Dạo đó anh thường đón em ở cổng trường. Hôm ấy tình cờ anh nhìn thấy gót chân em đẹp qúa. Anh nhìn theo, và cả một khoảnh khắc có vết chân em, còn in trên cát. Anh đắm chìm trong ánh mắt ngào ngọt đầu đời. Tình em cho ta thật quá tràn đầy.
Nó chứa cả những vết chân, suối tóc, bờ lưng và tình em, bao giờ cũng còn nặng trĩu trong hành trang của nỗi nhớ. Nó còn mang dấu vết của cổng trường khép kín, có những con chim sẻ tíu tít, những gót hài còn để lại đâu đó trên cát, cuả ngôi trường cổ tích, 62 năm xa vời vợi, vừa bị thay Thầy, đổi tên.
Tình yêu anh đã trao cho em những chiều thơ thẩn, mặt trời gác vội đầu hiên và mắt nai em, bẽn lẽn vừa thương nhớ lẫn hờn dỗi vu vơ của một thời con gái vừa mới biết nụng nịu.
Dọc đường em hỏi anh: " "Sao em bảo đừng đón mà anh cứ đón!"
Anh muốn trả lời:
"Không đón thì để anh đưa!"
Anh sợ em giận nên chẳng dám nói gi!
Rồi một chiều hôm sau, vì công việc đa đoan, nhiều lệnh hành quân khẩn cấp, anh không thể nào đón em được.
Chiều hôm sau nữa, anh hối hả đứng chờ em tan học về.
Thấy anh em giận hờn bỏ đi nơi khác. Anh chạy theo năn nỉ. Em lại hỏi:
"Sao hôm qua không đón?"
Anh giải thích em không tin:
"Đưa đón ai? Nói thật đi!"
Anh nghĩ nếu ta cứ thật như thế này hoài thì liệu em có tin được anh không?
Em nụng nịu: "Em sợ mất anh lắm. Anh giữ anh lại cho em nghen!"
Anh nhìn hun hút vào mắt em có giọt buồn.
Em vẫn còn buồn, dường như mắt em có giọt nước long lanh.
Em đặt mắt em trên vai anh, suối mắt hun hút như hai viên bi của vùng trời huyền thoại, má em lún đồng tiền, nép sát vào vai anh.
Anh nghe thấy em nhét vào túi áo lính của anh mọt tờ giấy hồng.
Anh không biết nội dung em đã viết gì.
Anh chưa kịp hỏi thì em đã ra lệnh cho anh:
"Em cấm anh đó! Về nhà, anh hãy để nó trên kệ sách! Khi nào có lệnh của em, mới được mở ra xem nhé. Em mà biết, anh mở ra đọc trước, em sẽ giận nghe chưa!"
Quả thật, về đến nhà, anh không dám mở ra xem, vì hồi đó, em thường nói với anh:
" Này anh lính! Có tuân lệnh Đại Tướng này không?
Anh thì lúc nào cũng thế. Cũng lãng mạn và hoang đường. Vì mỗi lần em ra lệnh như thế, anh đều ân cần, hối hả thòng thêm một câu:
"Dạ người lính này tuân lệnh Đại Tướg và xin Đại Tướng đặc cách ân thưởng cho tên lính này một nụ hôn được không?
Em Đại Tướng trả lời:
"Chưa thi hành mà đã đòi khiếu nại. Phạt củ bây giờ.
Anh thừa lúc Đại Tướng chẳng đề phòng, kéo thẳng Đại Tướng vào lòng. Anh hôn em dưới ngàn sao rực sáng.
Em Đại Tướng mịt mù trong nỗi đam mê cuồng nhiệt của người lính chua bị Đại Tướng phạt một ngày nào.
Rồi vài ngày sau đó, giặc hung hản tràn tới. Anh theo đơn vị di tản về trấn thủ Sài Gòn.
Cuối cùng anh cũng trờ thành người lính thua trận. Anh đi tù. Và mảnh giấy con mà em đã viết, chưa có lệnh của em, nên chiếc áo lính vẫn được Mẹ anh treo nguyên vẹn trong tủ áo.
Ra tù, anh chợt nhớ đếm em, hỏi Mẹ chiếc áo năm xưa, bây giờ ở đâu. Mẹ bảo: --Áo lính vẫn còn nguyên trong tủ. Anh vội vàng lấy áo, mở trang giấy ra xem.
Mảnh giấy thật nhỏ, được em nắn nót viết: "Em sẽ mãi mãi bên anh.”
Em, giờ thì anh đã hiểu rõ, mình thật sự xa nhau rồi.
Anh bây giờ thì vô cùng hạnh phúc hơn lúc nào hết. Còn em thì vô lượng, vô ngã... trong cái có cũng thành cái không.
Nhưng dù sao đi nữa những vụn vỡ của mỗi đứa như mảnh iấy vụn viết tên hai đứa vẫn còn nằm yên ả trong túi áo lính 39 năm qua.
Anh thì hơi khác em, anh quay lại quá khứ để thử tìm tình yêu chúng ta là gì.
Nó là màu xanh da trời lồng lộng, hay hoa sim tím trên đồi hoang, nửa chờ nửa đợi, nửa giận nửa hờn.
Nhiều năm sau anh muốn trở về chốn cu.
Tuy biết em đã xa hun hút, ở bên ấy có ai quỳ gối van xin em không. Gối anh giờ đã in loang lỗ vài hạt cát trên dòng suối xưa mà hồi đó anh vừa muốn quỳ xuống thì em đã kéo anh dậy và bao giờ em cũng đưa ngón tay trỏ nhỏ xíu, xinh như bàn tay thiên sứ, ngón tay em đưa giữa môi ngăn không cho anh nói điều gì và bao giờ cũng vậy, em đưa ngón tay út khèo chặt ngón tay anh, em bảo anh thề mà mãi đến giờ anh cũng chẳng biết em bảo anh thề điều gì vì hồi đó anh chỉ nghe em bảo anh thề đi.
Bây giờ thì không có em bên cạnh, không có ai đưa tay cho anh thề, nhưng để giữ lời hứa, anh xin thề:
"Anh mãi mãi vẫn là một người lính già vẫn mãi còn yêu em"
Cái cổng trường ngày xưa giờ đã nhuốm rêu xanh, vài chỗ gạch ngói vỡ vụn. Nó thay đổi với năm tháng lưu đày. Anh không nhìn thấy những dấu vết ngày xưa.
Anh di quanh tìm hoài niệm cũng chẳng còn.
Ai mang vóc dáng em đi rồi.
Anh ngậm ngùi. Những cánh Phuợng đong đưa như có tiếng em văng vẳng.
Ngây ngất tuổi già.
Những hoài niệm của anh vào phút này cũng chỉ là vô vi. Có mà không.
Trước kia anh có em. Bây giờ không còn gì. Em như một cánh chim duỗi cánh bay xa, không để lại dấu vết gì.
Tự dưng đã thay đổi. Đây mới thực là đại cát vô lượng để dòng suối năm xưa chưa bao giờ tràn bờ, xóa sạch những dấu chân em mà những ngày xa xưa đó, em hằng dạo bước trên bờ suối hoang vu và tĩnh mịch đo!
Và anh vẫn hằng mong đợi phiến đá trắng trên dòng suối vô ngã bây giờ đã phủ rong rêu và đó là những sợi tóc của em đã rơi xuống thành tơ vàng còn in dấu muôn đời trong vô thức.
Ngày xưa anh vẫn mong như thế và bây giờ anh vẫn hằng mong như thế
Tuy hiểu được tình sầu là vô thuờng của bản ngã, nhưng anh nghiệm ra một điều tình anh vẫn chưa trao đủ cho em vì quả thật bóng dáng em vẫn đang ngự trị để làm lòng anh quay quắt.
Giá như anh biết rõ tình ta không còn nữa mà hiện hữu bóng dáng em vẫn còn ngoi ngớp trong ngăn tim để khi chợt nhớ nó làm anh đơn côi một cõi đời hiu quạnh.
Dù trong hoàn cảnh nào anh vẫn muốn có em trong vô thức để anh được miệt mài gọt rữa và lưu giữ dấu chân xưa.
Mãi đến bây giờ anh mới biết, bản năng anh xưa nay vốn chất chứa tình sầu và chưa bao giờ anh muốn buông xuôi dù biết tình sầu là vô ngã, vô luợng.
Vâng, tình sầu thì vô lượng, tình sầu luôn in rõ dấu chân chim của em trên những hạt cát làm héo hắc tâm can, nhưng chua bao giờ anh cảm nhận những vết chân chm của em là vô thường để anh có thể ngửa bàn tay thả tình bay đi về vô luợng mà anh mãi nắm bắt để tình sầu bao giờ cũng vướn víu tâm hồn anh...
Ngày xưa anh đã từng khen em đẹp và đến giờ này anh vẫn nghĩ em còn đẹp hơn ngày xua.
Duy Xuyen, Tacoma