Hôm nay,  

Câu Hỏi Cho Ngày 30 Tháng 4

29/04/202109:37:00(Xem: 2329)

Đối với đại đa số 1,3 triệu người Mỹ gốc Việt hiện đang sống trên khắp nước Mỹ, 30 tháng 4 năm 1975 là ngày mà nhiều người lớn tuổi trong cộng đồng phải đối mặt với nỗi đau mất nước, mất gia đình, mất tất cả những gì họ từng biết. Tính tới thời điểm đó, 125.000 người Việt Nam đã phải di tản bằng đường hàng không, khi những người lính Mỹ cuối cùng rút khỏi Sài Gòn. Những người tị nạn chiến tranh này chỉ mang theo được những gì họ có thể cầm trên tay; Nhiều người phải bỏ lại cha mẹ, con cái, vợ chồng, anh chị em. Thêm nhiều người nữa rời khỏi Việt Nam từ năm 1975 đến 1995. Họ ‘chọn’ cuộc hành trình gian khổ vượt biên, hy vọng đến các trại tị nạn ở Malaysia, Indonesia, và Philippines, để đến được một vùng đất tự do hơn. 800.000 người đã đến được trại tị nạn. 200.000 đến 400.000 đã tử vong trên đường.


30 tháng 4 là thời khắc sang trang lịch sử đối với cộng đồng người Mỹ gốc Việt, một cột mốc nhiều người Mỹ nhập cư trước và sau chúng ta chắc sẽ cảm thấy quen thuộc: khi chúng ta hoặc tổ tiên của chúng ta phải rời khỏi quê hương, 'chọn' đặt hết mong ước và hy vọng vào những mảnh đất mình chưa từng đến bao giờ và vào những người mình chưa từng gặp.


Đối với người Mỹ gốc Việt, kỳ vọng của chúng ta đã thành hiện thực phần lớn là do người Mỹ đã chấp nhận và hỗ trợ chúng ta trong việc xây dựng lại cuộc sống. Ngày nay, sau gần nửa thế kỷ, người Mỹ gốc Việt đã có nhiều thành công hàng đầu trong nhiều lĩnh vực, bao gồm dịch vụ chăm sóc khách hàng, tài chính, nghệ thuật, luật, y khoa, và nhiều lĩnh vực khác.


Hãy lấy ngành dịch vụ làm “nail” ở Mỹ làm ví dụ. Người Mỹ gốc Việt đã giúp bình đẳng hóa ngành dịch vụ này, và sự phát triển của ngành “nail” đã trở thành một ví dụ điển hình hoàn chỉnh về sự sáng tạo, kiên trì, năng động xã hội và tinh thần kinh doanh của người Mỹ. Như bộ phim tài liệu “Nailed It” của Adele Free Phạm đã miêu tả một cách sống động, người tị nạn Việt Nam thời kỳ đầu với sự bảo trợ của nữ diễn viên và nhà nhân đạo Tippi Hedren đã sát cánh và học hỏi từ những người thợ làm “nail” da đen. Sau một thời gian, họ tự lực mở các thẩm mỹ viện của riêng mình, mang một dịch vụ trước đây chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu đến cho nhiều người Mỹ trung lưu, và tạo ra một ngành công nghiệp có trị giá 8 tỷ đô la.


Sự đóng góp của người Mỹ gốc Việt cho ngành làm “nail” là minh chứng cho việc chúng ta, cũng như nhiều người nhập cư đi trước, đã góp phần cho nước Mỹ phồn thịnh như ngày hôm nay. Người Mỹ da đen là trụ cột của sự trỗi dậy kinh tế của Mỹ. Người Mỹ gốc Hoa và người Mỹ gốc Ireland đã bỏ xương máu xây dựng Đường xe lửa xuyên lục địa. Các công nhân nông nghiệp của Mỹ đến từ Philippines, Mexico và những nước Mỹ Latinh khác đã nuôi sống dân số Hoa Kỳ.


Khi suy ngẫm về ngày 30 tháng 4 - nhớ lại tất cả những gì mà cộng đồng đã mất, đã đạt được, và đã xây dựng lại - chúng ta nhìn thấy những điểm tương đồng từ Biển Ả Rập ở Afghanistan, khi Hoa Kỳ cũng sẽ rút lui sau 20 năm chiến tranh. Chúng ta nhìn thấy chính mình trong những người tị nạn khi thuyền của họ bị chìm trên biển Địa Trung Hải. Chúng ta cảm thương cho những gia đình bị chia cắt bởi chính sách di trú của nước Mỹ, khi họ tìm tới dọc biên giới phía Nam để xin tị nạn. Người Mỹ gốc Việt biết quá rõ sự mất mát lịch sử, hoài niệm và giá trị nhận thức về bản thân khi phải cách xa gia đình.


Chúng ta liệu có thể đóng vai trò giúp đỡ những người nhập cư và tị nạn trong tương lai như là người Mỹ đã từng làm cho chúng ta không? Theo lời của Emma Lazarus, liệu chúng ta có nâng “... ngọn đèn bên cạnh cánh cửa vàng” cho “... kẻ bão táp, người vô gia cư ... người mệt mỏi, người nghèo khổ” không? Đối với chúng tôi, trong ngày 30 tháng 4 này, không có câu hỏi nào có ý nghĩa và tính quan trọng hơn câu hỏi này.



BIOS

Vi Nguyễn, hiện đang sinh sống ở Des Moines, Iowa, là người đồng sáng lập nhóm ViệtAdvocacy Iowa, và là Giám đốc Khoa học Dữ liệu và Phân tích tại QuestBridge. Vi tốt nghiệp ngành kinh tế từ đại học Yale University, và có bằng Thạc sĩ ngành khoa học máy tính và chính sách công từ đại học University of Chicago. Tất cả các quan điểm được chia sẻ ở đây là quan điểm cá nhân.


Quang Dương, hiện đang sinh sống ở San Francisco, California, là trưởng quản lý kỹ thuật trong bộ phận sản xuất phần mềm y tế của Google, và là thành viên hội đồng quản lý cho VietHope Inc. Quang tốt nghiệp tiến sĩ ngành công nghệ thông tin trí tuệ nhân tạo từ University of Michigan, và có bằng cử nhân từ Harvard University. Tất cả các quan điểm được chia sẻ ở đây là quan điểm cá nhân.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tại sao chính sách Hoa Kỳ phải giúp đỡ những quốc gia khác, kể cả những quốc gia chống đối quyền lực của Hoa Kỳ? Có anh hàng xóm tức giận muốn qua đốt cháy nhà mình, mình lại đem tiền qua giúp đỡ; đôi khi lại mang con qua xây dựng hàng rào, chuồng gà, sơn quét nhà cửa cho anh ta. Chuyện thật ngược đời. Đảng Cộng Hòa nói: Không được. Đảng Dân Chủ nói: Được. Đáng giúp đỡ. Còn bạn, nghĩ sao? Ngày 18 tháng 10 năm 2023, Hãng thông tấn ABC News đưa tin: “Chính quyền Biden đang soạn thảo gói viện trợ nước ngoài trị giá 100 tỷ USD, bao gồm hỗ trợ cho Israel cũng như các ưu tiên an ninh hàng đầu khác.” Dự thảo này phải được quốc hội phê chuẩn. Chắc hẳn sẽ gặp khó khăn vì Đảng Cộng Hòa giữ đa số ở hạ viện. 100 tỷ là số tiền khá lớn, trong lập luận của đảng Cộng Hòa, tại sao không dùng số tiền này để phát triển kinh tế nước Mỹ? Xây dựng những công trình nội địa mang lợi ích đến cho người dân? Trong lập luận của đảng Dân Chủ, giúp người tức là tự giúp mình
Lại một lần nữa, cộng đồng tình báo quốc tế cho thấy khả năng dự báo hoàn toàn sai lạc khi nhận định rằng xung đột Trung Đông không có dấu hiệu leo thang trong khi chiến tranh Ukraine đang tiếp diễn. Nhưng Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu phạm phải sai lầm nghiêm trọng hơn khi thiếu chuẩn bị các biện pháp phòng thủ cần thiết, vì ông tin tưởng tuyệt đối ưu thế quân sự của 170.000 quân Do Thái so với 40.000 chiến binh Hamas. Chính ông Ehud Barak, cựu Thủ tướng và Bộ trưởng Quốc phòng Israel, cùng 80% dân chúng cũng đồng quan điểm, cho rằng Thủ tướng Netanyahu phải chịu trách nhiệm chính trị cho thảm hoạ hiện nay.
Thái độ chán học Mác và ngán nghe theo lời Bác dậy lan tràn trong sinh viên, học viên các trường Đảng đã làm cho tình trạng “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” trong đảng tăng cao đe dọa sự tồn vong của chế độ...
Nhà báo Xuân Ba kể lại: “Đêm chuyển về sáng một ngày tháng tư năm một ngàn chín trăm tám tư, Vũ Bằng thều thào với Long kiếm cho ba cái điếu?! Trời đất, bệnh nặng vậy mà hút chi? Nhưng ông cứ kéo cái điếu về phía mình kéo một hơi rồi ho sặc sụa... Vũ Bằng sau hơi thuốc dim lim vẻ như khỏe lại? Nhưng rồi cứ lịm dần, lịm dần... Nhà văn Vũ Bằng trút hơi thở cuối cùng lúc bốn giờ ba mươi sáng. Vũ Bằng nghèo quá, túng quá! Tội vạ bất như bần!”
Cách đây hơn 100 năm, có một thanh niên, mới ngoài 20 tuổi, sinh tại Nghệ An đã tới Anh để tìm kế mưu sinh sau khi gia đình gặp hoạn nạn. Theo một nguồn tin chính thống của Hà Nội, đó là thanh niên có tên Nguyễn Tất Thành tới Luân Đôn bằng đường biển vào khoảng giữa năm 1914...
Đố ai chứng minh được ”Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân ta” như đảng Cộng sản Việt Nam tuyên truyền? Càng mơ hồ hơn khi nghe nói: “Đảng Cộng sản Việt Nam là Đảng cầm quyền, lãnh đạo Nhà nước và xã hội.”
Hạ Viện Hoa Kỳ vào ngày 3 tháng 10 năm 2023 đã làm một việc mà chưa từng làm bao giờ trước đây trong lịch sử của nước này: Truất phế chức Chủ Tịch Hạ Viện. Kevin McCarthy, đảng viên Cộng Hòa tại California, đã mất chức trong cuộc bỏ phiếu với tỉ lệ 216/210. Để nhìn sâu hơn vào vấn đề này, The Conversation U.S. có cuộc trò chuyện với giáo sư chính trị học Charles R. Hunt tại Đại Học Boise State University.
Nếu Mỹ duy trì các liên minh, đầu tư cho riêng mình và tránh các khiêu khích không cần thiết, Mỹ có thể giảm xác suất lâm vào một cuộc chiến tranh lạnh hoặc nóng với Trung Quốc. Nhưng để xây dựng một chiến lược hũu hiệu, Mỹ sẽ phải tránh những phép loại suy luận quen thuộc trong lịch sử nhưng gây hiểu lầm.
Nếu vụ tấn công ngày 11 tháng 9 ở Hoa Kỳ đã thay đổi tình hình ở Trung Đông và toàn thế giới, thì "ngày 7 tháng 10" cũng có thể ảnh hưởng đến những gì sẽ xảy ra tiếp theo, bởi tuy hoàn toàn không có một chút liên hệ trực tiếp nào với cuộc chiến đang diễn ra ở Ukraine, nhưng trên thực tế, sự quan tâm đang xoay qua cuộc chiến Hamas-Israel lại có thể là một lợi thế cho Nga. Việc Hamas có thể tấn công bất ngờ vào Israel không chỉ là một thất bại đối với tình báo Israel, mà ngay cả Mỹ cũng đã hoàn toàn bị ru ngủ. Chỉ một tuần trước, Cố vấn An ninh Quốc gia Hoa Kỳ Jake Sullivan tuyên bố rằng "khu vực Trung Đông ngày nay yên bình hơn so với nhiều thập kỷ trước".
Tượng Đài Mẹ Việt Nam Anh Hùng lớn nhất Đông Nam Á thì chắc chắn là một “kỳ quan” của thế giới rồi. Không được xem (qua) quả là điều đáng tiếc. Tuy nhiên, theo báo chí thì dù mới khánh thành nó đã bị bong gạch hết trơn rồi. Thôi thì đi chỗ khác chơi cho nó lành. Tôi quyết định sẽ đi thăm Địa Đạo Củ Chi. Trước khi tới nơi tưởng cũng nên ghé Wikipedia coi qua chút đỉnh:
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.