh đạo Mỹ thử thời vận lần thứ hai, đưa đến chủ thuyết “tiên hạ thủ vi cường” của TT Bush. Bị ám ảnh bởi hình ảnh khủng khiếp của hai tòa cao ốc xụp đổ, nước Mỹ nhìn trong thiên hạ chỉ còn thấy kẻ thù sinh tử như Afghanistan và nhóm Al-Quaida, Iran, Bắc Hàn, Lybia, và nhất là Iraq. TT Bush cũng như phần lớn các nhà lãnh đạo chính trị Mỹ tại quốc hội, không ai dám lấy trách nhiệm sơ hở để một 9/11 thứ hai có thể xẩy ra nữa. Và cuộc tấn công Iraq được quyết định bởi TT Bush, với sự ủng hộ của đại đa số các Thượng Nghị Sĩ và Dân Biểu Cộng Hòa và Dân Chủ.

Thật ra, ý kiến đánh Iraq không phải là sáng kiến của TT Bush, mà là một đòi hỏi đã có từ thời TT Clinton. Những lãnh tụ Dân Chủ như Phó TT Al Gore, ngoại trưởng Albright, các Thượng Nghị Sĩ Ted Kennedy, Joe Lieberman (ứng viên phó tổng thống 2000), John Kerry (ứng viên tổng thống 2004), John Edwards (ứng viên phó tổng thống 2004, và ứng viên tổng thống 2008), Joe Biden (ứng viên tổng thống 2008), đều đã từng lớn tiếng đòi hỏi TT Clinton có hành động, bằng võ lực nếu cần, để triệt hạ nguy cơ Saddam Hussein. Chiến tranh lúc đó chưa xẩy ra chỉ vì TT Clinton là người thụ động không dám có hành động gì, nhất là lại còn đang bận bịu với em Monica. Và thời điểm đó chưa có biến cố khủng khiếp 9/11.

Nhưng hơn bốn năm sau, cuộc diện biến đổi 180 độ. Bẩy mươi phần trăm dân Mỹ quay qua chống cuộc chiến.

Nhìn dưới con mắt của thể tháo gia Mỹ, trong trận đấu tại Iraq, mấy anh khủng bố du kích Iraq đã không chịu chơi theo quy luật gì hết. Chúng ta chẳng thấy ông bầu đâu, cũng chẳng thấy phe địch tuân thủ những quy luật nào, thỉnh thoảng lại đưa ra vài quái chiêu như đẩy đàn bà trẻ em đi trước làm bia đỡ đạn, mặc quân phục phe ta, ôm bom tuẫn tiết với hy vọng một mạng đổi hàng chục, rồi quay qua đánh… khán giả vô tội vạ khiến vô số những phụ nữ đi chợ hay trẻ em đi học bị chết oan. Rõ ràng là chơi luật rừng, chẳng tuân hành luật lệ chiến tranh quy ước gì hết. Làm sao quân Mỹ thi thố khả năng được" Tất cả lính tráng, tướng tá Mỹ, kế hoạch hành quân, chiến lược ổn định cả nước đều đã được quy trình hóa trong computer. Bây giờ chơi luật rừng, ai biết đường nào mà đỡ"

Hơn thế nữa, trận chiến đã kéo dài quá lâu mà vẫn chẳng thấy thời điểm vãn cuộc gì hết. Thôi chán quá rồi, không chơi nữa! 
Và các lãnh tụ chính trị Mỹ đã mau mắn “đáp lại ước vọng của quần chúng” và trở mặt chống đối cuộc chiến Iraq. Tất cả các dân biểu, nghị sĩ Dân Chủ đã từng lớn tiếng kêu gọi trừng phạt Saddam bây giờ đều đổi giọng, lớn tiếng đổ lỗi cho TT Bush và đòi hỏi Mỹ phải rút quân càng sớm càng tốt.

Việc thi thố tài lãnh đạo được thể hiện qua những sáng kiến đi xa hơn cả nguyện vọng của quần chúng theo kiểu “bảo hoàng hơn vua” để kiếm điểm lấy phiếu của cử tri.


Một vài anh dân biểu cấp tiến cực đoan, trong đó có dân biểu Keith Ellison của Minnesota (được một cộng đồng Hồi giáo bầu làm dân biểu Hồi giáo duy nhất trong quốc hội Mỹ) và dân biểu Dennis Kucinich của Ohio (cũng là một ứng viên tổng thống của đảng Dân Chủ, được sự hậu thuẫn của khoảng một phần trăm đảng viên Dân Chủ) còn hô hào truất phế (impeach) cả Bush lẫn ông phó Cheney mặc dù biết rõ hy vọng truất phế được cả Bush lẫn Cheney còn ít hơn là ngồi nhà không mua vé số mà vẫn trúng lô độc đắc. Làm như chức vụ tổng thống và phó tổng thống Mỹ chỉ là những cái job gác dan, không canh được trộm cắp thì bị đuổi, kiếm anh gác dan khác. Quên mất hai anh gác dan này đã được hơn 61 triệu dân Mỹ bổ nhiệm. Hầu hết các chính khách Dân Chủ đều không hậu thuẫn vụ đòi truất phế này vì sợ các cuộc điều trần sẽ phơi bày sự thật về thái độ của họ, từ bỏ phiếu chấp nhận cho TT Bush đánh Iraq đến trở mặt chống lại.

Phần lớn các chính khách khác thuộc đảng Dân Chủ chỉ dám đòi hỏi thời điểm, ngày giờ rõ rệt phải chấm dứt cuộc chiến. Giống như bất cứ trận đấu thể thao nào, phải có giờ chấm dứt trận đấu, bất kể kết quả. Ứng viên Dân Chủ Richardson thì đòi rút quân vô điều kiện và toàn diện ngay lập tức. Các ứng viên Dân Chủ khác thì đòi ấn định hạn cuối như tháng Một 2008, hay tháng Ba 2008, v.v… Ứng viên Obama chủ trương rút quân đầu năm tới mặc dù xác nhận là cường độ giết chóc dân vô tội sẽ gia tăng, nhưng không sao hết vì đó là chuyện… của Iraq, nước Mỹ không còn trách nhiệm nữa. Phải chăng đó là lập trường vô trách nhiệm của một ứng viên tổng thống" Hay đó chỉ phản ảnh thái độ bất cần vì trước sau gì thì Mỹ cũng đã đạt được mục tiêu tiêu diệt Saddam và mối đe dọa vũ khí giết người hàng loạt, và làm suy yếu Trung Đông"
Lịch sử nhân loại từ thượng cổ đến nay là một chuỗi dài chiến tranh liên miên bất tận. Lớn nhỏ cũng đã có hàng ngàn hàng vạn cuộc chiến. Nhưng chưa bao giờ người ta lại thấy một trận chiến với thời gian nhất định được ấn định trước như các chính khách đảng Dân Chủ Mỹ đang đòi hỏi, theo kiểu “đến đúng ngày 1 tháng 3 năm 2008 thì chiến tranh phải chấm dứt, được thua gì cũng vậy”. Bất cứ một người bình thường nào cũng có thể thấy được cái vô lý của một cuộc chiến với giới hạn thời gian. Không có lý do gì khiến người chiến binh có thể chấp nhận hy sinh nếu họ biết rằng cuộc chiến sẽ chấm dứt vào một ngày tháng nhất định, bất kể thắng bại. Chiến đấu trong hoàn cảnh này thì bảo đảm chưa đánh đã thấy thua rồi thì đánh làm gì nữa"

Những chính khách đảng Dân Chủ không ngây thơ đến độ không nhìn thấy điều này. Nhưng chế độ dân chủ kiểu Mỹ bắt buộc các chính trị gia phải từ bỏ vai trò lãnh đạo quần chúng để “sống theo chiều gió”, sẵn sàng liệng vào thùng rác mọi nguyên tắc, chủ trương, lập trường, hay tư tưởng không thu hút được lá phiếu của cử tri, bất kể quyền lợi quốc gia, và bất kể tính thực tế hay viễn vông của các đòi hỏi của quần chúng.
Trong cuộc chiến Iraq hiện nay, phe cấp tiến và đảng Dân Chủ Mỹ đang đòi hỏi Mỹ rút về phó mặc chuyện Iraq cho mấy phe thanh toán lẫn nhau, và nước Mỹ rút về thủ thành, chấp nhận chờ đợi một 9/11 thứ hai.

Cái mâu thuẫn lớn lao là nếu kết quả cuộc chiến không thành vấn đề nữa, được hay thua cũng không ý nghĩa gì nữa thì tại sao lại phải đợi đến tháng 1 hay tháng 3 hay bất cứ tháng nào khác" Tại sao không rút luôn ngay lập tức cho tiện việc sổ sách, mà lại đỡ chết lính và dân" Nếu cần thời gian để chuẩn bị cuộc rút quân thì tại sao không bắt đầu kế hoạch rút quân ngay, để rồi rút càng sớm càng tốt"

Nhìn cho kỹ vấn đề, cuộc chiến Iraq có hai mục tiêu:
- Mục tiêu chiến thuật ngắn hạn: loại trừ Saddam Hussein và mối đe dọa vũ khí giết người tập thể;
- Mục tiêu chiến lược dài hạn: thiết lập một chế độ dân chủ tại Iraq để tạo ổn định lâu dài tại Trung đông.

Trước mắt thì mục tiêu chiến thuật ngắn hạn đã đạt được rồi, và không có lý do gì tiếp tục kéo dài cuộc chiến.
Còn mục tiêu chiến lược lâu dài thì Mỹ cần phải có quyết tâm “trường kỳ kháng chiến” vì đây là một mục tiêu cực kỳ khó khăn, đòi hỏi kiên trì và tốn phí bằng tiền bạc cũng như xương máu rất cao. Dân chủ và ổn định là điều chưa từng có trong lịch sử mấy ngàn năm của Trung Đông, một cuộc chiến ngắn ngủi vài năm với vài ngàn thương vong không thể mang lại dân chủ và ổn định. Điều hiển nhiên hiện nay là dân Mỹ không đủ kiên nhẫn cho một cuộc chiến tranh kéo dài hơn nữa, và các chính khách Dân Chủ thì đang khai thác tối đa sự bất mãn này dù biết quân đội không thể chiến đấu trong giới hạn thời gian bất kể kết cuộc.

Trong tình trạng này, tốt hơn hết là Mỹ nên tuyên cáo thắng lợi trong mục tiêu chiến thuật nêu trên, và rút quân ngay lập tức. Nếu không đủ ý chí để thực hiện mục tiêu lâu dài thì tốt nhất là chấm dứt trận đấu ngay, chẳng cần phải hẹn hò ba tháng hay sáu tháng gì hết, chỉ chết lính và chết dân vô ích. Chỉ cần sau đó về nhà mỗi tuần đi lễ nhà thờ cầu nguyện Osama Bin Laden hay mấy ông quá khích Hồi giáo khác cũng nản chí, bỏ cuộc, quyết định không đánh Mỹ nữa. 

Hoặc giả nếu họ vẫn ngoan cố tiếp tục đánh thì … coi như chúng ta lại vào mùa túc cầu mới. Cuộc chơi bắt đầu lại, kỳ này sẽ đấu trên sân nhà -trên đất Mỹ- và may ra quân ta khá hơn, sẽ thắng. Có thể lính Mỹ và dân Mỹ sẽ chết nhiều, nhưng ít ra cũng không ai trách được Mỹ đã có tham vọng đế quốc đi xâm chiếm một nước khác, vì dầu hỏa hay bất cứ gì khác. Chỉ kẹt cho mấy anh cấp tiến đòi hỏi Mỹ rút quân không được vì không còn chỗ nào để rút đi nữa.

1-8-07

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Việt Nam bước vào năm Giáp Thìn 2024 với gánh nặng tham nhũng và một đội ngũ “không nhỏ” cán bộ, đảng viên suy thoái đạo đức lối sống. Đó là cảnh báo của người đứng đầu đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng, trong cuộc phỏng vấn đầu năm của Thông Tấn Xã Việt Nam...
Từ thế kỷ thứ ba trước Tây lịch, Triết gia Mạnh Tử (372-289 BC) của Trung Hoa đã nói rằng, “Dân là quý, thứ đến đất nước, rồi tới vua.” Điều đáng nói là Mạnh Tử là người đi theo học thuyết của Nho Gia vốn chủ trương vua là con ông Trời (Thiên tử) được sai xuống nhân gian để trị quốc an dân, vậy mà cũng không thể phủ nhận vai trò quan trọng, nếu không muốn nói là tối quan trọng của người dân. Thời hiện đại, công pháp quốc tế đã nêu ba yếu tố chính hình thành một quốc gia: người dân, lãnh thổ và chính quyền. Trong đó, thật ra người dân chính là yếu tố then chốt quyết định. Lãnh thổ nếu không có dân ở, không có người quản trị thì không phải là đất nước của một dân tộc. Chính quyền từ người dân mà ra, bởi vì trước khi một người ra nắm quyền cai trị đất nước thì người đó phải là một người dân của đất nước ấy. Hơn nữa, sự thịnh suy của một quốc gia nằm trong tay người dân.
“Phản động lực” mà người Đài Loan thể hiện trong cuộc bầu cử tổng thống vừa rồi khiến tôi, sau những suy nghĩ miên man về chuyện nước non, lại quay về với bài học yêu nước của thời tiểu học với câu hỏi khó, khiến nhiều học trò gác bút: “Em hãy tìm từ phản nghĩa với ‘tôn đại’.” Trung Quốc càng hung hăng đe dọa bao nhiêu, Đài Loan càng quật cường ngạo nghễ bấy nhiêu. Mà nếu Bắc Kinh ngu ngơ hay vờ vịt không biết gì đến định luật này thì, thầy nào tớ đó, Hà Nội cũng mù tịt hay giả bộ tương tự. Họặc mù tịt như thể đã hoàn toàn miễn dịch trước luật này; hoặc đóng kịch như thể không hề sống trong không gian ba chiều bình thường mà là một môi trường nào đó thiêu thiếu, cơ hồ chỉ… hai chiều rưỡi.
Tôi sinh trưởng ở Đà Lạt (Thành Phố Ngàn Hoa) nên sự hiểu biết về hoa lá cũng không đến nỗi tồi. Thế mà mãi tới bữa rồi, nhờ xem trang Trăm Hoa, mới được biết thêm về một loài hoa nữa – hoa ban: “Mùa hoa nở là lúc các cặp đôi nô nức đến thăm Tây Bắc. Hoa ban trắng tượng trưng cho tình yêu chung thủy và sự chân thành, dù tình yêu có gặp nhiều trắc trở, khó khăn thì cũng tự tin vượt qua và sẵn sàng đi đến bến bờ hạnh phúc. Các cặp đôi yêu nhau thường thề nguyện dưới gốc cây hoa ban như một minh chứng cho tình yêu thủy chung, bền chặt.”
Nhìn vào sự xuất hiện, sinh trưởng và tồn tại của chế độ cộng sản ở Việt Nam, chúng ta không thể phủ nhận đã có sự tương đồng với những thông tin tóm lược vừa nói về bệnh ung thư của con người...
Tôi tình cờ nhìn thấy hình Nguyễn Thúy Hạnh đang lơn tơn đẩy một cái xe cút kít đầy ắp bưởi (trên trang RFA) trong một cuộc phỏng vấn do Tuấn Khanh thực hiện, vào hôm 19 tháng Giêng năm 2021. Bên dưới tấm ảnh này không có lời ghi chú nào về thời điểm bấm máy nên tôi đoán có lẽ đây là lúc mà cô em đang hớn hở đến thăm vườn bưởi của họ Trịnh (ở Hòa Bình) vào “thuở trời đất (chưa) nổi cơn gió bụi”!
Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đang phải đối mặt với cuộc tranh chấp nội bộ trong kế hoạch tìm người kế nhiệm lãnh đạo khóa đảng XIV, nhiệm kỳ 2026-31. Những tranh chấp này được giữ kín để tránh hoang mang nội bộ. Chúng bộc phát ngay tại các Đại hội đảng địa phương và các ban đảng từ tháng 10 năm 2023...
Cuộc bầu cử tổng thống lần thứ 8 tại Đài Loan đã được tổ chức vào ngày 13/1 với kết quả là ông Lại Thành Đức Phó chủ tịch Đảng Dân tiến (Democratic Progressive Party, DPP) thắng cử...
Chúng ta đang làm nhân chứng cho một cuộc bầu cử kỳ quặc và đa sự chưa từng xảy ra trong lịch sử đầu phiếu ở Hoa Kỳ. Có thể nói, không chỉ lịch sử, mà rộng lớn hơn, chính là "sự cố" văn hóa chưa từng thấy. Bước vào năm 2024, sự tranh đua giữa hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ càng gay go, khốc liệt với âm mưu, độc kế, thủ đoạn, ám toán, bôi nhọ, mánh mung, để xem ai sẽ là chủ nhân của ngôi Nhà Trắng trong bốn năm tới. Tất cả những ý nghĩ, hành vi đó đều gôm vào chính sách, chiến lược và chiến thuật vận động bầu cử. Bạn đọc sẽ có dịp theo dõi các thầy bàn người Mỹ và thầy bàn người Việt (trong và ngoài nước) phong phú hóa, hư cấu hóa, ảo tưởng hóa về việc bầu cử, tạo ra câu chuyện nửa thực, nửa hư, thú vị, bất ngờ với giận dữ và thất vọng, sung sướng và buồn bã, rung đùi và cụng ly, nguyền rủa và chửi bới, vân vân. Thông thường những luận lý, âm mưu, phê phán, dự đoán đó… được mổ xẻ qua kiến thức và kinh nghiệm tây phương, nơi có hàng ngàn sách vở nghiên cứu chính trường, chính đạo,
Chúng ta đang bước vào năm bầu cử. Năm 2024 sẽ có một cuộc bầu cử có tính quyết liệt, vì các lựa chọn chắc chắn sẽ gây tranh cãi trong nội bộ cộng đồng gốc Việt, trong các gia đình người Việt, giữa các lựa chọn về cấp tiến và bảo thủ, giữa các thế hệ trẻ và già ở hải ngoại. Và chắc chắn là bầu cử tháng 11/2024 tại Hoa Kỳ sẽ ảnh hưởng tới cuộc chiến Trung Đông, cuộc chiến ở Ukraine, và ở cả Đài Loan. Tác động như thế nào, chúng ta khó đo lường hết tất cả các ảnh hưởng. Trong đó, một tác động lớn là từ tin giả, nói kiểu Mỹ là Fake News, tức là tin không thật.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.