Hôm nay,  

Iran - Hoa Kỳ: Đấu Văn Hơn Đấu Võ

10/02/200700:00:00(Xem: 8767)

Iran - Hoa Kỳ: Đấu Văn Hơn Đấu Võ

Đừng lật tẩy nhau trước đối thủ...

Tuần báo The Economist trong số ra ngày mùng 10 đã có một bài quan điểm rất lạ: "Hoa Kỳ không nên tấn công Iran".

Đó là tiêu đề được giới thiệu ngay từ ngoài bìa, bên trong là những lý luận giải thích vì sao Tổng thống George W. Bush không nên chấm dứt nhiệm kỳ bằng một màn từ biệt đầy máu lửa. Đáng chú ý hơn nữa là phần hai của bài bình luận: "Tuy nhiên, đừng tưởng rằng Iran không nguy hiểm!"

Từ một tuần báo có uy tín của thế giới, lời cảnh báo là điều có... đầy sức thuyết phục. Rằng không khéo thì Chính quyền Bush lại nhấn ga tiến tới thì nguy to. Nghĩa là dù tân Tổng trưởng Quốc phòng Robert Gates có khẳng định hôm mùng hai, rằng "chúng tôi không lập kế hoạch chiến tranh với Iran", người ta vẫn nên phòng ngừa là chiến tranh có thể nổ lớn. "Người ta" ở đây là lãnh đạo Tehran.

Từ đầu năm ngoái, nguyên Đại sứ Hoa Kỳ tại Baghdad là Zalmay Khalilzad đã tuyên bố rằng Hoa Kỳ sẵn sàng đối thoại với Tehran. Đối thoại như thế nào, về đề tài gì, chúng ta không biết, nhưng việc một Đại sứ Mỹ tiết lộ như trên thì điều ấy tất nhiên phản ảnh quan điểm của vị thượng cấp, là Ngoại trưởng Condoleezza Rice, nếu không phải từ cấp cao hơn nữa. Sau đó, dư luận không được biết rằng việc đối thoại ấy có thành hay chăng.

Kể từ tháng Ba năm ngoái cho đến đầu năm nay, tình hình Iraq ngày càng thêm suy đồi sau một năm 2005 tương đối khả quan sau ba lần bầu cử. Từ đầu năm nay, Chính quyền Bush nhiều lần trình bày trước dư luận, rằng Tehran là một nguyên nhân của những gì đang xảy ra tại Iraq. Và từ đó, hai bên đã đi vào đấu khẩu và đấu trí, với việc một số nhân vật ngoại giao của Iran đã bị bắt giữ tại Iraq, gần nhất là một Tham vụ Ngoại giao.

Tehran tri hô rằng việc bắt giữ này là do Mỹ đề xướng. Phía Hoa Kỳ phủ nhận nhưng nhiều nguồn tin thì cho rằng các nhóm võ trang Sunni - thân Mỹ - đã tiến hành việc này, nghĩa là cũng vẫn do Mỹ chỉ đạo. Về mặt ngoại giao, Hoa Kỳ phủ nhận nhưng tác dụng chính trị thì vẫn nguyên vẹn: "Mỹ không nói đùa" và chính quyền Bush dám chơi bạo lắm! Với việc tờ The Economist lên tiếng, mọi người đều cho rằng ông Bush táo tợn có khi sẽ đánh liều.

Như vậy là đủ!

Đối lập Dân chủ chỉ nhao nhao đòi Chính quyền Bush phải nói chuyện với Iran, là điều đã thực tế được kín đáo tiến hành từ năm ngoái. Nhưng, để đạt mục tiêu gì khi Hành pháp Bush đang bị cột tay ở nhà" Không ai lại đàm phán trong thế yếu vì chẳng còn gì để đổi chác.

Những nhà ngoại giao lão thành và bị lão hoá trong Ủy ban Baker-Hamilton lẫn các nhân vật Dân chủ đối lập cứ hò hét yêu cầu đàm phán với Tehran nhưng nước Mỹ không thể đàm phán khi mọi áp lực đều bị hậu phương vô hiệu hoá một cách vô trách nhiệm. Vô trách nhiệm là tinh thần phổ biến của chính trường Mỹ ngày nay.

Hoa Kỳ chỉ có thể thuyết phục được Tehran nghiêm chỉnh chấp hành nghị quyết của Liên hiệp quốc và chấm dứt can thiệp vào Iraq khi có thế mạnh. Cái thế ấy không còn vì đối lập đòi cắt cánh ông Bush ở nhà, các nước trong Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc thì thọc gậy bánh xe để vô hiệu hoá đòn trừng phạt của Liên hiệp quốc về tội Tehran tiếp tục kế hoạch chế tạo võ khí hạch tâm. Lãnh đạo Tehran chỉ cần chờ thêm một năm nữa là nước Mỹ sẽ bận rộn với bầu cử mà chẳng dám làm gì.

Sau 2008, Iran sẽ toàn quyền hành động tại Iraq.

Ở vào thế hạ phong, Tổng thống Bush không thể làm gì hơn là leo thang hăm dọa. Nôm na là tháu cáy.

Nhưng, nếu nhìn cho sâu hơn thì đối phương, chính trường Tehran không phải là không có vấn đề.

Xứ này có hai hệ thống lãnh đạo. Tối cao là quyền lực của các Giáo chủ, dưới sự chỉ đạo của Đại giáo chủ Ali Khamenei, dưới đó là của nhà nước, do Tổng thống Mahmoud Ahmadinejad lãnh đạo. Trong khi sức khoẻ của Khamenei suy yếu dần - ông có thể bị ung thư đến hồi nguy kịch - thì thế lực của Ahmadinejad cũng suy giảm - ông có thể mất chức trong vài ba tháng tới vì dân chúng thất vọng với thành quả kinh tế quá kém và nạn tham nhũng quá nhiều. Nhân vật có triển vọng thay thế Khameinei là một vị Giáo chủ tương đối thực tiễn dù bảo thủ và đã từng là Tổng thống trong gần 10 năm, trước Ahmadinejad, đó là Ali Akbar Hashemi Rafsanjani.

Trong tuần qua, từ Tehran, người ta đã thấy nhiều tín hiệu bất thường khi những cố vấn thân tín của Đại giáo chủ Khameinei lên lưới nói chuyện về an ninh và đối ngoại, với cả một cường quốc đang muốn thủ vai trung gian hoà giải là Liên bang Nga. Việc người cầm đầu an ninh Iran là Ali Larijani trù tình sẽ đi Munich dự hội nghị quốc tế về an ninh với các nước Tây phương, rồi lại hủy chuyến đi "vì lý do sức khoẻ", cuối cùng sẽ lại đi, cho thấy trong nội tình Tehran, người ta vẫn chưa thống nhất được quan điểm.

Chính là những dụ dự ấy mới khiến dư luận suy đoán rằng Chính quyền Bush đang thận trọng cân nhắc từng áp lực, khi văn khi võ, để thực sự nói chuyện phải quấy với Tehran. Nếu có một tờ báo nhanh nhẩu đoảng cảnh báo nước Mỹ là đừng tấn công Iran thì đấy là điều có lợi. Thà đánh dứ còn hơn phải đánh thật.

Miễn là chính trường Mỹ cũng hiểu như vậy, và đừng nhảy vào màn nói thách trước khi hoà đàm!

Năm xưa, có ma mãnh như Henry Kissinger khi phải hoà đàm với Hà Nội cuối cùng cũng thua, tức là nhượng bộ ngầm và nhượng bộ thật vì trong khi ông đang tháu cáy nói thách thì George McGovern và John Kerry đã tiêu lòn cửa sau để nói chuyện riêng với phía Hà Nội! Và xoè cho đối phương thấy con tẩy lủng của Mỹ.

Năm nay, George W. Bush chẳng có vẻ gì là ma mãnh mà còn dám làm liều. May ra thì khỏi thua... cho tới ngày bầu cử.

Thắng Mỹ quả là không khó!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.