Hôm nay,  

Tâm Thư Của Một Bác Sĩ Tại Vùng Tây Âu Gửi Người Mỹ

25/12/202015:22:00(Xem: 2629)

Thân ái kính chúc

qúi vị Ân Nhân Bảo Trợ, qúi vị thành viên Ban Điều Hành, Ban Cố Vấn, Ban Giảng Huấn, qúi vị Thiện Nguyện Viên, qúi vị Học Viên, và qúi vị thân hữu của Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng Phật Giáo Điều Ngự,

Mùa lễ Giáng Sinh thật vui tươi, 

Năm Mới 2021 luôn hạnh phúc và bình an.

 

Nhân dịp này Vân Bằng xin phép được nhắc nhở tất cả mọi người chúng ta hãy nghe theo lời hướng dẫn của các cơ quan y tế liên bang, tiểu bang, quận hạt và thành phố  nơi chúng ta cư ngụ và hãy làm những công việc hết sức đơn giản sau đây:

  1. Xin nhớ mang khẩu trang mỗi khi đi ra ngoài hay tiếp xúc với người không cùng ở trong nhà với mình.  

  2. Luôn luôn giữ khoảng cách ít nhất 6 feet với mọi người ở nơi công cộng. 

  3. Giảm thiểu đi ra ngoài nhà, 

  4. Đặc biệt giảm thiểu đến tối đa việc đi chợ, không nên đi chợ nếu không bắt buộc phải làm vậy. Nếu phải đi chợ thì chỉ nên đi chợ nào có các sắp xếp phòng ngừa Covid rõ ràng thí dụ như có sẵn các chai nước sát trùng hay giấy sát trùng ở ngoài cửa cho khách mua xử dụng tự do. 

  5. Thay vì đi chợ mỗi ngày như trước kia, xin qúi vị có kế hoạch chỉ tập trung đi chợ 1 hay 2 lần mỗi tháng. 

  6. Nếu được, xin xử dụng việc order online. Đặt hàng qua internet để các chợ sẽ giao hàng tận nhà cho chúng ta. Điều này không khó khăn gì để làm nếu như qúi vị có credit cards và điện thoại ở nhà. Khi đặt hàng qua điện thoại với credit card, xin hết sức cẩn thận và chỉ dùng credit card với các chợ có uy tín lâu năm mà mình biết như Costco, Walmart, Whole Foods, Stater Bros, Kmart, hay Amazon v…v… Hầu hết các chợ Mỹ và các tiệm ăn Mỹ đều có hệ thống đặt mua đồ qua online. Ngoài ra không cho ai biết các chi tiết của credit card hay thông tin cá nhân của mình. Nếu thấy nghi ngờ, xin đừng trả lời điện thoại hay cắt đứt cuộc nói chuyện điện thoại ngay.

  7. Trước khi đi chợ, xin viết sẵn ra sẽ phải mua những gì, đi thẳng tới những chỗ có những thứ đó, mua xong đi về ngay nhà. 

  8. Khi về tới nhà sau khi đi chợ hay đi ra ngoài, việc đầu tiên là rửa tay với xà phòng và nước nóng thật kỹ. Cần rửa tay mỗi khi tiếp xúc với hay cầm nắm các vật dụng, các bao plastic hay giấy gói đồ đạc tại các cửa tiệm, khi mở hay đóng cửa, hay khi nhận đồ đạc từ những người giao hàng tận nhà

  9. Khi mua bánh mì, bánh cuốn, phở , hay bất cứ vật dụng gì, xin vứt bỏ các bao, hộp giấy hay plastic từ các tiệm bán hàng, hoặc dùng giấy sát trùng hay nước sanitizer sát trùng lau bên ngoài các bao giấy hay plastic trước khi mở ra để lấy các vật dụng hoặc thức ăn bên trong. Nếu muốn để dành các bao plastic xin hãy sát trùng trước khi cất đi để xử dụng trong tương lai.

  10. Nếu chúng ta phải sống chung hoặc share phòng với nhiều người khác trong cùng một căn nhà, chúng ta cần gia tăng gấp bội phần sự thận trọng như nói trên. 

    1. Rửa tay luôn luôn với xà bông và nước nóng

    2. Đeo khẩu trang luôn luôn. 

    3. Không ăn uống chung. 

    4. Không nói chuyện khi ngồi gần nhau dưới 6 feet. 

    5. Tránh xa tối đa những người hút thuốc trong nhà vì hơi thuốc họ phun ra có thể mang nhiều virus tai hại cho chúng ta. 

    6. Khuyên những người sống chung đi bác sĩ ngay nếu thấy họ có những triệu chứng như ho, hắt hơi, xỉ mũi, uể oải, yếu nhược, mất cảm giác, khứu giác, đau cổ, v…v…

    7. Giặt và xấy khô quần áo thường xuyên.

    8. Tắm rửa thường xuyên

    9. Lúc nào cũng có trong người một chai nước hay hộp giấy Alcohol Sanitizer để xoa tay, để xịt lên tay nắm cánh cửa nhà, phòng tắm, phòng ngủ, nhà vệ sinh, phòng ăn, trước khi chúng ta đụng tay hay đi vào các nơi đó.

 

Hiện nay nạn đaị dịch đang hoành hành thật dữ dội tại nhiều tiểu bang. Tiểu bang California của chúng ta đang đối diện với mức gia tăng hết sức nguy hiểm. Tôi ước mong mỗi người chúng ta sẽ hành động với sự thận trọng tối đa để bảo vệ chính mình, gia đình mình vả̀ tất cả những người chung quanh, đồng thời góp tay chận đứng sự lây lan của vi khuẩn Coronavirus.

 

Cái chết của trên 300,000 nạn nhân của vi khuẩn corona thật là một điều bi thương vô cùng trong đời sống chưa từng có trong hơn 100 năm qua của quốc gia chúng ta. Khi nghĩ đến những người đã bị chết trong cô đơn tột cùng và oan uổng đó, chúng ta nên hy sinh một chút sở thích cá nhân. Mỗi hành động đơn giản như nói ở trên của chúng ta sẽ là vũ khí hữu hiệu nhất hiện nay để giúp chiến thắng virus này và để bảo đảm rẳng chúng ta sẽ không tự trở thành một nạn nhân oan khiên đó để cho hàng trăm ngàn người chết không trở thành hàng triệu phải chịu oan khiên

Nhân đây tôi xin gửi lại bản dịch lá thư của một Bác Sĩ người Ý gửi người Mỹ khi thấy nước Mỹ coi thường tác hại của nạn Coronavirus. Khi đọc lá thư này trên tuần báo Newsweek, tôi hết sức xúc động và đã dịch ra tiếng Việt để đăng trên trang nhà dieungucentger.org của Trung Tâm từ ngày 20 tháng 3 năm 2020. 


Ước mong qúi vị sẽ vui hưởng những ngày lễ cuối năm trong gia đình riêng của mình trong mùa lễ hội này. 

 

Merry Christmas and Happy New Year

 

 

Phạm Vân Bằng

Giám Đốc Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng Phật Giáo Điều Ngự

March 20, 2020 


****

TÂM THƯ CỦA MỘT BÁC SĨ TẠI VÙNG TÂY ÂU GỬI NGƯỜI MỸ.

Viết ngày 11 tháng 3 năm 2020, lúc 2:29 chiều.

Lá thư này được đăng trên NEWSWEEK, một tuần san rất uy tín của nước Mỹ.
Tác giả là một Bác sĩ cao cấp tại một bệnh viện lớn ở Âu châu. Bà yêu cầu đừng
tiết lộ tên Bà vì Bà chưa nhận được phép để nói với báo chí.

Người ghi lại là DIMI REDER.

Người phiên dịch sang tiếng Việt là Giáo Sư Phạm Vân Bằng, Giám Đốc Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng Phật Giáo Điều Ngự, nguyên Giáo sư Anh ngữ Đaị Học Vạn Hạnh trước 1975, các học khu Los Angeles và Montebello sau 1975..

Bản dịch này đã được đăng trên trang nhà dieungucengter.org cuả Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng Phật Giaó Điều Ngự từ ngày 20 tháng 3 năm 2020

-----------

Tôi là một Bác sĩ tại một bệnh viện lớn tại Tây Âu. Nhìn người Mỹ (và cả người Anh nữa) trong tình trạng còn sớm về việc đại nạn dịch toàn cầu coronavirus tôi thấy giống như mình đang xem một cuốn phim kinh dị quen thuộc, khi những người đóng vai chính trong vở tuồng đó, lại một lần nữa, chia nhau thành từng đôi một, hoặc quyết định đi quan sát một vòng trong cái tầng hầm basement đen ngòm.


Cách cư xử đang xẩy ra trong đời sống hiện nay cho rằng đây cũng chỉ là một trận dịch cảm cúm thôi; các trường học tiếp tục mở cửa; hãy giữ nguyên các chương trình du ngọan và cứ đi vào văn phòng làm việc mỗi ngày. Đó chính là những điều chúng tôi đã làm ở nước Ý. Chúng tôi cũng coi mọi việc như bình thường đến nỗi khi có người cho thấy có triệu chứng bị nhiễm vi khuẩn coronavirus bắt đầu xuất hiện, chúng tôi đã ghi nhận rằng mỗi trường hợp này chỉ là một trường hợp bị cảm cúm nặng thế thôi. Chúng tôi giữ cho kinh tế tiếp tục như thường, chỉ tay đổ tội China và kêu gọi du khách tiếp tục thăm viếng. Đa số chúng tôi tự nhủ và nói với nhau: Cũng không có gì tồi tệ lắm. Chúng tôi còn trẻ, chúng tôi khỏe mạnh ngon lành, chúng tôi sẽ không sao cho dù chúng tôi có bị nhiễm vi khuẩn này chăng nữa.

Chỉ hai tháng sau đó thôi, chúng tôi bắt đầu chết đuối trong đại nạn dịch. Nhìn vào thống kê, — căn cứ vào biểu đồ của China, — chúng tôi chưa tới cao điểm cao nhất, nhưng tỷ số chết đã ở mức 6%, gấp hai lần tỷ số trung bình trên thế giới.

Bỏ các con số thống kê sang một bên. Đây là những gì đang xẩy ra trên thực tế. Hầu hết các bạn thời niên thiếu của tôi bây giờ là các bác sĩ đang làm việc tại vùng Bắc của nước Ý. Ở Milan, Bergamo, Padua, họ đang phải chọn lựa giữa việc dành máy thở ống dưỡng khí để chữa trị cho một người 40 tuổi với hai con, hay một người 40 tuổi trông rất khoẻ mạnh và không có các chứng bệnh nan y khác, hay một người 60 tuổi với bệnh cao máu, chỉ vì họ không có đủ giường bệnh cho tất cả mọi bệnh nhân. Trong khi đó thì trong hành lang bệnh viện có thêm 15 người khác đang bị khó thở và cần máy thở dưỡng khí ngay.

Quân đội đang cố đưa một số những người này tới nơi khác bằng trực thăng, nhưng không thể nào xuể được: làn sóng người bệnh qúa đông, có qúa nhiều người đang bị bệnh và cùng một lúc. Và chúng tôi vẫn còn đang chờ lúc cao điểm nhất của nạn dịch tại Âu châu: có lẽ sẽ vào khoảng đầu tháng Tư (4) cho nước Ý, giữa tháng Tư (4) cho Đức và Thụy Sĩ, cũng khoảng chừng lúc đó cho Anh. Còn ở nước Mỹ, sự lây lan chỉ mới bắt đầu.

Nhưng cho tới khi chúng ta qua được lúc cao điểm của nạn dịch, giải pháp duy nhất để đối phó ngay bây giờ là giới hạn các giao tiếp xã hội. Và nếu chính phủ của các bạn còn đang chần chừ ngần ngại thì việc đặt để các giới hạn giao tiếp xã hội là ở nơi chính các bạn.

Ở nguyên tại chỗ. Không du lịch. Hủy bỏ các chương trình tụ họp gia đình, tiệc liên hoan mừng được thăng chức hoặc tụ họp vui chơi buổi tối. Phải làm như vậy thật khốn nạn quá, nhưng đây là hoàn cảnh đặc biệt. Đừng liều lĩnh. Đừng đi những nơi có trên 20 người trong cùng một căn phòng. Những việc đó không an toàn và không đáng để làm trong lúc này. Nhưng tại sao lại có tình trạng nguy kịch như thế, nếu đa số sẽ sống sót?

Đây là câu trả lời: Nếu dùng sự chết làm cái thước đo (để quyết định sinh hoạt của mình) thì sai lầm. Bị nhiễm trùng có thể làm xáo trộn đời sống của bạn trên rất nhiều mặt, rất nhiều hơn là chỉ giết chết bạn, “Chúng ta còn trẻ” – Tốt. “Dù chúng ta có bị vi khuẩn tấn công, chúng ta sẽ lướt qua được” – Qúa tốt. — Hãy nghĩ đến việc bạn sẽ phải trải qua bốn (4) tháng trời tập vật lý trị liệu trước khi bạn cảm thấy bạn còn là con người. Hoặc có một cái xẹo trong phổi bạn và mức độ sinh họat của bạn sẽ bị hạn chế suốt cuộc đời còn lại của bạn. Ấy là chưa kể, bạn sẽ có rất nhiều cơ hội để bị tấn công bởi các vi trùng khác trong lúc đang được chữa trị tại nhà thương, hay đang chờ đợi để được chẩn đoán với một hệ thống miễn nhiễm đã bị lệch lạc ngay cả khi đối diện với một bệnh cảm cúm thông thường. Không đi đây kia để giải trí hay cho công việc là cái gía rất đáng phải trả đó.

Thế này nhé, có nhiều xác xuất bạn sẽ bị nhiễm trùng mà bạn sẽ không có triệu chứng gì. Tốt quá. Tốt cho bạn. Rất không tốt cho mọi người khác, từ Ông Bà của bạn, tới một người lớn tuổi lạ hoắc đã lên toa xe điện ngầm sau khi mà bạn đã bước xuống khỏi xe này một hay hai trạm trước đó. Bạn thì bình thường, bạn có thể hắt hơi hay ho chút chút, nhưng bạn đang đi loanh quanh đó đây, và bạn giết chết vài người phụ nữ lớn tuổi mà không biết là bạn đã làm như vậy. Điều đó có công bằng không? Bạn nói cho tôi nghe đi.

Đây là ý kiến cá nhân của tôi cũng như quan điểm nghề nghiệp của tôi: Tất cả chúng ta đều có bổn phận phải ở yên một chỗ không đi đứng lang thang, ngoại trừ có những có lý do rất đặc biệt, chẳng hạn như bạn đi làm vì bạn đang làm trong ngành y tế, hoặc bạn đang cứu mạng sống một người và đang mang ai đó tới nhà thương, hoặc bạn cần ra khỏi nhà để mua thực phẩm để sống còn. Khi chúng ta đã tới tình trạng đại dịch toàn cầu thế này, thì điều thực sự quan trọng là không thể rải rắc vi trùng lung tung. Điều hữu ích duy nhất là hạn chế giao tiếp xã hội.

Lý tưởng nhất là chính phủ nên công bố các chỉ dẫn đó cùng lúc cung cấp giúp đỡ tài chánh – bù đắp cho sự thất thoát của các cơ sở buôn bán thương mại, làm giảm thiểu tối đa khó khăn tài chánh cho tất cả mọi người, làm giảm đi việc phải liều lĩnh sinh mạng mình hay sinh mạng nhiều người khác để kiếm tiền sinh sống. Nhưng nếu chính quyền của nước bạn chần chừ, chậm chạp trong việc đối phó với hoàn cảnh hiện nay, thì xin bạn đừng làm cái người đó (rải rắc vi khuẩn). Hãy hành động với tinh thần trách nhiệm.

Ngoại trừ có việc tối cần thiết, xin kiềm chế chính mình. Đây là lớp học về bệnh dịch 101. Nó thật là tệ lậu. Nó thật là qúa đáng – Nhưng may thay chúng ta không có bệnh dịch toàn cầu với tác hại ghê gớm như thế này mỗi năm. Vậy xin vắng mặt nhé. Ngồi yên ở nhà. Không du lịch. Tất cả hoàn toàn chắc chắn chẳng đáng gì đâu. Đây là bổn phận công dân và nghĩa vụ luân lý của mỗi người chúng ta, ở bất cứ nơi nào, cần tham gia vào nỗ lực chung toàn cầu để giảm thiểu mối đe dọa hiện nay đối với toàn thể nhân loại. Hãy hoãn tất cả mọi sự di chuyển hay du lịch không thực sự tối cần thiết cho đời sống và hãy cố gắng truyền bệnh dịch càng ít càng tốt.

Xin hãy có những niềm vui trong tháng sáu (6) tháng bẩy (7), tháng tám (8) khi mà, cứ hy vọng như vậy, bệnh dịch này sẽ qua đi. Xin bạn bảo trọng. Chúc bạn may mắn.

https://www.newsweek.com/young-unafraid-coronavirus-pandemic-good-you-now-stop-killing-people-opinion-1491797utm_source=SilverpopMailing&utm_medium=email&utm_campaign=Updated%20Starting%205%203.12.2020&utm_content=

Lá thư trên đây được dịch sang tiếng Việt để phổ biến gấp cho các học viên và thành viên của Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng Phật Giáo Điều Ngự ngày 20 tháng 3 năm 2020.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một quan điểm lạc quan đang dấy lên trong hàng ngũ Lãnh đạo đảng CSVN khi bước vào năm 2024, nhưng thực tế tiềm ẩn những khó khăn chưa lường trước được...
Nếu Donald Trump giành lại được Nhà Trắng vào tháng 11, năm nay có thể đánh dấu một bước ngoặt đối với quyền lực của Mỹ. Cuối cùng, nỗi sợ hãi về tình trạng suy tàn đã khiến cho người Mỹ bận tâm kể từ thời thuộc địa sẽ được biện minh. Hầu hết người Mỹ tin rằng, Hoa Kỳ trong tình trạng suy tàn, Donald Trump tuyên bố rằng ông có thể “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”. Nhưng tiền đề của Trump đơn giản là sai, và các biện pháp trị liệu được ông đề xuất đặt ra mối đe dọa lớn nhất đối với nước Mỹ.
Đảng CSVN hay nói “Trí thức là “nguyên khí của quốc gia”, làm hưng thịnh đất nước, rạng rỡ dân tộc*; “Trí thức là vốn liếng quý báu của Dân tộc”; hay “Thanh niên là rường cột của nước nhà” , nhưng tại sao nhiều người vẫn ngại đứng vào hàng ngũ đảng? Lý do vì đảng chỉ muốn gom Trí thức và Thanh niên “vào chung một rọ để nắm tóc”...
Tây Bắc hay Tây Nguyên thì cũng chừng đó vấn đề thôi: đất đai, tôn giáo, chủng tộc… Cả ba đều bị nhũng nhiễu, lũng đoạn tới cùng, và bị áp chế dã man tàn bạo. Ở đâu giới quan chức cũng đều được dung dưỡng, bao che để tiếp tục lộng quyền (thay vì xét sử) nên bi kịch của Tây Nguyên (nói riêng) và Cao Nguyên (nói chung) e sẽ còn dài, nếu chế độ toàn trị hiện hành vẫn còn tồn tại...
Bữa rồi, nhà thơ Inra Sara tâm sự: “Non 30 năm sống đất Sài Gòn, tôi gặp vô số người được cho là thành công, thuộc nhiều ngành nghề, đủ lứa tuổi, thành phần. Lạ, nhìn sâu vào mắt họ, cứ ẩn hiện sự bất an, lo âu.” “Bất an” có lẽ không chỉ là tâm trạng của người Sài Gòn mà dường như là tâm cảm chung của toàn dân Việt – không phân biệt chủng tộc, giới tính hay giai cấp nào ráo trọi – nhất là những kẻ sắp từ giã cõi trần. Di Cảo của Chế Lan Viên và di bút (Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất) của Nguyễn Khải, theo nhận xét của nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn, chỉ là những tác phẩm “cốt để xếp hàng cả hai cửa. Cửa cũ, các ông chẳng bao giờ từ. Còn nếu tình hình khác đi, có sự đánh giá khác đi, các ông đã có sẵn cục gạch của mình ở bên cửa mới (bạn đọc có sống ở Hà Nội thời bao cấp hẳn nhớ tâm trạng mỗi lần đi xếp hàng và không sao quên được những cục gạch mà có lần nào đó mình đã sử dụng).”
Tập Cận Bình tin rằng lịch sử đang dịch chuyển theo hướng có lợi cho mình. Trong chuyến thăm Vladimir Putin tại Matxcơva vào tháng 3 năm ngoái, nhà lãnh đạo Trung Quốc nói với Tổng thống Nga rằng “Ngay lúc này, chúng ta đang chứng kiến một sự thay đổi chưa từng thấy trong 100 năm qua, và chúng ta đang cùng nhau thúc đẩy sự thay đổi ấy.”
Sau 20 năm chiêu dụ Kiều bào về giúp nước không thành công, đảng CSVN lại tung ta Dự án “Phát huy nguồn lực của người Việt Nam ở nước ngoài phục vụ phát triển đất nước trong tình hình mới” vào dịp Tết Nguyên Đán Giáp Thìn 2024. Đây là lần thứ tư, từ khi có Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26 tháng 3 năm 2004, một Quyết định nhằm mưu tìm đầu tư, hợp tác khoa học, kỹ thuật và tổ chức các Hội, Đoàn người Việt ở nước ngoài, đặt dưới quyền lãnh đạo của đảng CSVN được tung ra...
Khi số lượng di dân vượt biên bất hợp pháp qua biên giới Hoa Kỳ-Mexico tăng cao kỷ lục, câu hỏi quan trọng được đặt ra là: Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại rơi vào tình trạng này, và Hoa Kỳ có thể học hỏi những gì từ cách các quốc gia khác ứng phó với các vấn đề an ninh biên giới và nhập cư. Chào đón công dân nước ngoài đến với đất nước của mình là một việc khá quan trọng để giúp cải thiện tăng trưởng kinh tế, tiến bộ khoa học, nguồn cung ứng lao động và đa dạng văn hóa. Nhưng những di dân vào và ở lại Hoa Kỳ mà không có thị thực hoặc giấy tờ hợp lệ có thể gây ra nhiều vấn đề – cho chính bản thân họ và cho cả chính quyền địa phương bởi tình trạng quá tải không thể kịp thời giải quyết các trường hợp xin tị nạn tại tòa án nhập cư, hoặc cung cấp nơi ở tạm thời và các nhu cầu cơ bản khác. Mà tình trạng này hiện đang xảy ra ở rất nhiều nơi ở Hoa Kỳ.
Trên vai những pho tượng trắng trong vườn Lục Xâm Bảo, lá vàng đã bắt đầu rơi lất phất. Mùa Thu Paris thật lãng mạn. Henry Kissinger đi dạo quanh một hồ nhỏ ở ngoại ô gần Rambouillet. Nơi đây từng cặp tình nhân đang nắm tay nhau bên những cành cây la đà bóng hồ. Ông thấy lòng mình nao nao (melancholic) vì sắp tới phiên họp quan trọng nhất với ông Lê Đức Thọ.
Tôi nghe nhiều người tỏ ý bi quan về hiện cảnh cũng như tương lai (đen tối) của Việt Nam. Dân tộc nào, số phận đó. Một đất nước có những người viết sử và làm luật (cỡ) như ông Dương Trung Quốc thì… đen là phải!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.