Hôm nay,  

Tình Sầu Vô Lượng

13/05/201910:39:00(Xem: 2917)

Dạo đó anh thường đón em ở cổng trường.  Hôm ấy tình cờ anh nhìn thấy gót chân em đẹp qúa. Anh nhìn theo, và cả một khoảnh khắc có vết chân em, còn in trên cát. Anh đắm chìm trong ánh mắt ngào ngọt đầu đời. Tình em cho ta thật quá tràn đầy.

Nó chứa cả những vết chân, suối tóc, bờ lưng và tình em, bao giờ cũng còn nặng trĩu trong hành trang của nỗi nhớ. Nó còn mang dấu vết của cổng trường khép kín, có những con chim sẻ tíu tít, những gót hài còn để lại đâu đó trên cát, cuả ngôi trường cổ tích, 62 năm xa vời vợi, vừa bị thay Thầy, đổi tên.

  Tình yêu anh đã trao cho em những chiều thơ thẩn, mặt trời gác vội đầu hiên và  mắt nai em, bẽn lẽn vừa thương nhớ lẫn hờn dỗi vu vơ của một thời con gái vừa mới biết nụng nịu.

Dọc đường em hỏi anh: " "Sao em bảo đừng đón mà anh cứ đón!"

Anh muốn trả lời:

"Không đón thì để anh đưa!"

Anh sợ em giận nên chẳng dám nói gi!

Rồi một chiều hôm sau, vì công việc đa đoan, nhiều lệnh hành quân khẩn cấp, anh không thể nào đón em được.

Chiều hôm sau nữa, anh hối hả đứng chờ em tan học về.

Thấy anh em giận hờn bỏ đi nơi khác. Anh chạy theo năn nỉ. Em lại hỏi:

"Sao hôm qua không đón?"

Anh giải thích em không tin:

"Đưa đón ai? Nói thật đi!"

Anh nghĩ nếu  ta cứ thật như thế này hoài thì liệu em có tin được anh không?

Em nụng nịu: "Em sợ mất anh lắm. Anh giữ anh lại cho em nghen!"

Anh nhìn hun hút vào mắt em có giọt buồn.

Em vẫn còn buồn, dường như mắt em có giọt nước long lanh.

Em đặt mắt em trên vai anh, suối mắt hun hút như hai viên bi của vùng trời huyền thoại, má em lún đồng tiền, nép sát vào vai anh.

Anh nghe thấy em nhét vào túi áo lính của anh mọt tờ giấy hồng.

Anh không biết nội dung em đã viết gì.

Anh chưa kịp hỏi thì em đã ra lệnh cho anh:

"Em cấm anh đó! Về nhà, anh hãy để nó trên kệ sách! Khi nào có lệnh của em, mới được mở ra xem nhé. Em mà biết, anh mở ra đọc trước, em sẽ giận nghe chưa!"

Quả thật, về đến nhà, anh không dám mở ra xem, vì hồi đó, em thường nói với anh:

" Này anh lính! Có tuân lệnh Đại Tướng này không?

Anh thì lúc nào cũng thế. Cũng lãng mạn và hoang đường. Vì mỗi lần em ra lệnh như thế, anh đều ân cần, hối hả thòng thêm một câu:

"Dạ người lính này tuân lệnh Đại Tướg và xin Đại Tướng đặc cách ân thưởng cho tên lính này một nụ hôn được không?

Em Đại Tướng trả lời:

"Chưa thi hành mà đã đòi khiếu nại. Phạt củ bây giờ.

Anh thừa lúc Đại Tướng chẳng đề phòng, kéo thẳng Đại Tướng vào lòng. Anh hôn em dưới ngàn sao rực sáng.

Em Đại Tướng mịt mù trong nỗi đam mê cuồng nhiệt của người lính chua bị Đại Tướng phạt một ngày nào.

Rồi vài ngày sau đó, giặc hung hản tràn tới. Anh theo đơn vị di tản về trấn thủ Sài Gòn.

Cuối cùng anh cũng trờ thành người lính thua trận. Anh đi tù. Và mảnh giấy con mà em đã viết, chưa có lệnh của em, nên chiếc áo lính vẫn được Mẹ anh treo nguyên vẹn trong tủ áo.

Ra tù, anh chợt nhớ đếm em, hỏi Mẹ chiếc áo năm xưa, bây giờ ở đâu. Mẹ bảo: --Áo lính vẫn còn nguyên trong tủ. Anh vội vàng lấy áo, mở trang giấy ra xem.

Mảnh giấy thật nhỏ, được em nắn nót viết: "Em sẽ mãi mãi bên anh.”

Em, giờ thì anh đã hiểu rõ, mình thật sự xa nhau rồi.

Anh bây giờ thì vô cùng hạnh phúc hơn lúc nào hết. Còn em thì vô lượng, vô ngã... trong cái có cũng thành cái không.

Nhưng dù sao đi nữa những vụn vỡ của mỗi đứa như mảnh iấy vụn viết tên hai đứa vẫn còn nằm yên ả trong túi áo lính 39 năm qua.

 Anh thì hơi khác em, anh quay lại quá khứ để thử tìm tình yêu chúng ta là gì. 

Nó là màu xanh da trời lồng lộng, hay hoa sim tím trên đồi hoang, nửa chờ nửa đợi, nửa giận nửa hờn.

Nhiều năm sau anh muốn trở về chốn cu.

Tuy biết em đã xa hun hút, ở bên ấy có ai quỳ gối van xin em không. Gối anh giờ đã in loang lỗ vài hạt cát trên dòng suối xưa mà hồi đó anh vừa muốn quỳ xuống thì em đã kéo anh dậy và bao giờ em cũng đưa ngón tay trỏ nhỏ xíu, xinh như bàn tay thiên sứ, ngón tay em đưa giữa môi ngăn không cho anh nói điều gì và bao giờ cũng vậy, em đưa ngón tay út khèo chặt ngón tay anh, em bảo anh thề mà mãi đến giờ anh cũng chẳng biết em bảo anh thề điều gì vì hồi đó anh chỉ nghe em bảo anh thề đi.

Bây giờ thì không có em bên cạnh, không có ai đưa tay cho anh thề, nhưng để giữ lời hứa, anh xin thề:

"Anh mãi mãi vẫn là một người lính già vẫn mãi còn yêu em"

Cái cổng trường ngày xưa giờ đã nhuốm rêu xanh, vài chỗ gạch ngói vỡ vụn. Nó thay đổi với năm tháng lưu đày.  Anh không nhìn thấy những dấu vết ngày xưa.

Anh di quanh tìm hoài niệm cũng chẳng còn.

Ai mang vóc dáng em đi rồi.

Anh ngậm ngùi. Những cánh Phuợng đong đưa  như có tiếng em văng vẳng.

Ngây ngất tuổi già.

Những hoài niệm của anh vào phút này cũng chỉ là vô vi.  Có mà không.

Trước kia anh có em. Bây giờ không còn gì. Em như một cánh chim duỗi cánh bay xa, không để lại dấu vết gì.

Tự dưng đã thay đổi. Đây mới thực là đại cát vô lượng để dòng suối năm xưa chưa bao giờ tràn bờ, xóa sạch những dấu chân em mà những ngày xa xưa đó, em hằng dạo bước trên bờ suối hoang vu và tĩnh mịch đo!

Và anh vẫn hằng mong đợi phiến đá trắng trên dòng suối vô ngã bây giờ đã phủ rong rêu và đó là những sợi tóc của em đã rơi xuống thành tơ vàng còn in dấu muôn đời trong vô thức.

Ngày xưa anh vẫn mong như thế và bây giờ anh vẫn hằng mong như thế

  Tuy hiểu được tình sầu là vô thuờng của bản ngã, nhưng anh nghiệm ra một điều tình anh vẫn chưa trao đủ cho em vì quả thật bóng dáng em vẫn đang ngự trị để làm lòng anh quay quắt.

Giá như anh biết rõ tình ta không còn nữa mà hiện hữu bóng dáng em vẫn còn ngoi ngớp trong ngăn tim để khi chợt nhớ nó làm anh đơn côi một cõi đời hiu quạnh.

Dù trong hoàn cảnh nào anh vẫn muốn có em trong vô thức để anh được miệt mài gọt rữa  và lưu giữ dấu chân xưa.

Mãi đến bây giờ anh mới biết, bản năng anh xưa nay vốn chất chứa tình sầu và chưa bao giờ anh muốn buông xuôi dù biết tình sầu là vô ngã, vô luợng.

Vâng, tình sầu thì vô lượng, tình sầu luôn in rõ dấu chân chim của em trên những hạt cát làm héo hắc tâm can, nhưng chua bao giờ anh cảm nhận những vết chân chm của em là vô thường để anh có thể  ngửa bàn tay thả tình bay đi về vô luợng mà anh mãi  nắm bắt để tình sầu bao giờ cũng vướn víu tâm hồn anh...

Ngày xưa anh đã từng khen em đẹp và đến giờ này anh vẫn nghĩ em còn đẹp hơn ngày xua.

Duy Xuyen, Tacoma

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.