Hôm nay,  

Chính Sách Của Mỹ Đối Với TQ: Cần Áp Lực Và Đa Phương

05/07/201900:00:00(Xem: 2948)
Chính sách của Hoa Kỳ đối với Trung Quốc phải nhấn mạnh áp lực và răn đe, trong khi hành động đa phương hơn là đơn phương, theo các chuyên gia cho biết trong hội thảo lần thứ hai của Edgerton Series về Việc Phản Ưng Đối Với Trung Quốc Trỗi Dậy (Edgerton Series on Responding to a Rising China).

Nhóm hội thảo tập trung vào phúc trình gần đây của Asia Society-UCSD, Corse Correction: Hướng Tới Chính Sách Trung Quốc Hiệu Quả và Bền Vững, được trình bày trong sự hợp tác với Pacific Council, Asia Society Southern California, Annenberg Foundation Trust at Sunnylands, và UC San Diego’s 21st Century China Center. Phúc trình đưa ra các đề nghị cho các nhà làm chính sách Mỹ trong việc tìm ra sự quân bình giữa việc tìm kiếm lợi ích bình thường, trong khi đẩy lùi các chánh sách quyết đoán gia tăng của TQ đối với thương mại, kinh tế, an ninh, quản trị toàn cầu, nhân quyền, và các hoạt động tạo ảnh hưởng hải ngoại.

Người điều hợp cuộc hội thảo là Đại Sứ David Lane, chủ tịch Sunylands và cựu Đại Sứ Hoa Kỳ tại Các Cơ Quan Liên Hiệp Quốc tại Rome.

Các hội thảo viên cho rằng có quá nhiều điều đã thay đổi trong vòng 2 thập niên qua trong các lãnh vực kinh tế, chính trị, kỹ thuật, và nhiều thứ khác nữa, tất cả đều góp phần cho mối quan hệ khác biệt giữa hai quốc gia siêu cường. Theo Tiền Sĩ Barry Naughton, Chủ Tịch Vụ Quốc Tế Trung Quốc tại Trường Chính Sách và Chiến Lược Toàn Cầu của Đại Học UC San Diego, “[liên quan đến] kinh tế, mọi thứ đều đã thay đổi.”

Khi Hoa Kỳ và TQ hình thành mối quan hệ trong thập niên 1970s, TQ là nước cực kỳ nghèo khổ. “Mối tương tác kinh tế giữa TQ và Hoa Kỳ đã làm cả hai bên đều dễ chịu,” theo Naughton. “Sự trao đổi hàng hóa và lao động rẻ của TQ đổi lấy hàng tinh vi, vốn đầu tư, kỹ thuật từ Hoa Kỳ đã làm lợi cho cả hai bên.”

Mối quan hệ lợi ích song phương này kéo dài cho đến nửa sau của thế kỷ 20 khi TQ và Hoa Kỳ cùng phát triển giàu mạnh, hợp tác kinh tế rộng lớn. Hoa Kỳ nghĩ rằng có thể kềm chế một TQ trỗi dậy và hướng nó tới tự do kinh tế và xã hội. Nhưng sau khi bước vào thế kỷ 21, sự cam kết của TQ để mở cửa thị trường, cải tổ kinh tế đã tan biến và TQ bắt đầu thực hiện hàng loạt tham vọng và các chính sách kỹ nghệ bành trướng hậu thuẫn các công ty TQ. Nhất là dưới triều đại của Chủ Tịch Tập Cận Bình lại càng trở thành một chế độ áp bức, độc tài và vi phạm nhân quyền.


Những cam kết của TQ đối với Tổ Chức Thương Mại Thế Giới (WTO) và đầu năm 2000 đã không được thực hiện đầy đủ, và TQ đã không bắt đầu thực hiện các bước thay đổi, cải tổ, và mở cửa. Điều này đã gây sốc cho Hoa Kỳ.

Trong khi Đảng Cộng Sản TQ đương đầu với các vấn đề hình ảnh và uy tín của chính họ, Hoa Kỳ cũng phải tìm cách tiến tới để duy trì các lợi ích và những giá trị của Hoa Kỳ trong cuộc đối đầu với một TQ ngày càng thách thức nhiều hơn.

Nhóm hội thảo đã nêu ra một số đề nghị như sau.

Trước hết, Hoa Kỳ cần tái cam kết hợp tác với những đồng minh và cổ võ cho sự hồi sinh của trật tự kinh tế dựa vào luật pháp. “Hoa Kỳ cần duy trì và cập nhật các định chế quốc tế và làm việc với các đồng minh và bạn bè để buộc các lãnh đạo TQ phải tuân thủ luật lệ và chuẩn mực quốc tế,” theo ban hội thảo cho biết. “Hoa Kỳ không thể cố đi một mình.”

Trong khi nhóm hội thảo đồng ý rằng chính phủ Trump đúng khi tuyên bố công khai và thành thật về các chính sách TQ và sân chơi không công bằng mà các doanh nghiệp Hoa Kỳ đối diện với TQ, họ cũng nêu ra rằng chính phủ Trump đã phạm phải một số sai lầm. Việc xa lánh các đồng minh, thực hiện việc đơn phương đánh thuế, xóa bỏ các định chế quốc tế, và rút khỏi các liên minh như Đối Tác Xuyên Thái Bình Dương (TPP) là những bước đi lạc hướng.

Mặc dù đã đến lúc để tăng cường lập trường chống TQ về phần Hoa Kỳ, việc trở lùi đơn độc thì không phải là chiến lược thực sự sẽ làm cho các nhà nắm quyền quyết định của TQ tạo thay đổi như Hoa Kỳ tìm kiếm, như mở cửa thị trường, giảm bảo hộ mậu dịch, và giảm hoạt động quân sự tại Biển Đông.

Nhóm hội thảo nói rằng, “Trump đã tạo được sự chú ý của TQ.” “Bây giờ chúng ta sẽ làm gì đối với điều đó?”

Nhóm hội thảo cho rằng Hoa Kỳ phải tỉến tới việc tăng áp lực và răn đe, cùng lúc hành động đa phương hơn là đơn phương, sẽ là bước đi đúng hướng.

https://www.pacificcouncil.org/newsroom/us-policy-china-need-pressure-multilateralism

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.