Hôm nay,  

Một Chuyến Về Quá Khứ

12/09/201900:00:00(Xem: 2883)

Tôi đến New Orleans vào một ngày hè tháng chín, đây không phải là mùa lễ hội của thành phố nhưng vẫn rất sôi động và náo nhiệt. Khách du lịch vẫn nườm nượp trẩy hội mùa không có lễ hội gì, phải nói là”: Ngựa xe như nước áo quần như nêm” Kiều - Nguyễn Du. Thành phố đầy âm thanh, màu sắc và người ăn xin

 Năm xưa khi người Pháp đến đây khai phá và định cư, họ mang theo văn hoá của họ đến miền đất này. Người Pháp vốn lịch lãm, hào hoa, yêu nghệ thuật nhờ thế mà New Orleans đã trở thành một thành phố nghệ thuật. Ở đây những nghệ sĩ đường phố nhiều lắm, họ vẽ tranh, chơi nhạc…khắp nơi. Những nghệ sĩ khá giả hơn thì họ có xưởng vẽ hoặc cữa hiệu riêng, còn phần lớn là vẽ và trưng bày ngay trên vỉa hè. Không biết ở Paris thế nào chứ ở đây phải nói là: trên trời dưới tranh, tranh nhiều lắm, bày la liệt. Những nghệ nhân khác thì làm những món đồ thủ công mỹ nghệ…Tôi đi quanh quẩn nhìn ngắm mê mẩn, chưa bao giờ mà đôi mắt được hưởng một bữa “đaị tiệc” no nê đến như vậy! Những nghệ sĩ nhạc Jazz biểu diễn nhiều nơi trong thành phố. Nhạc Jazz là sản phẩm độc đáo của người Mỹ gốc Phi, mang nhiều âm điệu trầm buồn và thống thiết ( cảm nhận riêng của tôi). Du khách yêu nghệ thuật đến đây nạp thêm nguồn năng lượng cho tinh thần, khai mở thêm nhiều nguồn cảm hứng để mà sáng tác.

 Những toà nhà cũ kỹ, những con phố nhỏ hẹp, những cửa hiệu truyền thống… vẫn hoạt động như ngày xưa (dĩ nhiên nó không còn hưng thịnh như thời hoàng kim). Kiến trúc Pháp thì rất đẹp và hữu dụng, những bức tường gạch rất dày giúp cho mùa nóng sẽ mát và mùa lạnh sẽ ấm. Người Pháp cất nhà luôn luôn có ban công, ngoài ban công ấy đặt những bộ bàn ghế xinh xinh và trên ban công máng những lẵng hoa, nhờ thế mà những ngôi nhà và những con phố trở nên đẹp và lãng mạn biết bao! ( kiến trúc Mỹ mang tính hiện đaị và thực dụng, những hộp kiếng kín mít từ móng cho đến nóc). Có những góc phố , những con đường ở New Orleans giống hệt như dãy phố lầu ở Chợ Lớn như: Trang Tử, Châu Văn Liêm, Học Lạc, Đồng Khánh… Có lẽ vì cùng chung kiểu thức kiến trúc của Pháp. Nhiều lúc lang thang ở New Orleans tôi laị thấy giống Hội An chi lạ, chỉ có điều nó quá to lớn so với Hội An. Có những căn gác xép và những khoảng sân, giếng trời giữa các toà nhà… Nó không khác gì Chợ Lớn và Hội An cả!

 New Orleans có một dĩ vãng vàng son vô cùng rực rỡ,  nó từng là hải cảng lớn, một thành phố lớn của miền Nam. Dòng sông Mississippi cuộn mình bọc qua thành phố. Ngày ấy những con tàu hơi nước từng ngược xuôi khắp nơi, mang theo những hiệp khách giang hồ, thợ thuyền, di dân… cùng hàng hoá. Dòng sông Mississippi cùng với nhạc Jazz đã đi vào văn học qua:” “ House of the rising sun” và “ Band the animals”. Dòng Mississippi mang phù sa bồi đắp tạo nên vựa lúa lớn cho nước Mỹ, có thể ví nó như dòng sông Cửu Long của miền Tây Nam Bộ nước ta vậy. Thời gian liên tục biến thiên và thay đổi, lẽ vô thường chẳng có ngoại lệ bao giờ, quy luật thành- trụ- hoaị - không chẳng có thiên vị… New Orleans dần dần lùi vào dĩ vãng, nhường chỗ cho những đô thị khác phát triển. Cố quận mình cũng thế, ngày xưa cũng có những đô thị sầm uất trên bến dưới thuyền như Phố Hiến, Hội An, đô thị Nước Mặn, Cù Lao Phố… sau đó đều lùi vào dĩ vãng nhường chỗ cho những đô thị khác vươn lên.

 New Orleans vào mùa lễ hội Mardi Gras thì khỏi phải nói, vô cùng tưng bừng, náo nhiệt. Thành phố tràn ngập màu sắc và âm thanh, người khắp nơi đổ về, phải đặt phòng trước mấy tháng chứ để cận ngày thì có mà ngủ ngoài phố luôn. Những ngày lễ hội cả phố như không ngủ, khách chơi và người phục vụ đều cháy hết mình. Đặc biệt khu French Quarter với  con đường Bourbon như trái tim của của nó vậy, tập trung rất nhiều những nhà hàng tiệm rượu, quán bar, tiệm bán quà lưu niệm, tiệm tranh, hiệu đồ cổ… Đứng ở đây cứ ngỡ như khu phố Tây Bùi Viện, Phạm Ngũ Lão của Sài Gòn vậy! Người ta chơi suốt cả ngày đêm, gần như không lúc nào ngớt cả. Không biết khi các vĩ tu sĩ đến đây sẽ như thế nào nhỉ?  (chỉ là giả thuyết thôi!) chứ còn những tín đồ đến đây thì dễ dàng phá bỏ những điều cấm, những luật lệ của tôn giáo chỉ dạy cấm đoán!

 Những ngày lễ hội thì ồn ào náo nhiệt là dĩ nhiên rồi, nhưng những ngày không có lễ hội New Orleans vẫn cứ náo nhiệt như thường. Tuy nhiên nó không thể khỏa lấp được cái gì đó rất man mác buồn, cái gì đó chứa đầy hoài niệm. Tiếng nhạc Jazz mang âm hưởng châu Phi như gợi nhớ quê hương, như tả nỗi lòng của những người xa xứ. Nhạc Jazz trầm buồn thống thiết như thân phận người da đen thời thuộc địa, như kiếp người lưu lạc, như cuộc sống mong manh đối diện với vô thuờng. Ngày xưa, khi New Orleans còn huy hoàng rực rỡ trên phố có nhiều người ăn xin không nhỉ? Hôm nay thì ăn xin nhiều quá, tôi chưa từng thấy thành phố nào mà nhiều ăn xin như thế. Những mảnh đời cơ cực lầm than, nằm vật vạ khắp mọi nơi. Người ta thường nghe tán thán sự giàu có hùng mạnh của Mỹ, nếu mà lần đầu đến đây ắt hẳn sẽ thất vọng lắm!

 Con tàu hơi nước trên sông Mississippi như chứng tích một thời lịch sử vàng son, nó giờ như ông cụ lão làng, ngày ngày vẫn kéo còi trên bến. Nó vẫn còn đó, ngày ngày đưa khách dạo chơi một khúc sông. Guồng bánh xe nước khổng lồ chầm chậm quay, đưa con tàu chạy ngược dòng chảy. Khách du trên tàu nhìn guồng bánh xe nước quay cứ ngỡ nó đang đưa mình về quá khứ xa xưa. Ba trăm năm trôi qua, so với những thành phố khác thì có lẽ cũng còn trẻ lắm, nhưng New Orleans đã làm xong trách vụ của mình. Bây giờ nó vẫn nằm bên dòng Mississippi ngày đêm nghe tiếng nhạc Jazz và mơ về một thời dĩ vãng.

 

Tiểu Lục Thần Phong

New Orleans, 9/2019

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.